Người đăng: hoangcv
Đức Hoàng ngưng thần chăm chú quan sát bốn món tài liệu, rốt cuộc sau một phút
nhìn chằm chằm mọi bề mặt của bốn món tài liệu, hắn nhận ra...dựa vào kinh
nghiệm kiếp trước, hắn đéo nhận ra được tài liệu nào cả, cảm giác khá thốn
ass.
Nhưng tinh tế suy xét kỹ vấn đề, việc hắn không nhận ra được cũng không kỳ
quái.
Kiếp trước tuy sống mười vạn năm nhưng hắn đều để tâm vào tu luyện, không nhận
ra là bình thường. Với lại, tài liệu ở hạ giới đương nhiên khác ở tiên giới.
“Muốn kiến thiết trận pháp, đầu tiên bản thân phải có kiến thức về tài liệu,
nếu tài liệu còn không biết tên thì biết nó công dụng gì, phải thí nghiêm
thôi. ” Đức Hoàng ý định tiến hành thí nghiệm, nhìn xem bốn món tài liệu này
có công dụng gì.
Nhưng hành vi của hắn lại bị cha hắn ngăn cản.
Đức Minh vẻ mặt nghiêm túc nhìn hắn, trầm giọng nói:“ dùng tâm của con cảm ứng
nó, nghe theo tiếng lòng của con, dựa vào cảm giác của con mà cảm nhận. Con
cảm giác thế nào thì thiết lập trận pháp thế đó. Nhớ kỹ, cơ hội của con chỉ có
một lần duy nhất !''
Đức Hoàng nhất thời há hốc mồm.
Dựa vào cảm giác?
Hắn biết là cha muốn kiểm tra thiên phú của hắn, nhưng rõ ràng cách này là sai
lầm ahh.
Kiếp này đầu thai làm con trai ông này là sai lầm lớn nhất của hắn, cha gì
chứ, hoàn toàn không đáng để tin tưởng chút nào.
Nếu đơn giản thế thì trận tiên sư cũng không thưa thớt ah.
muốn học trận thuật trước tiên phải hiểu rõ thuộc tính, công dụng, cấu tạo,
bản chất của tài liệu, rồi phải thí nghiệm hàng trăm ngàn ngàn lần, ráp nối
những tài liệu đó một cách tỷ mỉ và hoàn chỉnh, chưa kể đến muốn bày trận nào
ví dụ như hỏa trận sơ cấp thì phải nghiên cứu hỏa thuật đạt đến cảnh giới nhất
định thì mới có thể bày trận ahh.
Cảnh giới hắn có, nhưng hắn không thể phán đoán được tài liệu, nếu ráp bừa tài
liệu thì nhẹ là tài liệu hủy hoại, nhịn đói 2 ngày, nặng thì trận hủy, người
vong. Nếu có thể dựa vào cảm giác mà tạo ra được trận pháp thì Tiên giới người
người là trận tiên sư rồi.
Nếu thần thức vẫn còn, hắn có thể dựa vào thần thức phán đoán màu sắc tỏa ra
từ tài liệu để phán đoán thuộc tính của nó, nhưng giờ hắn chỉ là một tiên dân
bình thường của tiên giới àhhh, dựa vào mắt thường vô pháp phán đoán thuộc
tính của tài liệu.
Không biết thuộc tính, hắn vô pháp thực hiện nguyên tắc lập trận cơ bản nhất,
dùng ngũ hành tương sinh tương khắc để lập trận.
''Cha, con bắt buộc dùng bốn món tài liệu để lập trận à ?'' Đức Hoàng hỏi.
''Không, nhưng ít nhất phải dùng 2 món.'' Đức Minh nghiêm khắc đáp.
Hắn hỏi thế vì theo hắn được biết, song trận dể kiến tạo hơn tứ trận.
''Ta làm sao bây giờ ?'' Đức Hoàng không ngừng tự hỏi, đôi khi, tu vi nó lại
trọng yếu thế, dù ngươi có tri thức nhưng không có tu vi ủng hộ thì vô pháp
làm gì.
“Dựa vào cảm giác của con, không được do dự.” Đức Minh vẻ mặt bắt đầu không
kiên nhẫn, thúc dục nói.
Đức Hoàng khẽ cắn môi, kỳ thật không cần cha thúc giục,hắn cũng tính hành
động.
Bởi vì tiếp tục suy nghĩ cũng không giải quyết được vấn đề, dựa vào cảm giác
đi, cầu khẩn vận may tốt.
Lần đầu tiên hắn thấu hiểu cảm giác sống mười vạn năm giống như sống trên thân
con chó vậy, nhỏ bé vô tri.
''Liều thôi, dù sao nhịn đói hai ngày cũng éo chết.'' Đức Hoàng cắn răng, lấy
đại hai món tài liệu, ráp lại với nhau.
“Bất quá ta vận khí không sai, có lẽ ta vận khí tốt, lúc này đây có thể mèo mù
đụng tới chuột chết đâu?” trong lòng Đức Hoàng còn lưu một ít hi vọng nói.
Nhưng rất nhanh, hy vọng của hắn liền tan biến.
Hai món tài liệu hắn chọn không ngờ lại là thủy hệ tài liệu cùng hỏa hệ tài
liệu.
thủy tài liệu chạm vào hỏa hệ tài liệu, đột nhiên bộc phát ra phản ứng dây
chuyền, trực tiếp nổ vang.
''Ầm'' một tiếng nổ nhỏ vang lên. Tuy nổ không hề lớn, nhưng khiến cả người
Đức Hoàng đều thành màu đen.
Toàn bộ tóc đều dựng thẳng lên trời, khói trắng bốc lên lượn lờ, da mặt hắn
còn non nên cả mặt hắn toàn là máu.
Một cảm giác đau đớn trực tiếp xông vào đại não hắn, nhưng Đức Hoàng không
chút đau đớn, chỉ là lạnh nhạt, dường như người bị thương không phải là hắn.
“Con thất bại !” Đức Minh nhìn Đức Hoàng bị thương, không chút thương cảm,
trái lại rất lạnh lẽo, âm trầm nói : “Con rất làm cha thất vọng rồi, hai ngày
nay đừng ăn cơm !”.
Nói rồi, lão lạnh lùng bỏ đi, để lại Đức Hoàng toàn thân dính máu ngồi đó.
''Lão cha cũng thật tàn nhẫn vô tình à, không trách đại ca, nhị ca, tam ca, tứ
tỷ đều chết trong tay ổng, ta Đức Hoàng không giống họ, cha yêu à, cuộc chơi
của chúng ta chỉ mới bắt đầu thôi.'' ánh mắt Đức Hoàng lộ ra vẻ cơ trí nói.