Trấn Nhiếp Thành Chủ.


Người đăng: ☯❧ღ♂☪♋۩

Ba ngày sau.

Liêu Lang đang tại góc tù, tay cầm rơm khô kết thành vài hình nhân để chuẩn bị
đại chiến với nhiều con hình nộm thú khác, hắn chợt mỉm một nụ cười.


  • Cuối cùng cũng chịu đi.

Nhỏ nhẹ một tiếng, Liêu Lang bắt đầu tay cầm hình nhân, tay cầm nộm thú đại
chiến như vài đứa nhóc nghịch đồ chơi.


  • Ê tụi mày nhìn kìa.


  • Đúng quỳ với thanh niên này.


  • Bệnh vãi, hèn gì tối ngày ngồi một góc.


  • Thằng này, anh mày nhìn là biết khi chưa bị bắt chỉ biết tối ngày nằm lỳ
    trong phòng nổ lực vút trụ, đúng trăm phần luôn.


  • Kinh vãi…


Bốn người bạn tù khác đều nhìn hắn với ánh mắt đầy vẻ kinh tởm.

Ngày hôm sau.


  • Đây là đồng phục mới của các ngươi, thay nhanh đi rồi theo ta.

Mở cánh cửa song sắt, vị binh lính Võ giả tầng 6 quăng một đống năm bộ đồ rồng
rộng xám bạc như nhau vào trong, cho năm người thay đồ để dắt đi ra mỏ sắt bên
ngoài thành phân phó.

Bốn người bạn đồng chí dâm tức khắc lụm lấy, thay đồ ngay trước mặt nhau. Còn
về Liêu Lang, hắn chỉ là đứng thẳng người, phủi phủi quần áo, chỉnh trang hình
thể sao cho trông gọn gàng chút.

Sau khi cảm thấy đã ổn, hắn chỉ trong chớp mắt liền biến mất khỏi nơi này.


  • Tên… tên kia đâu?

Người lính chỉ vừa chớp mắt thì đã không thấy Liêu Lang mặc đồ quái dị đâu
liền mắt to trừng lên cực kinh ngạc.


  • Hở?

Nghe vậy, bốn tên kia cũng nhìn lại về hướng gốc từ, kết quả là một hồi há
miệng không thôi.


  • Có… có khi nào là ma không?

Tên thanh niên 18 tuổi trong đám người đột ngột cảm thấy sống lưng lạnh lẽo
thốt lên, ngay tức khắc cả đám người đều rợn cả người, giờ nghĩ lại hành động
của Liêu Lang mấy ngày qua, quả thậ là như ma điên tự kỷ.


  • Hí… á… aaa…

Sau đó, một hồi la hét thất thanh trong phòng giam vang lên.

Liêu Lang biến mất, dường nó có vẻ hư cấu khi mà ngay cả cường giả Đại Đế viên
mãn cũng không thể làm được, cái họ “tiêu mất” rồi lại “xuất hiện” chỉ là do
tốc độ di chuyển trong mắt người theo dõi quá nhanh, ý thức không thể xử lý
đành bỏ qua, dẫn đến người nhìn cứ tưởng là “một bước một dặm”, “đi xuyên thời
không”.

Liêu Lang, hắn chỉ là một Linh Sư thuộc tầng Nhập Linh sơ kỳ, hắn không hề có
năng lực để thực hiện tốc độ bàn thờ như Đại đế, nhưng mà hắn lại có một loại
năng lực biến thái có thể khiến người lu mờ cảm giác đối với hắn.

Bằng việc hóa loãng linh lực đưa vào không khí, phát tán xâm nhập và ý thức
của tu luyện giả yếu hơn Liêu Lang, Liêu Lang có thể dừng lại toàn bộ hoạt
động ý thức của người đó, đưa họ rơi vào trạng thái đứng hình, từ đó hắn có
thể tự do qua lại mà không ai biết, khi đã đến nơi cần đến, hắn thu lại linh
lực đã phát tán ra, trả lại ý thức cho người, người đó sẽ tiếp tục làm công
việc bản thân đang làm giang dỡ mà không hề biết chuyện gì vừa xảy ra. Đây là
nguyên lý hắn biến mất và cũng là một trong những dạng năng lực đỉnh cao của
linh lực mà hắn tự sáng tạo ra.

Tại bên ngoài thành, số người quá đông, năng lực hắn không thể kiểm soát hết
nên phải giả vờ bị bắt, giảm thiểu số lượng và gần mục tiêu hơn rồi mới thực
hiện, bây giờ vị Linh Hải cảnh đã đi, hắn cũng đến lúc thực hiện những gì muốn
thực hiện.

Tại thư phòng của Thành chủ, ba bóng người thấp thoáng bên trong bàn chuyện.


  • Con không muốn đến Lạc Vân Tông đâu, còn chỉ muốn bên cha mẹ thôi.

Một thiếu nữ tuổi tròn trăm rằm, dáng người mềm nhẹ, gương mặt thanh thoát
xinh xắn tựa đóa hoa lan đang ngã vào lòng thiếu phụ xinh đẹp trông gần 30
tuổi mà muộn phiền nói.


  • Hừ, được vào Lạc Vân Tông chính là vinh hạnh ngàn đời của tổ tiên, ngươi dù
    không muốn cũng phải vào, vào đó chăm chỉ tu luyện cho ta.

Vị trung niên tuổi chừng 37, 38 ngồi ghế đối diện bực mình lên tiếng.


  • Phải đó Linh nhi, ngươi tuyệt đối phải vào Vân Lạc Tông tu luyện, tại đó
    ngươi mới có thể làm rạng danh Trúc gia ta.

Thiếu phụ cũng yêu thương, vuốt ve đầu thiếu nữ lên tiếng.

Lạc Vân Tông cường đại, kinh khủng như thế, họ không được vào nhưng con của họ
chắc chắn phải vào dù nó không muốn đi nữa.


  • Vâng.

Thiếu nữ méo mặt đáp lời buồn.

Ngay từ đầu nàng vốn đã chẳng muốn thi cử, trắc nghiệm gì với Lạc Vân Tông
nhưng vì nghe lời cha, cố gắng làm nốt và hy vọng rằng bản thân đừng đắc cử,
nào ngờ kết quả lại nói nàng có thể chất đặc thù cực quý hiếm, có thể trực
tiếp trở thành đệ tử hạch tâm của Lạc Vân Tông dù chỉ nửa bước Linh Sư, nàng
không khỏi trong lòng muộn phền không thôi.


  • Phải như thế, ngươi chính là hy vọng của Trúc gia ta, giúp Trúc gia quật
    khởi, làm rạng ngời tổ tiên.

Trung niên, tức thành chủ sắc mặt cao hứng cười nói.

Thiếu phụ ôm con gái trong lòng cũng cười, sau đó nói.


  • Tầm ba tháng sau con mới tiến vào Lạc Vân Tông cùng với những người đắc cử
    từ địa phương khác tại Thạch Anh thành nên chúng ta vẫn còn ba tháng bên nhau,
    con đừng buồn. Về sau nếu con thể hiện xuất sắc, con muốn về thăm nhà lúc nào
    mà chẳng được.


  • Vâng ạ.


Thiếu nữ cũng lộ ra quyết tâm mà gật mạnh đầu.

Cả nhà đều vui vẻ, nhưng bất giác ngay tại lúc này, một giọng nói khá trẻ lại
có vẻ thở dài, lắc đầu lên tiếng.


  • Thật buồn cười làm sao.

Âm thanh vang lên, ba người bên trong phòng hoàn toàn giật mình, trong đó có
hai cái hoảng hốt là đến từ đôi vợ chồng, còn một cái ngạc nghiên là từ thiếu
nữ chưa hiểu rõ chuyện đời.


  • Kẻ nào mau ra mặt!

Sau một giây ngẩn ra, thành chủ dựa vào kinh nghiệm liền phán đoán kẻ nói
chuyện đang đứng ngay tại bên ngoài cửa phòng, hắn vận lực mạnh mẽ vào lòng
bàn tay, một phách chưởng hùng dũng lao ra đánh đến cùng tiếng quát tháo của
hắn vang lên.

“…”

Không hề có một tiếng động gì xảy ra thế nhưng cánh cửa đã bị đánh vỡ ra thành
trăm mảnh bay tứ tán, làm lộ ra một thân ảnh ăn mặc khác người thường đang đeo
một chiếc mặt nạ trắng bạch chỉ để lộ ra duy nhất một con mắt phải nhìn ba
người.


  • Không tốt, phu nhân nhanh bảo vệ Linh nhi.

Thành chủ cảm thấy bất ổn trước tình cảnh trước mặt, hắn nối tiếp quát lên để
vợ hắn che chở con gái bé bỏng về phía xa trong góc phòng, nếu có gì không
lành tựa như sức sát thương của chiêu thức lan đến liền tức khắc phá tưởng rời
đi, mang theo niềm hy vọng của Trúc gia trốn thoát, còn riêng hắn thì khởi
động linh lực, vận hành chúng theo một quỹ đão khó lường, sau đó liền tích tụ
đến bàn tay phải mà tung ra hết lực, một chiêu thức mạnh mẽ nhất mà hắn có.


  • Cuồng Hổ Nộ Quyền.

Bắt đầu từ bàn tay hắn, một đầu hổ đầy răng nhọn mà mắt thường không cách nào
nhìn thấy hình thành, nó từ nhỏ sau đó càng lúc càng hóa lớn trong tít tắt vài
mili giây, cuối cùng khi đạt độ cao to 7m gần chạm đến trần nhà, con hổ như há
miệng máu gầm lên uy mãnh, lao thẳng về phía người đeo mặt nạ quái dị.

Địch nhân tự dưng xuất hiện trong phạm vi 50m mà thành chủ là hắn, đường đường
là một vị Ngưng Linh cảnh lại không hề biết hay cảm nhận, đây rõ ràng là môt
vị cường giả ngang trình độ hoặc cao hơn hắn, nên ngay từ đầu hắn đã dùng hết
sức linh lực mà khi không vận hành theo một quỹ tích nào để công kích, cảm ứng
sự mạnh yếu của địch nhân.

Thế nhưng một chưởng của hắn giống như muối bỏ biển, hắn thậm chí còn không
biết địch nhân làm như thế nào mà lại dễ dàng hóa giải nó, khiến nó không chạm
vào thân thể. Từ đó, thành chủ biết kẻ này cực kỳ kinh khủng, hắn buộc phải
thi triển sát chiêu mạnh nhất của bản thân.

“Grào!”

Âm thanh dữ tợn từ con hổ lớn mà chỉ có Linh Sư cảnh mới có thể cảm nhận, nghe
đến phát ra cũng là lúc nó lao thẳng về phía Liêu Lang, hủy diệt nhiều đồ vật,
kiến trúc trên đường.

Đứng đối diện, Liêu Lang không nói gì hay hành động quá lạ, hắn chỉ là một hồi
nhẹ nhàng giơ tay phải lên, dùng đầu ngón tay trỏ chạm nhẹ và hàm ranh nhọn
khi con hổ mở miệng lớn định cắn nuốt hắn.

“…”

Tiếp tục không hề có tiếng động, con hổ lớn cứ thế tự dưng không ngừng co rút,
dần dần hóa nhỏ lại, cuối cùng chỉ chưa đến nửa giây, nó đã hóa thành một giọt
nước động lại trên lòng bàn tay của Liêu Lang.

Tình cảnh này rơi vào mắt gia đình ba người khiến họ không khỏi kinh hồn, ai
cũng như trời trồng đứng ngây ra, không chút động đậy.


  • Ngươi, nếu còn tấn công thêm một lần nữa, tất chết.

Thả giọt nước rơi xuống đất, Liêu Lang lạnh lùng nói.


  • Tiền… tiền bối, mong tiền bối tha mạng cho chàng ấy.

Thiếu phụ là người khôi phục phản ứng đầu tiên, nàng cấp tốc quỳ thẳng người
xuống cầu xin cho chồng mình. Đối với nàng mà nói, người đeo mặt nạ này đã là
một loại tồn tại vượt qua sự hiểu biết của nàng, tướng công đã đắt tội, bất
kính với người, người chắc sẽ không bỏ qua. Nàng vì chồng nên đành phải hạ
mình van xin.


  • Tiền bối, ta… ta thất lễ.

Thành chủ tỉnh người, hắn cũng nhanh quỳ xuống.

Thế giới cường giả vi tôn, trước mặt người đeo mặt na, kẻ yếu như thành chủ
hắn phải biết tranh thủ tính mạng.


  • Mong tiền bối tha cho gia đình vãn bối.

Thiếu nữ kịp nhận ra tình hình liền cũng quỳ xuống cầu khẩn giúp cha mẹ.

Liêu Lang nhìn ba người hành động, hắn không nói gì, tay cách không chộp vào
một chiếc ghế trống còn sót lại sau một quyền mạnh mẽ đang nằm trong góc. Hắn
nhẹ nhàng ngồi xuống.


  • Ngươi tên gì?

Chân này gác chân kia, Liêu Lang lãnh đạm nhìn thiếu nữ nói.


  • Vãn bối tên Trúc Mai Linh.

Thiếu nữ có run người đáp.


  • Đến đây.


  • V… âng.


Nhìn cha mẹ gật đầu kêu nàng làm theo, Trúc Mai Linh nhẹ bước lại chỗ của Liêu
Lang, cách Liêu Lang một đoạn nhỏ.


  • Gần hơn, ngay trước mặt ta, cầm lấy tay ta.

Liêu Lang vẫn lạnh nhạt nói, tay trái nhanh chóng đưa ra.

Trúc Mai Linh theo chỉ thị, trong lòng có hoảng sợ mà tiến gần hơn, bàn tay
trắng, mềm, nhỏ nhắn không thể không run rẩy lên mà chạm vào tay vẫn còn đep
găng đen của hắn.

Cảm thụ bàn tay cứ như bột mịn, Liêu Lang bất ngờ nói lớn.


  • Kể từ giờ phút này, hai ngươi có bất cứ hành động gì thì ta sẽ giết đứa nhỏ
    này.
    Lời hắn vừa nói ra, không ai kịp phản ứng lại thì…

“Soạt”

Một tiếng vải bị rách to rõ vang lên, Liêu Lang một tay kéo nàng vào lòng, một
tay còn lại mạnh mẽ xé toạt bộ quần áo xanh mềm trên người thiếu nữ xuống, làm
lộ ra cả một mảng hoang cảnh thiên đường trắng sữa uống lượn hấp dẫn chí cực,
đủ để khiến bất kỳ một nam nhân nào say đắm, trầm luân vĩnh viễn.


Chấn Kinh Thiên Địa! - Chương #31