Người đăng: ๖☯๖ۣG☯Thoátღಸ


  • Con mèo này ta lấy.

Hắn nói thẳng mặt với lão giả.

Ý nghĩa hàng động này của hắn tức là dù muốn hay không muốn, lão đều phải giao
con mèo ra cho hắn, nếu không với tính tình của hắn sẽ rất khó nói chuyện gì
sẽ xảy ra tiếp theo.


  • Ha hả, lão sẽ giao, lão sẽ giao, nhưng mà thiếu gia biết mà.

Lão giả “cười cười”, xòe xòe bàn tay run run, ý biểu đạt là tiền, tiền, tiền.


  • Bao nhiêu?


  • 500 lượng bạc.


Thật chất ban đầu, lão muốn bán 1000 lượng bạc nhưng mà nhìn Lâm Minh lão liền
phải hạ gấp đôi giá, nguyên nhân đơn giản là vì lão sợ, sợ sự việc mà kẻ yếu
nhược như hắn đều không mong muốn tới.


  • Ừm.

Lâm Minh khẽ trầm tư, hắn không có tiền, phải làm thế nào, cướp giật giống
người khác?


  • 500 lượng bạc đã rất hợp lý rồi, thiếu gia phải biết ta đã rất cực khổ mà,
    nhìn bộ lông trắng mịn của nó là cũng biết hàng hiếm…a mo na li la…hay là ta
    giảm thêm 100 lượng bạc nữa, giá chỉ còn 400 thôi, đây đã là cực hạng mà ta có
    thể đưa ra, ài.

Thất nét mặt trầm tư của Lâm Minh, lão liền thấy không ổn, gấp rút lập tức nói
này nói nọ, hi vọng 400 trăm bạc đối với một tên “mặt trắng” như hắn không quá
tiếc, nếu không hắn phải mất trắng con mèo mà mình cực khổ mới bắt được trong
rừng ngày hôm qua và…

“Nương tử ta xin lỗi nàng” mặt lão khổ sáp, lão bà của hắn hiện không được
khỏe lắm, xem ra đã bệnh rồi, nếu không có tiền…

Lâm Minh liếc mắt qua, hắn thấy được vẻ mặt lão già lúc này.

Hai bóng người tiếp cận,


  • Con meo meo này ta sẽ lấy, lão bá bán bao nhiêu?

Một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên.

Môi đỏ, mũi cao, mái tóc mượt mà xỏa dài đến nửa lưng, một gương mặt xinh đẹp
với cặp mắt to rõ cùng với dáng người thon thả, mềm mại kết hợp tạo thành một
nữ tử chừng 15, 16 tuổi trước mặt Lâm Minh, đi bên cạnh nàng ta là một thanh
niên tầm 18 tuổi, dáng người khôi ngô, to con, một đôi mắt skhinh thường nhìn
Lâm Minh.

“Luyện khí tầng 6 và Luyện khí tầng 7” Lâm Minh nhìn rõ thực lực.


  • Như Ngọc tiểu thư.

“Không xong” lão già mặt lại càng như mướp đắng, nét mặt già nua cực kì co
quắc.

Lão khổ càng thêm khổ không bởi vì lại có thêm hai người con cháu gia tộc,
trong trấn ai cũng biết Như Ngọc tiểu thư là người tốt, thường thấy bất bình
liền ra tay và cũng thường hay giúp đỡ mọi người, hắn không khổ vì điều đó,
hắn thêm khổ là vì lo sợ tên thiếu niên mặt trắng.

Tên thiếu niên này vẻ mặt âm trầm, nãy giờ không đưa tiền ra, bằng kinh nghiệm
của lão, lão biết chắc chắn “giựt đồ” kẻ yếu, nếu Như Ngọc không đến, thì cùng
lắm hắn mất con mèo, thế nhưng tình huống này lại khiến lão cực kì khó khăn.
Đưa con mèo cho thiếu niên mặt trắng mà không lấy lại được gì thì chắc chắn
lão không làm, còn nếu bán cho Như Ngọc tiểu thư, tên mặt trắng này sẽ sinh ra
thù ghét lão, nói không chừng…, lão không muốn nghĩ đến, một kẻ yếu nhược như
lão không chịu được.


  • Lão bá, người sao vậy?

Thấy vẻ mặt hiện tại của lão, Như Ngọc rất kì quặc, nàng cũng không ngốc,
trong đầu nàng lập tức hiện lên một vài ý nghĩ, nàng nhìn nhìn qua tên mặt
trắng


  • Như Ngọc tiểu thư, số là con mèo này đã được vị thiếu gia này chọn trước.

Lão nói rất kì quái, lời nói như ẩn chỉ một việc nhưng ánh mắt, nét mặt lại
như muốn chỉ chỉ điều gì đó, đôi mắt cứ liếc liếc Lâm Minh lộ vẻ e dè, sợ hãi.


  • Vị tiểu đệ này, hay ngươi nhường lại con mèo này cho ta nhé.

Giọng nói thì nhẹ nhàng, ngòn ngọt như thế, nhưng vẻ mặt của Như Ngọc tựa bình
tĩnh, thăm dò xem tên thiếu niên mặt trắng có phải loại người rác rưởi, nếu là
vậy thì đừng trách nàng.

Lâm Minh nãy giờ hắn không nói gì, chỉ là quan sát vài loại biểu cảm, ẩn ý
trong câu nói cho đến khi Như Ngọc bắt chuyện.


  • Vị tỷ tỷ này, à không, là Như Ngọc tỷ tỷ, tỷ có phải là người tốt?

Hắn vừa mở miệng là hỏi một câu mà ở đây cả ba người đều bất ngờ.

“Hử?”, ngay lúc này, hắn cảm nhận được một ai dó gần đây.


  • Ta đúng là người tốt.

Dù có hơi kinh ngạc, Như Ngọc vẫn bình tĩnh khẳng định bản thân, nàng trước
giờ không làm chuyện xấu.

“Nơi đó sao” Đôi mắt Hư Vô của Đan quay về một phía, nhìn vào một thiếu niên
tầm 12, 13 tuổi cỡ hắn đang đứng dưới một góc cạnh tửu lâu với đôi mắt bình
tĩnh nhìn qua bên này, chính xác hơn là nhìn Như Ngọc, đôi lúc có mỉm cười một
cách dễ chịu đầy ẩn ý.


  • Vậy thì chúng ta cùng chơi một trò chơi, tỷ thấy thế nào?


  • Trò chơi? Tại sao lại phải chơi trò chơi, chuyện đó đâu có liên quan đến
    chuyện nãy giờ.


Như Ngọc khó hiểu


  • Như Ngọc muội, không cần phí lời, nhìn tên này cũng biết là dạng bỉ ôi, đê
    tiện, đá đít hắn đi rồi lấy con mèo là được.


  • Nếu muội không muốn tự tay làm vậy thì để ta.


Nam thanh niên khôi ngô cao đến 1m8 đi cùng nàng bấy giờ liền tỏ vẻ hung hãn
lên tiếng, mắt hắn đầy sự khinh thường nhìn Lâm Minh.


  • Không cần, ngươi tránh qua một bên đi.

Vẻ mặt ghen ghét hiện ra, Như Ngọc gắng gượng che giấu nói.

Phía xa, tên thiếu niên kia siếc chặc nắm đấm, mắt hắn dữ tợn nhìn nam thanh
niên, sát khí bốc lên chỉ mình Đan biết.


  • Tỷ đừng vội, ta chưa nói hết.

Lâm Minh không thèm nhìn nam thanh niên, hắn bình thường nói.

Thấy Lâm Minh một cái cũng không nhìn, nam thanh niên tức giận cực kì, hắn thò
tay cực nhanh xách cổ áo Lâm Minh, đưa hắn rời khỏi mặt đất.


  • Tiểu tử chó chết, ngươi tưởng ngươi là ai.

Lâm Minh không nói gì, mặc cơ thể treo trên không.


  • Buông hắn ra, nếu không sau này đừng gặp mặt ta nữa.

Như Ngọc quát lên phẫn nộ, căm tức nói với nam thanh niên, ẩn giấu sâu trong
mắt là sự bi thường vì một nguyên nhân gì đó.


  • Hừ.

Nam thanh niên đành buông tay xuống, tuy nhiên đôi mắt nhìn Lâm Minh không hề
có ý tốt.


  • Loài mèo vốn là loài thiên hướng thiện (nói dối). Nếu bây giờ mở cái lồng
    tre này ra, con mèo chạy về phía đệ đây thì nó thuộc về đệ và tiền thì tỷ trả,
    còn nếu con mèo quay về hướng khác, thì tùy ý nó thuộc về tỷ, tỷ thấy thế nào,
    trò chơi
    rất đơn giản phải không.

Phủi phủi cổ áo, không quan tâm chuyện vừa rồi, hắn tiếp tục nói, thấy cô nàng
có tâm trong sáng, hắn quyết lợi dụng để mua được con mèo bằng cách miễn phí.


  • Được thôi, nếu nó thật về phía ngươi, ta trả tiền, còn không thì mời ngươi
    đi cho, con mèo đã là của ta.

Nàng hơi định thần lại, quyết định đồng ý, nàng không tin tưởng rằng con mèo
này sẽ đi lại về phía thiếu niên mặt trắng, con mèo này rõ là mèo hang, mèo
rừng, làm thế nào sẽ chủ động hướng lại phía con người, nàng chắc chắn con mèo
sẽ bỏ chạy khi vừa ra khỏi lồng tre, như vậy nàng sẽ giải quyết mọi chuyện dễ
dàng.


  • Vậy thì bắt đầu đi.

Theo lời của Lâm Minh, lão già "khốn khổ" bắt đầu mở cái lồng có chứa con mèo.


  • Ngeow

Đôi mắt con mèo nhỏ nhắn bừng mở, hai tay non nhỏ chống dựng lên, "vèo" phóng
thật nhanh chạy ra bên ngoài không cần suy nghĩ, đối với nó tự do là tất cả,
nó không muốn bị bọn quái vật đi bằng hai chân bắt nhốt, đây là cơ hội duy
nhất của nó.


  • Ngươi thua, con mèo này thuộc về ta.

Thấy con mèo không chạy về hướng Lâm Minh, Như Ngọc đã đầy đủ lý do buộc Lâm
Minh rời đi, không gây phiền hà cho lão bá này. Nàng ngay lúc này dự là chạy
đến bắt lại con mèo, tu vi Luyện khí tầng 6 cho phép nàng chạy nhanh hơn người
thường gấp đôi.


  • Khoan, đừng vội, tỷ nên theo dõi kĩ, nói không hẳn là chạy đi đâu.

Lâm Minh giơ tay ngăn cản khiến Như Ngọc khựng lại, biến số hắn mong chờ đúng
lúc xảy ra.

Con mèo chạy đi được một khúc liền dừng lại, nó quay về phía sau lưng nhìn
chằm vào một ai đó, tiếp đến liền đi bộ từng bước nhỏ trở về, đôi mắt biểu cảm
khiến ai đều hiểu là nó đang chó chút khó hiểu.


  • Ngeow ngoew

Nó kêu lên như đang muốn nói cài gì đó.

Lâm Minh nhìn nó, khẻ gật đầu, hắn khẽ ngồi xuống, xòe bàn tay hướng con mèo,
con mèo đến gần liền phóng lên nằm gọn trong tay hắn (con mèo còn nhỏ), cái
lưỡi không ngừng vươn ra liếm bàn tay hắn lộ vẻ thân cận.

Lâm Minh đứng lên trong vẻ nghi hoặc của rất nhiều người (động tỉnh nãy giờ
cũng được rất nhiều người chú ý), đặc biệt là Như Ngọc, đặt con mèo lên vai,
hắn quay sang nói với thiếu nữ.


  • Tỷ thua, cảm tạ.


Chân Tiên Phẩm: Lão Quái Vật Sống Lại - Chương #10