Nguyệt Dạ, Thuộc Về Hắn!


Người đăng: Boss

Tren bậc thang thứ bảy mươi chin, To Minh đứng ở đo nhin xung quanh, đặc biệt
la ngẩng đầu ngắm trăng. Hiện tại cach đem khuya con một khoảng thời gian, tuy
la thế nhưng trong đem trăng, To Minh cảm giac kha la thoải mai.

Từ khi hắn tu hanh Hỏa Man thuật, To Minh liền thich đem trăng, đặc biệt chờ
mong ngay trăng tron. Từ khi To Minh tu luyện Hỏa Man thuật con chưa gặp phải
trăng tron.

Kỳ thật cũng co một lần, nhưng ngay đo may đen che khuất trăng, hắn ở trong
động đa voi cảm nhận trong người xao động nhưng cuối cung vẫn khong co biến
hoa gi nhiều. To Minh tự suy đoan nếu ngay ấy khong co may che trăng, co lẽ
hắn sẽ khac đi.

Đang tiếc hiện giờ khong phải trăng tron, nhưng To Minh vẫn cảm thấy rất thoải
mai. Cung luc đo, hắn cũng cảm nhận được ap lực truyền từ tren nui. Khi cang
leo bậc thang cao, tuy theo trăng dang len, ap lực dần nặng nề.

"Man Cong Phong Quyến bộ lạc từng noi buổi tối tren nui sẽ tăng ap lực, quả
nhien." To Minh mỉm cười, khong them để ý việc nay.

Theo hắn thấy thi buổi tối đung la khiến ap lực biến lớn, nhưng cũng la luc
thực lực của To Minh đạt tới đỉnh cao.

To Minh buổi tối so với ban ngay đang sợ hơn nhiều!!!

Thu lại anh mắt nhin vầng trăng, To Minh khoanh chan ngồi xuống bậc thang thứ
bảy mươi chin, yen lặng cảm nhận nơi đay khac biệt.

Nơi nay đung như hắn dự đoan, la nơi can bằng ap lực thứ hai cầu thang. Đặc
biệt ap lực chỗ nay tuy noi la can bằng nhưng mạnh hơn bậc thứ ba mươi hai
nhiều, rất thich hợp cho hắn tại đay tiếp tục khống chế khi huyết trong người,
khiến sợi mau xuất hiện va giảm đi cang chinh xac.

Đừng noi giờ phut nay To Minh đa cảm nhận được cach khống chế khi huyết, trước
đo tiến len đa tăng them ba sợi mau, lại co một sợi la đạt tới Ngưng Huyết
cảnh tầng năm!

Điều nay lam To Minh rất mong chờ. Hắn muốn biết, khi bậc thứ bảy mươi chin
nay khong thich hợp minh tu luyện rồi, khi hắn cang đi len cao thi sẽ tăng
them bao nhieu sợi mau!

To Minh từ từ nhắm mắt lại, yen lặng vận chuyển khi huyết trong người, bắt đầu
lần nữa cẩn thận khống chế, thử nghịch chuyển khi huyết, để no dựa theo ý minh
từ từ chậm lại.

Tren người hắn co năm mươi hai sợi mau, theo thời gian troi qua, khong ngừng
biến hoa dần ổn định từ từ giảm bớt, chậm rai đạt đến cực hạn luc ở bậc ba
mươi hai. Chẳng qua them ba sợi mau khiến hiện giờ tren người hắn khong ngừng
biến mất chỉ con lại bốn mươi!

To Minh sắc mặt binh tĩnh, khong chut vội vang, chậm rai vận chuyển khi huyết
chim đắm trong khống chế. Thời gian troi qua, rất nhanh đa la hai tiếng đồng
hồ.

Luc nay trong nui co khong it người từ bỏ tiến len tiếp, chọn ngồi tĩnh tu
tren bậc thang nao đo, tu dưỡng bản than vừa quan sat thứ hạng trong lệnh bai,
chờ đợi trời sang lại lần nữa so tai.

Ô Sam thở dồn dập, sắc mặt tai nhợt, giờ phut nay ga cắn răng đi len them vai
bậc thang đạt đến hai trăm chin mươi lăm bậc, cuối cung chịu khong nổi ngồi
một ben. Sắc mặt ga am trầm nhin sương mu, trong mắt dần hiện me mang.

"Nguyen Huyết Thi Khi của minh…đang chết, bị người kia cướp đi. Khong co huyết
nay, chẳng những tu luyện khong tiến triển, thậm chi mau chong suy yếu…minh co
thể cảm nhận sự suy nhược…Việc nay nếu khong đến luc bất đắc dĩ tuyệt khong
thể cho A Cong biết. nếu A Cong biết minh đanh mất khi huyết, coi như co giup
minh tim lại được cũng sẽ khong them để ý đến minh nữa…"

Tưởng tượng hậu quả đang sợ nay, Ô Sam siết chặt nắm tay, trong đoi mắt me
mang co nỗi sợ.

'Cũng khong thể để ai biết, đặc biệt la mấy người hiến cho minh thi huyết. Mấy
năm nay minh co thể bức ep chung la bởi vi sự cường đại va than phận trong
tộc. Một khi chung biết được minh mất đi Nguyen Huyết Thi Khi, chỉ sợ sẽ lập
tức phản bội minh. Lam sao đay…phải lam sao đay…'

Ô Sam sắc mặt dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi, nhưng tren hết vẫn la mờ mịt.

Thần Xung thở hồng hộc, vừa đi vừa lầm bầm. Giờ phut nay nhin tren bầu trời
khong bị khoi che anh trăng cang sang ngời, y muốn dừng lại nghỉ ngơi chờ tới
ngay mai, nhưng nhin thứ hạng lệnh bai trong tay, người ten Tất Tuc vượt qua
chinh minh, nếu khong len them hai bậc thi khong cam long.

"Ba nội ngươi, lao tử khong tin!" Thần Xung cắn răng, tiếp tục tiến len.

Cung luc đo, Tất Tuc Hắc Sơn bộ lạc cũng thở dốc vừa liếc lệnh bai trong tay,
vừa cắn răng nghenh đon ngọn nui dưới anh trăng ap lực biến mạnh. Như muốn
chống đối với Thần Xung, ga cứng rắn đi tiếp.

Lại qua một tiếng đồng hồ, Thần Xung hai chan run run, het lớn một tiếng, ngồi
phịch xuống hu một hơi với xung quanh yen tĩnh khoi nghi ngut.

"Đi, ngươi đi đi, ba nội no, hom nay lao tử khong đấu, ngay mai lại so tiếp!"

Khong biết co phải Tất Tuc co cảm ứng, lại bước ra vai bước, phịch một tiếng
ngồi bệch xuống mặt đất, nhưng nhin thứ bậc của minh trong lệnh bai, khoe
miệng lộ nụ cười am hiểm.

Loi Thần cũng ngồi ở cầu thang hơn một trăm ba mươi, lien tục thở dai, vẻ mặt
khong cam long.

Rất nhiều người đều dừng lại, nhưng chỉ co một người khong ngừng tiến len.

"Năm trăm sau mươi ba…năm trăm sau mươi bảy…năm trăm bảy mươi hai…Diệp Vọng
nay đa khuya con đi tiếp!"

"Hạng hai la Tất Tuc, chẳng qua hắn mới chỉ la ba trăm chin mươi bảy bậc ma
thoi. Con Diệp Vọng đa hơn năm trăm, trừ phi hắn khong để ý ap lực tăng mạnh
tren nui vao ban đem, cứ đi tiếp!"

"Khong uổng la người đứng đầu trong cung thế hệ, nghị lực nay khong phải ai co
thể so sanh!"

Mấy trăm người tren quảng trường, giờ phut nay đều nhin chằm chằm vị tri đầu
bảng tren pho tượng. Hiện tại toan bộ thứ hạng chỉ co ten đứng đầu la con biến
đổi. Con lại tất cả người tham gia cửa thứ nhất thi đều dừng lại.

"Năm trăm tam mươi bảy! Năm trăm tam mươi chin!"

"Lại đổi, lần nay la năm trăm chin mươi lăm!!!"

Tren quảng trường truyền ra tiếng ồn ao, tất cả đều nhin chăm chu hạng đầu
trong bảng, ngay cả thủ lĩnh bộ lạc khac cũng đều thầm thở dai, đối với hậu
bối Diệp Vọng co chut kinh nể.

"Mặc Tang, Diệp Vọng trong tộc ta tai năng bẩm sinh cao, so với ngươi năm đo
thi sao hả?" Man Cong Phong Quyến bộ lạc Kinh Nam mỉm cười nhin thứ hạng tren
pho tượng, từ từ mở miệng.

A Cong Mặc Tang sắc mặt binh tĩnh, mỉm cười.

"Khong tệ."

Kinh Nam cười cười, khong noi nhiều về việc nay.

Giờ phut nay, tren nui, Diệp Vọng vẻ mặt kien quyết, tran ướt đẫm mồ hoi nhưng
vẫn chắp tay sau lưng, đi từng bước một. Mặc du mỗi một bước đạp xuống đều rất
gian kho, nhưng y khong hề do dự, cuối cung bước len bậc thứ sau trăm mới dừng
lại, khuon mặt lộ nụ cười, khoanh chan ngồi xuống.

"Lần trước ngay đầu tien, minh đi tới năm trăm tam mươi bậc, lần nay vượt qua
hai mươi bậc, được rồi…khong biết lần nay, ai co thể phat hiện khảo nghiệm của
bậc thang năm trăm sau mươi hai…Chắc la vẫn giống như cũ, khong ai co tư cach
cảm nhận tam luyện của bậc năm trăm sau mươi hai." Y thi thao, vẻ mặt khong
che giấu sự kieu ngạo.

Năm trăm sau mươi hai la một ngưỡng cửa. Năm đo lần đầu tien y thất bại ở
ngưỡng cửa nay, đến lần thứ hai mới thanh cong. Hiện giờ lần thứ ba thi khong
them để ý nữa. Hơn nữa theo y thấy, những thi sinh khong ai co tư cach so tai
với minh, cũng khong ai co tư cach khiến y để ý.

Y thậm chi cả ngay nay chưa từng liếc lệnh bai. Y so tai khong phải cac thi
sinh ma la chinh y.

Khi y dừng lại thi ben dưới ngoai quảng trường, tiếng ban tan khong ngừng dấy
len. Trong mắt mọi người, so tai một ngay nay theo Diệp Vọng ngừng thi coi như
triệt để kết thuc. Tiếp theo phải chờ tới trời sang mới lần nữa bắt đầu.

"Thứ nhất la Diệp Vọng, thứ hai la Tất Tuc, thứ ba la Thần Xung…thứ mười hai
la Ô Sam…Đến đay thi mười hạng đầu ngay thứ nhất chỉ co một la người ngoai bộ
lạc, con lại đều thuộc Phong Quyến bộ lạc chung ta! Nhưng Bạch Linh thứ bốn
mươi tam, thứ bốn mươi chin người ten Tư Khong cũng la người ngoai, khong biết
hai người họ ngay mai co thể giữ vững năm mươi hạng đầu khong. Du sao đay mới
chỉ la ngay đầu tien, ngay mai mới la mấu chốt!"

"Tất Tuc đến tột cung la bộ lạc nao, kinh khủng đến vậy, khong ngờ đứng hạng
hai, đe ep cả Thần Xung. Người nay từ nay về sau nhất định danh tiếng lan xa!"

"Con chưa kết thuc, noi khong chừng ngay mai sẽ co ngoai ý muốn…"

Những tiếng xon xao dần yếu đi. Mấy trăm người nơi đay đa số khoanh chan ngồi
chờ đợi ngay thứ hai.

Từ từ, tiếng ho hấp xung quanh dần binh tĩnh.

"Mặc Tang, cung ta trở lại bộ lạc đi, tiếp tục chơi cờ, đợi ngay mai lại đến,
xem coi To Minh nha ngươi co thể đi vao năm mươi hạng đầu khong." Kinh Nam mỉm
cười nhin Mặc Tang.

A Cong Mặc Tang khong noi lời nao, nhin pho tượng hiện thứ một trăm hai mươi,
To Minh ở bậc một trăm hai mươi ba, ong gật đầu.

Hai người đang muốn rời đi, nhưng luc nay đột nhien con ngươi A Cong co rut.
Ngay sau đo, tren quảng trường, một it tộc nhan chưa nghỉ ngơi thi thoảng con
nhin thứ hạng, luc nay co người phat ra tiếng kinh ho.

"Động!! Người gọi Mặc To, động!!!" Tiếng keu nay lập tức khiến mọi người chung
quanh đa nhắm mắt lại bản năng mở ra liếc nhin. Nhin một cai, sắc mặt họ biến
kinh ngạc.

Kinh Nam vốn chuẩn bị rời đi, giờ phut nay cũng dừng bước chan, tập trung
nhin.

Khong chỉ ong, tất cả người trong quảng trường, bao gồm cả Man Cong Ô Long bộ
lạc, tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc, thủ lĩnh cac bộ lạc khac đều nhin qua. Du sao
hiện tại la đem khuya, tất cả thi sinh đa ngừng bước chan, chỉ co một người
đột nhien tăng tốc thi đặc biệt ro rang!

Trong nui, tren cầu thang To Minh đứng, ở bậc thứ bảy mươi chin hắn ngồi xếp
bằng mạnh mở mắt ra. Trong cơ thể hắn, khống chế sợi mau đong lại giảm bớt chỉ
con hai mươi tam sợi, đạt đến cực hạn, khong thể tiếp tục giảm nữa. Lần nay
thuận lợi hơn trước, thời gian cũng nhanh khong it, bởi vi hiện giờ, la đem
trăng!

Dưới anh trăng, trong hai mắt To Minh, co bong trăng đỏ nhạt. Hắn chậm rai
đứng dậy, nhin bậc thang uốn lượn trước mặt, mắt loe tia sang.

"Một bước…" To Minh nang len chan phải, dưới đem trăng, tại đem khuya trong
toan bộ ngọn nui trừ hắn ra, mọi người, Thần Xung cũng tốt, Tất Tuc cũng thế,
thậm chi la Diệp Vọng đều khong dam tiến len. Hắn, To Minh, đi tới!

Đem trăng, la thuộc về hắn!
---o0o---
-----oo0oo-----


Cầu Ma - Chương #57