Người đăng: hoangcv
'' sáu năm rồi...!'' Một hài đồng thơ thẫn ngồi tựa bên gốc cây, ánh mắt hài
đồng thâm Thúy, bao la, kèm theo sự lạnh lùng.
lẽ ra ánh mắt này không nên xuất hiện ở hài đồng mà phải thuộc về lão nhân đã
trải qua vô tận sưong gió.
''Kiếp trước cả đời ta vô duyên tiên giới, không nghĩ ra đầu thai kiếp này lại
sinh ra ở tiên giới....'' Hắn khẽ than nhẹ, lẩm bẩm nói.
Hắn chính là Cầu Sinh Ác Đế, kiếp trước khi thọ nguyên của hắn chỉ còn một ít
liền trôi hết, linh hồn hắn lại vô tình dung hợp Vạn Ác Thần Trận.
Sau khi chết đi, hắn bị đầy đoạ dưới mười tám tầng địa ngục mấy vạn năm, nếm
trải mấy vạn cực hình.
Sau khi chịu đủ cực hình, Địa Tạng A Tu La Vương trừng phạt đầu thai làm súc
vật.
Nhưng không ngờ khi linh hồn dung hợp Vạn Ác Thần Trận lại khiến hắn thức tỉnh
tà ác bổn nguyên, ngưng luyện Tà Ác Chi Tâm, sinh ra tà ác chi lực, mạnh mẽ
nghịch loạn đảo điên luân hồi phá tan súc sinh thông đạo xông vào thành tiên
Thông đạo.
Nhờ vào tà ác chi tâm, hắn đầu thai cũng thức tỉnh trí nhớ kiếp trước.
'' thiên, kiếp trước ngươi giết ta, ta đã thề mạnh mẽ sẽ tru diệt ngươi, kiếp
này lời thề vẫn còn hiệu lực.'' Trong lòng Hắn kiên định thầm nói.
''Đức Hoàng, lên đỉnh núi gặp cha. '' một giọng nói lạnh lùng ẩn chứa uy
nghiêm không thể phản kháng vang vọng bên tai hắn.
''Vâng, cha.'' Đức Hoàng trong lòng mặc niệm cung kính đáp, nhưng ánh mắt hắn
lại loé lên một tia bất đắt dĩ.
Lão cha của hắn rất khắc nghiệt và độc ác, từ lúc hắn 4 tuổi đã bắt hắn trèo
lên đỉnh núi cao 500m, nếu không phải bằng vào kinh nghiệm cộng thêm nghị lực
của hắn bất phàm thì đã chết từ lúc nào không hay.
Mà tại sao hắn không tu luyện? Kiếp trước hắn là vô địch ác đế mà?!!
Thật ra quy tắc tiên giới chỉ có thể tu luyện theo công pháp tiên giới, cho
nên cho dù hắn ở hạ giới phi thăng tiên giới cũng phải phế bỏ công pháp.
Tốn mất một phen đại khí lực, cuối cùng hắn cũng gian nan trèo lên đỉnh núi.
Tầm nhìn đại biến.
Một vị đàn ông trung niên đưa lưng về phía Đức Hoàng, lạnh nhạt nói :“Con ta,
ngươi có biết ta Đức Minh lấy cái gì từ một tán tu đột nhiên tu vi tăng mạnh
xưng bá phiến sơn mạch bao la này sao?”
“Cha, ta không biết.” Hắn nghĩ nghĩ, ứng phó nói.
''Bằng vào cha sáng tạo cửu tử nhất sinh quyết !” Cha hắn tăng âm điệu lên,
mang theo cảm xúc tự hào mãnh liệt.
“Cửu tử nhất sinh quyết?” Trong miệng Đức Hoàng nỉ non nói.
“Không có sai! Chính là cửu tử nhất sinh quyết.” Cha hắn đột nhiên xoay người
lại, lộ ra khuôn mặt tang thương, hai tròng mắt lộ ra một tia cao ngạo khinh
thường thiên hạ chúng sinh, đáp.
“Cửu tử nhất sinh quyết, nghĩa là đem bản thân vào trạng thái gần chết, dựa
vào một tia sinh cơ sống sót. Cổ nhân có câu " Lúc Đại sinh tử sẽ có đại cơ
duyên, thiên đạo dù vô tình nhưng vẫn chừa sinh linh một đường sinh cơ!!" Con
ta, từ hôm nay trở đi, cha truyền thụ ngươi cửu tử nhất sinh quyết, cha trực
tiếp chỉ đạo ngươi tu hành.” ánh mắt cha hắn nóng bỏng nhìn hắn.
"Cha, có phải đại ca, nhị ca, tam tỷ lần lượt mất tích có phải là..." Đức
Hoàng nghĩ đến gì đó, trầm giọng nói.
"Đều tu luyện Cửu tử nhất sinh quyết thất bại chết, giờ ngươi im lặng nghe ta
đọc khẩu quyết, cố gắng học thuộc biết không." Cha hắn không đợi hắn nói hết
đã chặn ngang, lạnh lùng nói.
“Vâng cha, ta nhất định hảo hảo học thuộc.” Đuc Hoàng ứng phó nói. Hắn kiếp
trước đột phá đế kỳ, linh hồn cường hoành cỡ nào, tuy xuống địa ngục bị trảo
đi chính phần linh hồn, nhưng dù sao cũng là đế kỳ linh hồn, chỉ cần không quá
tối nghĩa đến nổi không thể dùng chữ để biểu đạt hoặc quá khó nghe thì hắn nắm
chắc trong giây lát sẽ nhớ ngay.
Cha hắn lắc đầu, lạnh lẽo nói :“Không chỉ là hảo hảo học thuộc, ngươi nhất
định phải lĩnh ngộ cái tâm xem thường sinh tử, nếu không ngươi sẽ chết, nghe
cho kỹ, cha chỉ nói một lần! "
"Thuộc chưa?" Cha hắn hỏi.
"Rồi, thưa cha." Hắn không chút suy nghĩ đáp ngay.
"Thế về nhà nghiên cứu đi" cha hắn không kiên nhẫn đuổi hắn đi.
"Vâng, cha" Đức Hoàng giả bộ cung kính đáp, nhanh chóng rời đi.
Nhìn Đức Hoàng khuất xa tầm mắt, Đuc Minh khẽ lẩm bẩm lời nói mà chỉ lão nghe
thấy :" hì vọng con không để cha thất vọng như anh chị của con"
Nói rồi Đức Minh khẽ thở dài, ẩn chứa nỗi buồn vô hạn.