Lao Tù.


Người đăng: ☯❧ღ♂☪♋۩

“Thành này… không quá rộng lớn”

Liêu Lang thu hồi tầm mắt với toàn thành trì có tường ngăn xám gạch cao hơn
10m, chiều dài rộng thẳng đến vài dặm, cứ cách một đoạn vài trăm mét liền sẽ
có một binh lính tay cầm kiếm, cầm đao, hoặc cầm thương đứng nghiêm chỉnh canh
giữ, dò xét tình hình, và tất cả đều có tu vi Võ giả tầng 5 đến tầng 7.

Liêu Lang nhìn về phía trước cổng thành, nơi mà có nhiều binh lính kiểm soát
cùng dân chúng, tu luyện giả tụ hội, người vào người ra.


  • Giấy tờ đầy đủ, ngươi có thể vào.


  • Tên kia mau đứng lại, giấy tờ của ngươi đâu?


  • Sao, không có? Bắt hắn lại.


  • Vào đi.


  • Thông qua.


  • Đủ giấy tờ.



Ba tên binh lính đứng xen kẽ cồng thành, không ngừng kiểm tra dòng người.


  • Chú ơi, cho cháu hỏi vài điều.

Liêu Lang đảo mắt qua dòng người xếp hàng dài đến vị trí hắn, hắn lựa chọn vị
trung niên không phải tu luyện giả có độ tuổi chạp 42, 43 trông hiền hòa, giản
dị gần bên mà hỏi.

Để hỏi, Liêu Lang cũng phải lựa kĩ người, hắn thật không muốn dính vào rắc rối
không đâu khi lựa trúng kẻ sẽ đáp trả “gì hả nhóc con hay là… hử, muốn hỏi gì
thì đưa tiền đây”.


  • Chàng trai trẻ đến từ bên ngoài, ngươi có gì cứ hỏi, ta biết sẽ trả lời.

Trung niên nhìn cách mặc của Liêu Lang liền tựa biết hắn từ nơi khác đến, có
thể là từ các trấn, các thôn xung quanh Thế An thành, trung niên cười nhẹ đáp
lời hắn.

Trước mặt trung niên, một thiếu nữ thoạt nhìn 16, 17 tuổi có vài nét giông
giống trung niên chợt tò mò quay ngược ra đằng sau nhìn, bất giác bắt gặp Liêu
Lang hình tượng, nàng không khỏi ngây người như bị một thứ gì đó không rõ cuốn
vào bên trong.

Liêu Lang gương mặt rất bình thường, nhưng mà từ cách đứng của hắn, cách thân
thể phù hợp với bộ đồ vest, cách mái tóc ngắn cùng vẻ mặt có chút cười nhẹ
nhàng ấm áp để dễ dàng hỏi đường người, nó như là tỏa ra một thứ sức hút gì đó
đặc dị đối với tất cả các nữ nhân nhìn thấy hắn. Đó không hẳn là cảm giác yêu
hay thích hắn, mà đơn giản là bị cuốn hút với phong thái chưa từng xuất hiện
trên một nam nhân nào khác ngoài hắn, chỉ vậy.


  • Vâng.

Liêu Lang lịch sự hỏi.


  • Cháu đúng là vừa từ nơi khác đến, mọi thứ nơi đây đều hoàn toàn xa lạ. Nhìn
    phía trước có người kiểm tra giấy tờ, cháu vốn cũng có một cái giấy tờ do
    người thân trong Thế An thành cho, nhưng không biết có giống bình thường hay
    không, cho nên cháu định là muốn mượn chú giấy tờ để xem thử so sánh, không
    biết có được không?


  • À ra thế, vậy thì không có vấn đề, ngươi cứ xem.


Cười tốt với hắn, trung niên liền đưa một tờ giấy khá nhiều chữ được chế tạo
từ nguyên liệu đặc thù cho Liêu Lang.

Liêu Lang nhanh chóng cầm tờ giấy đọc qua. Nội dung bên trong ngoài vài dòng
thông tin tên tuổi, địa chỉ nhà ở thì cũng có có một cái mộc ấn đỏ thẫm hình
chữ “Dân”, khá là đơn giản.

Mất năm giây giả đảo mắt đê trông bình thường giống người khác, Liêu Lang trả
lại giấy tờ cho trung niên cùng lời cảm tạ.


  • Cháu cảm ơn chú.


  • Không có gì đâu chàng trai, ngươi nếu còn gì nữa thì cứ hỏi.


  • Dạ không, cảm ơn chú.


  • Ừ.


Thấy hắn không còn gì hỏi, trung niên liền quay trở lại với người con gái
thỉnh thoảng vẫn lén lén nhìn Liêu Lang đầy vẻ khó hiểu.

Liêu Lang trả xong giấy, một vài kế hoạch ngay lập tức được hắn lập ra trong
giây lát.
Liêu Lang bước ra khỏi hàng, vững chân bước đi giữa hai hàng người đông mà
tiến đến phía trước ba người lính đều có thực lực Võ giả tầng 9 phụ trách
nhiệm vụ kiểm tra giấy tờ.


  • Tên nào đây?


  • Tiểu tử này điên rồi, hắn dám không tuân luật, bộ không sợ chết?


  • Có khi là người thuộc tầng lớp quý tộc, có quan hệ với thành chủ hoặc lục
    đại gia tộc không chừng.


  • Hắn, chết chắc.


Hai dòng người nhìn Liêu Lang bước đi liền không ngừng bàn tán to nhỏ.


  • Hỗn xược, dám tự tiện chen hàng, xông thẳng đến đây, gom đầu hắn lại.

Phát hiện thiếu niên bạo gan đi đến chỉ là Võ giả tầng 1 yếu kém, người lính
đứng chính giữa cổng quát giận lên, đồng thời sai sử hai tên lính phía sau chỉ
có thực lực Võ giả tầng 3, tầng 4 đi đến áp giải thiếu niên.


  • Rõ.

Nghiêm chỉnh hô ứng, hai trong hai mươi người lính đang bận canh giữ những kẻ
bị bắt do không có giấy tờ rõ ràng bước ra, nhắm đến Liêu Lang mà như hổ như
sói còng tay Liêu Lang, trói tay Liêu Lang đằng sau lưng áp giải đến chỗ đám
người bị bắt.

Liêu Lang bị dắt đi, nhưng hắn không hề phản khán chút gì, ngược lại khi đi
ngang qua vị nam tử binh lính Võ giả tầng 9 khoảng độ 33 tuổi, Liêu Lang còn
nhỏ nhẹ nói.


  • Cháu cũng không có giấy tờ, hãy nhẹ tay với cháu.

Hắn đã lỡ giả điên thì giả phải cho giống.

Lời Liêu Lang ra, hai dòng người đứng thành hàng không khỏi cảm thấy buồn cười
lắc đầu, họ không ngờ trên đời lại có thiếu niên ngu ngốc đến vậy, đã bị bắt
vì làm càn lại còn thú nhận thêm tội, tội chồng tội không phải sẽ nặng hơn
sao, thật ngu.

Thế nhưng khác với phản ứng hai hàng người, ba người lính Võ giả tầng 9 lại
cảm thấy tốt đẹp với Liêu Lang hơn chút vì thái độ trung thực của hắn, hắn tự
khai như vậy, họ lại đỡ phải tốn thêm thời gian tra khảo.


  • Ngồi ngay ngắn, không nên la ó, kề cà ,nếu không sẽ ăn đòn.

Phân phó Liêu Lang ngồi một chỗ với hai người, một nam tử chừng 25 tuổi chán
đời, một tiểu nữ chừng 8 tuổi khá lem lút từ đầu đến chân đang khóc hu hu nhỏ
giọng, hai binh lính dặn dò vài điều liền quay lại vị trí của bản thân.

Liêu Lang dựa lưng vách tường, nhắm mắt tĩnh tọa.

Liêu Lang lúc này ngồi đây cũng không phải rãnh rang muốn thử cảm giác mới lạ,
hắn làm đơn nhiên là vì giấy tờ tùy thân.

Trên thực tế, hắn có thể làm gỏi tất cả vật cản hắn trên đường, muốn làm gì
trong này thì làm mà không cần giấy tờ hay thứ luật quy gì bên trong thành,
nhưng nếu như vậy, hắn buộc phải khiến máu đổ một mảng dài với hàng chục, hàng
trăm, thậm chí là hàng ngàn người vô hại, cũng có khi là tuyệt diệt.

Để không thể xảy ra chuyện đổ máu, hắn chỉ còn cách yên lặng đến phủ thành chủ
hoặc nơi gần nhất rồi từ đó hành sự, máu có thể sẽ rơi nhưng ít. Tuy nhiên,
đây chỉ là tình huống sẽ xảy ra nếu bọn binh lính này bắt hắn mà không muốn
giết hắn, đem về chốn lao ngục tại đâu đó, chứ nếu không… điều gì xảy ra tiếp
theo thật khó nói được.

Liêu Làng cũng hy vọng tin rằng, chỉ không có giấy tờ và bất tuân quy tắc nhẹ
cao lắm là bị đẩy đi làm tù binh chuyên đào mỏ cuốc khoáng, chứ mà đem ra chém
thì có hơi không phải.

Còn quy cách để có được giấy từ tùy thân chính hiệu, Liêu Lang thiết nghĩ phải
có thứ gì đó khá phức tạp, hắn cũng làm biếng, thôi thì cứ đến chụp đầu tên
lớn, uy hiếp nó để được tự do liền dễ dàng, nhanh gọn.

Liêu Lang ngồi thế kéo dài cho đến tận chiều tối, nhóm ba người bọn hắn cũng
thành nhóm sáu người ngồi chung một chỗ khi có thêm ba thành viên mới gia
nhập.

Cửa thành chậm rãi khép lại, một vài tên lính còn canh giữ để phòng trường hợp
người muốn đi ra thì mở nhưng chắc chắn phải tốn chi phí tựa như làm việc
ngoài giờ, và nó chắc chắn không rẻ.


  • Đứng lên, đi nhanh.

Hai trong ba tên lính Võ giả tầng 9 sau khi bàn giao lại việc với người còn
lại, hai người dẫn đầu bọn người Liêu Lang rời đi, một mực tiến thẳng về phủ
thành chủ để xử lý, phân phó.


  • Lại thêm một nhóm người nống thôn muốn vào thành chúng ta.


  • Ngày nào cũng có một nhóm 6, 7 người bị bắt, xem ra mỏ sắt, thiếc gần đây
    không sợ thiếu người.


  • Uầy, lần này cũng không có kẻ nào tư chất khá giả như Hạ Phàm tiểu tử, 16
    tuổi đã là Võ giả tầng 7, được Thành chủ ưu ái bồi dưỡng, không phải bị bắt
    khai mỏ quặng.


  • Có cả tiểu tử kì lạ kia, nhìn trông 16 tuổi chỉ là Võ giả tầng 1, cái này
    đích thị là phế vật.


  • Ừm, lần này còn có con nít, thật đáng thương, nhìn nàng tuy hơi lấm len như
    cũng khá được, chắc ta phải đến thành chủ mua lại nàng, giúp đỡ nàng, cho nàng
    làm người hầu trong nhà.



Trên đường dài, dưới ánh đèn giăng hai bên sáng rực rỡ, đoàn người Liêu Lang
không ngừng hấp dẫn sự chú ý của người xung quanh, họ nhanh chóng to nhỏ bàn
chuyện với nhau.

Lần này, Liêu Lang bị khóa tay, tư thế như tù nhân sắp bị tử hình nên dù có
rất nhìn nữ nhân xanh xuân, xinh đẹp đều không quá bắt mắt hắn, hầu như có
liếc hắn cũng chỉ vì hắn lớn đầu mà chỉ có tu vi Võ giả tầng 1 phế vật.

Đi suốt dãy đường dài hơn một giờ đồng hồ, đoàn người Liêu Lang rốt cuộc đã đi
đến một toà phủ to lớn, nguy nga nhất thành mang tên “Phủ Thành Chủ”.


  • Đi sát theo ta, không dòm ngó hay đi lung tung, nếu không xử phạt chặc giò
    ngay tại chỗ.

Trò chuyện vài phút với mấy người binh lính canh cổng hủ dưới đèn đuốc, một
trong hai binh lính Võ giả tầng 9 lạnh lùng kêu lên. Tiếp đó đoàn người nhẹ
nhàng đi vào trong.

“Mẹ kiếp, sao lại có khí tức Linh Hải cảnh nơi này, không phải tại Thế An
thành chỉ có cường giả cao nhất là Ngưng Linh sơ kỳ?”

Liêu Lang chưa hề động đậy một chút năng lực đặc thù gì để tìm kiếm Linh Sư
cảnh mạnh nhất nơi này thì ngay khi bước chân vào phủ, một cổ khí tức thập
phần uy mãnh đã đập thẳng vào mặt hắn, khiến hắn nhíu mày không thôi.

Tất cả kế hoạch của hắn dường như sắp đi tong theo sóng biển dào dạt.

“Hừm…”

Liêu Lang muộn phiền thở dài. Đoàn người vẫn tiếp tục cất bước.

Ba phút sau, đoàn người đi đến một căn phòng, không, đây có thể không gọi là
căn phòng vì nó vốn không có cửa ra vào chỉ có ba cạch gỗ ngói hợp thành.


  • Nhiêu huynh, ngươi lại mang người tới a.

Đoàn người vừa mới đến thì một vị nam tử duy nhất tại phòng đang ngồi trong
đống sổ sách ghi chép chợt phiền muộn nói ra, ý tứ nhằm đến vị Võ giả tầng 9
trong đoàn Liêu Lang.


  • Cái này ta cũng chịu, ngày nào cũng có người tự nộp sức đến để được đào
    khoáng, đào mỏ. Công việc này hẳn có niềm vui gì đó kỳ quái đi.

Vị binh lính cười khổ nói đùa.


  • Ta cũng vậy.

Nam tử kia cũng cười khổ đáp. Tiếp đó hai người trao đổi ít chuyện.


  • Mà hôm nay ta thấy mấy người trong phủ có vẻ hưng phấn lạ thường, không
    biết là có chuyện gì hả Lạc huynh.


  • À đúng rồi, ta lại quên nói với ngươi tin mừng.


Nam tử kia chợt trở nên hừng hực niềm vui nói.


  • Tiểu thư của chúng ta với tư chất thiên phú thần thánh đã trúng cử trở
    thành đệ tử cực kỳ trọng yếu của Lạc Vân Tông trong truyền thuyết!


  • Cái… cái gì, Lạc… Lạc Vân Tông trong truyền thuyết?


Vị binh lính nghe vậy liền kinh ngạc đến độ hét lớn lên đầy vẻ khó tin cùng
vui mừng.
Tu luyện giả nếu đã là người thuộc Vĩnh Bình quốc thì không ai không biết đến
Lạc Vân Tông, một tông môn chí cao thuộc về truyền thuyết ngự trị khắp hơn vài
chục quốc gia lớn nhỏ xung quanh Vĩnh Bình quốc và cả chính Vĩnh Bình quốc.

Lạc Vân Tông rất thần bí như là thần long thấy đuôi không thấy đầu, người
người cũng chỉ biết nó cực mạnh mẽ chứ chưa từng ai chứng kiến hay biết thông
tin gì khác, chỉ nghe đâu đó tin đồn hoàng đế Vĩnh Bình quốc gặp một vị đệ tử
bình thường bên trong Lạc Vân Tông cũng phải cuối đầu xưng thần, không dám
chậm trễ cũng đã khiến người rùng mình và ao ước mãnh liệt bản thân có thể gia
nhập Lạc Vân Tông.

Tiểu thư của vị binh lính này tức là con gái duy nhất của thành chủ được trúng
tuyển Lạc Vân Tông truyền thuyết, đây chắc chắn là một tin không thể mừng hơn
được. Rồi sau này khi thành chủ dựa hơi con gái “nước dâng thuyền lên” sẽ có
thân phận hết sức đặc thù mà ngay cả hoàng đế Vĩnh Bình quốc cũng không dám đã
động đến, tự trở thành một phương bá chủ, nói không chừng còn thành lập cả
quốc gia riêng mà thu thập con dân để cai trị. Bọn họ là binh lính, là người
hầu trong phủ nên cũng được hưởng tiếng thơm lây, họ đều là vui mừng khó
tưởng.


  • Đích thị chính xác, hiện tại lúc này còn có một vị đại nhân đến từ Lạc Vân
    Tông ghé thăm đang bàn chuyện gì đó với thành chủ tại thư phòng của người a.
    Ngươi nhìn các người hầu, người làm đều đang trở nên tất bật chuẩn bị yến tiệc
    kìa.

Nam tử kia chỉ ra vài con đường xung quanh đang có người trên tay mang nhiều
thứ chạy tới chạy lui. Sau đó nam tử ra vẻ mệt mỏi nói.


  • Mà thôi ta cũng không rãnh nhiều, công việc rất lu bu, đống người này ngươi
    trước hết cứ tạm đưa họ đến nhà lao. Khi ta xong việc sẽ sắp xếp họ sau.


  • Được.


Nhẹ gật đầu, vị binh lính Võ giả tầng 9 nhanh chóng đưa nhóm người Liêu Lang
tiến đến nhà lao cửa thép, nhốt cả đống sáu người vào một phòng khá hôm hám,
xung quanh chỉ là song sắt cùng cỏ, rơm khô, dán, chuột thì chạy lung tung
không ngừng nghỉ.

Xong xuôi mọi việc khóa cửa, bàn giao cho người canh giữ, vị binh lính hối hả
rời đi.


  • Chúng… chúng ta sẽ chết sao? Hay… hay bị bọn họ bắt làm bánh bao nhân thịt
    người?


  • Ngươi điên à, không phải vừa nãy họ nói sẽ bắt chúng ta đi đào mỏ sao, vả
    lại ai lại đi ăn thịt người chứ.


  • Uả vậy các ngươi không phải đến đây là để đào mỏ giống ta sao?


  • Điên à, ta chỉ muốn vào thành làm lại cuộc đời tươi mới, ai ngu lại muốn
    làm thợ đào hầm, đảo mỏ, có thì ta thà làm thợ sửa ống nước không sướng hơn
    sao.


  • Vãi, vậy ngươi không biết rồi, làm thợ đào mỏ rất tốt, ngươi chỉ cần cực
    lực đào 2 đến 3 năm là sẽ có người mới thay thế, lúc đó ngươi sẽ được cung cấp
    một lượng tiền và giấy tờ tùy thân đầy đủ để tự do sống tại thành, đây là lòng
    tốt của thành chủ đại nhân đối với những con người thấp kém như chúng ta.


  • Vậy luôn, ngươi lấy cái thông tin si da này đâu ra?


  • Thì cách đây một tháng trước, ta đi nhìn trộm con gái của một gia đình danh
    giá tắm tại trấn của ta liền bất ngờ nghe thấy. Mà giờ tự nhiên lại nhớ lại,
    phải nói con gái đang tuổi 18, 19 da dẻ thật là trắng, thật mịn, cả cái chỗ đó
    cũng hồng hào khó tưởng, nhớ lại khiến lòng ta bồn chồn không thôi.


  • Điên, điều đó là tất nhiên, con giá còn trinh nguyên mà lại.


  • Không… đã có hai con rồi.


  • Định mệnh!



Một đám bốn người trên dưới lứa tuổi thanh niên từ 18 đến 26 tuổi ngồi lại với
nhau bàn số phận. Trong phòng lao chỉ có Liêu Lang dù đã được cởi trói nhưng
vẫn nhắm mắt tĩnh tọa tại góc, tiểu nữ thì ngồi gối đối diện rụt rè không dám
bắt chuyện với ai, lâu lâu cũng có kì quái liếc Liêu Lang vài lần thế nhưng
khi hắn nhìn qua đều cuối mặt xuống xấu hổ.

Tại giây phút này đây, cuộc sống láo tù của Liêu Lang bắt đầu.


  • Cô bé, ngươi đã được người nhận, nên nhanh chóng rời khỏi nơi này đi thôi.

Chưa đến 10 phút sau, đứa bé gái đã được người nhận nuôi, dắt đi, trong phòng
cuối cùng chỉ còn năm thằng đực rựa, bốn thành bạn đồng dâm và một thằng tự
kỷ.


Chấn Kinh Thiên Địa! - Chương #30