Nhiệm Vụ Thứ Nhất Thất Bại.


Người đăng: ☯❧ღ♂☪♋۩


  • Liêu ca, ở hướng đông bắc dường như có tiếng chiến đấu kịch liệt.

Đi được hơn một giờ đồng hồ nửa chạy bộ nửa dừng nghỉ ngơi, Trần Cùng sau vài
lần nhấp nhấy tai chợt kêu lên.


  • Vậy ngươi tính đi qua bên đó hôi của?

Liêu Lang lên tiếng khiến Trần Cung mặt mày đều xịu xuống, hắn tuy không có ý
giống Liêu Lang nói nhưng mà cũng xấu hổ một hồi, đúng là có trường hợp người
thì đánh nhau, người quan chiến chờ hôi của nhưng hắn tuyệt không phải hạn
người như vậy.
Trần Cung vội xua tay phủ nhận.


  • Không, đệ không có ý đó.


  • Thế thì đi thôi, không cần quan tâm đến người.


  • Vâng.


Hai người lại tiếp tục hướng bắc thẳng tiến, bất quá chỉ đi được vài chục
bước, Trần Cung liền biến sắc nói


  • Liêu ca, dường như có yêu thú mạnh mẽ hướng đến chúng ta.

Cảm nhận đị chấn từ dưới đất khiến Trần Cung chợt phản xạ hoảng lên.


  • Không ổn, là yêu thú cấp 9 thuộc loại giáp cứng!

Yêu thú phân chia cấp bậc cũng tựa nhân loại. Võ giả có chín tầng thì yêu thú
có chín cấp tương ứng với chín tầng của Võ giả, nhưng có khác biệt là yêu thú
ngoài khí lực lớn thì còn có thể sở hữu riêng vài loại đặc tính như nhanh nhẹ,
tốc độ, gáp cứng,…

Địa chấn do con yêu thú đang chạy đến hai người tạo ra sự rung động quá lớn,
bằng kinh nghiệm, Trần Cung phán định nó thuộc loại giáp cứng, da thịt cứng
như sắc thép, không phải linh sư không thể đánh bại.

Lúc này do chưa quen thuộc với sự hiện diện của Liêu Lang và một phần của bản
năng, Trần Cung không kịp nhớ người song hành với hắn mạnh như thế nào, yêu
thú cấp 9 đang xông đến hẳn chịu không nổi một kiếm.

Liêu Lang không nói gì, hai tay vẫn duy trì bỏ túi quần đứng bất động.


  • Liêu ca… chúng ta phải làm thế nào.

Trần Cung chớp mắt nhận ra Liêu Lang sức mạnh, hắn bình tĩnh hơn hỏi.

Liêu Lang sau hai nhịp thở nhẹ nhàng nói.


  • Nhiệm vụ đầu tiên của ngươi đã đến, cứ chờ đi.

Trần Cung nghe xong không khỏi hoảng hồn, hắn tự nghĩ có hay không Liêu Lang
bắt hắn làm thịt con yêu thú cáp 9 loại giáp cứng này, nếu thật vậy thì toi,
hắn không phải Linh Sư, trong tay lại không có Linh Khí, chỉ với thanh kiếm
cùi bắp này thì làm sao xuyên qua được lớp giáp sắt của yêu thú mà tiêu diệt
nó, chuyện này chẳng khác gì lên trời.

Dù vậy, Trần Cung vẫn chỉ im lặng, không nói gì với Liêu Lang.

Hai người cứ thế đứng đó chờ cơn địa chấn ngày càng mạnh, ngày càng gần, bóng
dáng yêu thú dần xuất hiện cùng hai hình ảnh nhỏ xinh.


  • Vân Anh tỷ, phía trước có người.

Chạy phía trước con yêu thú tê giác ba sừng không những to lớn mà còn cao đến
5 mét, nhìn gần tựa như tản núi nhỏ biết di chuyển, một tiểu nữ khoảng chừng
10 tuổi có gương mạnh khá bình thường, dáng vẻ chuẩn người thướt tha không thể
chuẩn hơn, hối hả thở nặng nề nói.


  • Chỉ là hai cái Võ giả tầng 9, chẳng thể giúp ích gì được cho chúng ta. Phải
    kêu bọn họ tránh mau, con tê giác ba sừng xấu xí sắp đuổi đến.

Chạy kế bên tiểu nữ 10 tuổi là một tiểu nữ khoảng 11 tuổi cũng có gương mặt
rất là bình thường ngoại trừ dáng vóc xinh đẹp, hấp dẫn lạ thường, nàng ta
nhíu mày nhìn Liêu Lang cùng Trần Cung liền muộn phiền nói.

Đợi chạy thêm một đoạn, cách Liêu Lang và Trần Cung khoảng 400m, hai tiểu nữ
đồng loạt hô lên.


  • Hai tên kia nhanh chạy đi, nếu không con tê giác ba sừng xấu xí sẽ ăn hai
    thịt hai người.


  • Hai vị ca ca nhanh rời đi, phía sau có yêu thú mạnh mẽ vô cùng đuổi đến.


Thế nhưng mặc hai người càng lúc càng gần, âm thanh to lớn, Liêu lang vẫn bất
động, Trần Cung không hiểu phải như thế nào cũng làm theo bộ dáng của Liêu
Lang, hoàn toàn bất động mà nhìn con yêu thú.

Con yêu thú này là một con tê giác cao khoảng 5m ngoài ba sừng lớn trên mặt
thì tại mỗi khớp chia trước sau đều có một cái sừng khác, khắp cơ thể đều được
phủ lên một thứ giáp sần sùi tựa như một chiến binh đang đeo giáp sắp bảo hô
thân thể. Nó giờ phút này đang điên cuồng đuổi ngay sát phía sau, cách hai
tiểu nữ chỉ 50m, đụng ngã không biết bao nhiêu cây cối trong rừng.


  • Nếu như đây là một trận chiến sinh tử giữa hai vị Linh Sư, trong đó có một
    người là ngươi, thì ngươi đã chết.

Trần Cung vẫn đang quan sát con yêu thú thì bất giác giọng Liêu Lang vang lên,
tiếp đến là một bàn tay đặt lên vai hắn.

Không đợi Trần Cung ngẩn người, Liêu Lang lại có vài phần trách móc cùng dạy
dỗ nói.


  • Thật sai lầm khi vừa nhận ra con yêu thú, trong đầu ngươi lại có ý nghĩ làm
    cách nào để hạ nó, ta có phải sẽ phái ngươi giết nó. Ngươi không cảm thấy mình
    ngu ngốc?

Liêu Lang hoàn toàn có thể đoán được trong đầu Trần Cung nghĩ thứ gì, điều đó
cũng không khó khi mà Liêu Lang đã từng là người có kinh nghiệm.


  • Cái này… đệ…

Trần Cung mặc mày khó coi, rụt rè đáp.


  • Được rồi, nhiệm vụ đầu tiên của ngươi chính là đâm mù mắt con tê giác, tạo
    cơ hội nó mất phương hướng để mọi người có đường trốn.

Liệu pháp của Liêu Lang rất đơn giản, phá chỗ yếu của địch để tìm đường chạy
đi.

Nhìn bề ngoài, liệu pháp này rất đơn giản, dễ suy nghĩ ra, nhưng với một người
còn non kinh nghiệm như Trần Cung và hai bé gái, ánh mắt lại không tôt, cộng
thêm việc tác động từ thần kinh hoảng sợ cùng cái thế giới cường giả vi tôn,
họ không kịp thời nhận ra, hoặc cũng có thể họ cảm giác không tự tin khi hành
động và bỏ qua chúng.

“Đúng vậy, nếu làm mù mắt nó thì… sao ta ngu vậy nhỉ”

Liêu Lang dứt lời, Trần Cung lập tức bừng tỉnh ra nguyên lý, hắn giây lát thầm
trách bản thân không thôi, thế nhưng chỉ một giây sau hắn liền hết hồn kêu
lên.


  • Cái… cái gì, bảo đệ đi chọc mù mắt yêu thú chưa kể độ to, độ cao đã 5m hơn,
    gấp 3 lần đệ?

Trần Cung cao chỉ 1m70, thua Liêu Lang 7cm, lại so với con yêu thú tê giác,
hắn chẳng khác gì con heo vòng quanh chân người, giờ hắn có nhảy lên hết sức
cũng không thể với tới hai con mắt của yêu thú thì chọc mù nó bằng cách nào,
chẳng lẽ là ném kiếm như phóng lao?

Phương pháp duy nhất chắc chỉ như thế.


  • Nhiệm vụ thứ nhất ngươi thất bại, ngươi còn hai lần thất bại khác.

Liêu Lang không chú ý sắc mặc Trần Cung, hắn đột nhiên nói như thế sau đó liền
quay người rời đi, tiếp tục thẳng về hướng bắc ban đầu.

Đồng thời tại phía bên kia rượt đuổi hai bé gái, ngay khi Liêu Lang vừa dứt
lời, con tê giác ba sừng mắt đỏ tựa như cảm ứng được thứ gì đó cực kì đáng sợ
đến từ bản tâm, nó lập tức rú lên “Éc éc” như con heo đang bị đâm cổ lấy
huyết, rồi dừng hẳn người lại, cấp tốc quay người chạy”ầm ầm” rời đi, bỏ mặc
hai đứa trẻ nhân loại chết tiệt dám trộm Hòa Hoa thảo được nó canh giữ hơn 50
năm không rời, chỉ kém 8 năm nữa là thành thục có thể giúp nó tiến hóa Linh
thú.

Hôm nay con tê giác tự thấy bản thân thật là xui, thật là giận dữ, vả lại hình
như hôm nay nó còn cảm giác thân thể rất nặng, bước chân cũng trở nên chậm
chạp, quả là đáng giận làm sao cái bọn nhân loại chết tiệt.


  • Hơ, nó bỏ đi rồi, thật may quá.

Nghe tiếng hú, lại cảm giác nguy hiểm qua đi, tiếng ầm ầm dần khuất vê nơi xa,
hai tiểu nữ đồng lúc quay người xem xét liền không khỏi thở phào nhẹ nhõm.


  • Hừ hừ, có giỏi thì đứng lại con tê giác xấu xí, chỉ thêm chút nữa là ta
    liền làm thịt ngươi, hừ hừ, dám rượt bản tiểu thư chạy mệt.

Tiểu nữ 11 tuổi tức giận tình cảnh vừa rồi, nàng lè lưỡi, trừng mắt, giơ tay
múa kiếm chỉ chỉ tê giác đằng xa mà không ngừng phát tiết bận tức, con yêu thú
hỗn xược lại dám báo hại nàng chạy mất hơn 15 phút đồng hồ, thật bực mình.

Đứng một bên, Trần Cung nghe lời Liêu Lang nói, sắc mặt không khỏi cứng lại
vài giây, tiếp đó liếc nhìn tình cảnh nơi yêu thú diễn ra thì có cảm giác khó
tả, hắn mạnh mẽ nắm chặt bàn tay lại, buồn bực cùng khó hiểu bước theo sau
Liêu Lang, mặc kệ hai bé gái đang liếc nhìn hai người sau đó rẽ một hướng khác
mà đi, không đến bắt chuyên với hai người.

Trần Cung cảm thấy lòng mình đầy phẫn uất.


  • Không hiểu, tức giận, khuất nhục, không cam lòng với kết quả?

Đi được hơn ba mươi phút, đã đủ xa để thoát khỏi tầm của người bảo vệ hai bé
gái, Liêu Lang chợt lên tiếng.


  • Đúng vậy, vừa rồi đệ rõ ràng không làm sai bất cứ thứ gì, thậm chí còn chưa
    kịp ra tay với yêu thú thì tại sao lại thất bại, đệ không hiểu, không phục.

Trần Cung dứt khoác lên tiếng, không cần ẩn giấu chúng.


  • Thật ngu ngốc làm sao, nếu vậy thì để ta nói cho ngươi biết.

Giọng Liêu Lang hoàn toàn chứa đầy sự lạnh nhạt và xem thường đối với Trần
Cung.


  • Thứ nhất. Ban đầu ta có nói, nếu là trận chiến giữa hai Linh Sư thì ngươi
    là người chết, bởi vì sao? Bởi vì một Linh Sư thật thụ khi gặp địch, điều đầu
    tiên họ nghĩ đến là dò xét tất cả các thông tin về địch nhân cũng như sức mạnh
    địch nhân có thể làm được, trong khi ngươi, điều tiên ngươi nghĩ đến lại là
    làm cách nào để tiêu diệt được đối thủ dù không biết bất cứ thứ gì về họ, họ
    mạnh yếu ra sao, thiên về quyền, chưởng hay kiếm, đao. Chính vì cái tư duy đó
    của ngươi, cho nên chỉ trong vài giây đối chiến, ngươi chắn chắc là người
    chết.

Từ “chết” cuối cùng, Liêu Lang còn cố ý nặng giọng, nhấn mạnh sự tâm điểm của
nó cho Trần Cung cảm nhận.


  • Thứ hai, ngươi quá kém sự quan sát, tệ hại trọng sự tinh tế suy luận, ngu
    dốt về kiến thức, nói trắng ra, ngươi chẳng khác gì một con lợn thấp kém được
    người ưu ái nuôi dưỡng trong nhà chờ ngày bị đưa ra làm thịt.


  • Đối với con tê giác ba sừng, nhìn bề ngoài thì toàn thân là giáp cứng và
    sừng nhọn,cực sắc bén mà nếu không phải Linh Sư cảnh, không ai có thể tiêu
    diệt được nó, tuy nhiên khi gặp nó, người vẫn có hai lựa chọn là chạy trốn
    hoặc chạy trốn một cách an toàn. Và thường thì kẻ yếu như ngươi và hai con
    nhóc kia thì chỉ biết lựa phương án cắm đầu mà chạy, trong khi cách an toàn
    hơn, ngươi có thể mạo hiểm chọc mù hai mắt nó để tìm kiếm sự thoát khỏi truy
    đuổi.


  • Cách an toàn, ngươi hoàn toàn chạy thoát, cách cắm đầu chạy, ngươi vĩnh
    viễn chết vì với thực lực võ giả tầng 9, không ai có thể chạy thoát được con
    yêu thú đã gần bước vào cảnh giới Linh thú. Đây là kiến thức, kiến thức căn
    bản nhưng ngươi lại không biết, thật tệ hại làm sao.


Liêu Lang sau cái cười khinh thường, biết rằng Trần Cung vẫn chưa bị đánh gục
tâm thần, vài câu vừa rồi chỉ đủ xâm nhập vào bên trong tâm thần, Liêu Lang
lại nói.


  • Ngươi không thấy hai con nhóc Võ giả tầng 9 đó dù đã chạy dài cả một quãng
    đường, con yêu thú vẫn cách hai nàng 50m sao?


  • Mười, mười một tuổi đã là Võ giả tầng 9 tại nơi đất hoang chim cú không đậu
    này chính là thiên tài quý hiếm, nói đơn giản cho ngươi, hai nàng có Linh Sư
    cảnh gia tộc ẩn núp trong bóng tối trợ giúp, kìm hãm bước tiến của nó, chứ nếu
    không khoảng cách 50m chỉ là 5 giây, yêu thú đã nuốt hai nàng vào bụng. Ngươi
    ngay cả điểm này cũng không biết, hổ thẹn làm sao.


Liêu Lang vẫn tiến bước sau khi nói câu này, nhưng Trần Cung, hắn đã đứng lại,
ngừng hẳn lại.

Nghe được tiếng khóc trong lòng, không thể thốt nên lời của Trần Cung tại phía
sau, Liêu Lang dừng lại, hắn không tha, không cho Trần Cung kịp ổn định tinh
thần, hắn lại vẫn nói, nói như chê cười, nói như sỉ nhục, nói như phế bỏ.


  • Hai con nhóc đó vì sao bị đuổi, ngươi đừng nói với ta rằng chính ngươi
    không biết. Yêu thú một khi đã thù ai thì trong mắt nó chỉ có người đó. Vậy…


  • Có Linh Sư cảnh kiềm hãm bước tiến nó, khiến nó trở nên chậm chạp, có hai
    con mồi nằm trong mắt nó, mọi thứ khác đều bị bỏ qua một bên, nó không lưu
    tâm. Thế…


  • Vì sao khi ta giao nhiệm vụ, ngươi lại kêu than khó khăn trong khi mọi thứ
    đều trở nên thuận lợi nếu ngươi xuất kích yêu thú, thậm chí cơ thể cũng đã
    được ta giúp cho linh hoạt?


Liêu Lang quay người, mắt lạnh nhìn thẳng vào khuôn mặt đã thất lạc của Trần
Cung nói.


  • Ngươi biết không, trên thế giới rộng lớn này đã có rất nhiều người ở tại Võ
    giả tầng 9 giết chết Linh Sư cảnh một cách đối đầu trực tiếp. Còn ngươi, ngay
    cả việc đối diện một con yêu thú không có linh trí cao, ngươi cũng rụt rè,
    lũng bại, sợ hãi.


  • Ngươi khiến ta thất vọng làm sao.


  • Hãy tự suy xét lại chính mình, ngươi đang ở đẳng cấp nào, trình độ ra sao.
    Nhiệm vụ tới, đừng để ta thất vọng lần nữa.


Lấy từ giới chỉ trên tay ra một tấm phù lục tự làm, hắn đưa đến bên người Trần
Cung.


  • Khi nhiệm vụ đến thì lá bùa sẽ phát tín hiệu, bài học hôm nay của ngươi chỉ
    đến đây thôi. Ngươi còn cần một đoạn nỗ lực không hề ngắn.

Nói xong câu cuối, Liêu Lang hoàn toàn biến mất trong không khí trước tầm mắt
của Trần Cung khi biết Thế An thành đã không còn xa. Hắn không nhất thiết luôn
phải ở bên cạnh Trần Cung, Trần Cung vẫn cần được thử nghiệm thêm ngộ tính,
muốn thành người dưới trướng hắn rất không dễ.

Liêu Lang đi mất, Trần Cung đứng một mình, vài giấy sau hắn té nằm ngửa trên
mặt đất rừng, sự bất lực hiện rõ trên gương mặt đang nhìn ngắm bầu trời trên
cao, sau những tán lá cây rậm rạp. Lần đầu tiên trong cuộc đời Trần Cung, hắn
lại cảm thấy bản thân thất lạc, vô vọng như vậy.

“Đánh nhau với một con yêu thú, không phải chỉ cần ta mạnh thì giết, yếu thì
nhanh chóng chuồn đi để khỏi bị giết?
Nếu có Linh Sư ẩn núp, ta với năng lực chỉ là Võ giả tầng 9 cỏn con làm sao
phát hiện được?
Còn đã có Võ giả tầng 9 đối chiến và giết được Linh Sư cảnh, đùa sao? Hẳn là
đang nói láo rồi”.

Trần Cung cứ thế tự dưng cười, nhưng nụ cười của hắn so với đau khổ còn sầu
thảm hơn.


Chấn Kinh Thiên Địa! - Chương #29