Chú Em, Ta Và Cậu Có Duyên!


Người đăng: Boss

Những anh nhin đo, To Minh khong trong thấy thuộc về nhom A Cong. Cac Man tộc
nơi đay, đa số đều la Phong Quyến bộ lạc. Ro rang hắn đi sau nhưng lại đến
trước đam A Cong.

Thạch Hải để To Minh xuống xong đưa cho hắn một khối bai mau đen, chẳng noi
một lời, lập tức hoa thanh khoi trắng rời đi.

Một minh một người đứng tại đay, To Minh nhin xung quanh, khong co khuon mặt
quen thuộc nao. Hắn lặng im cui đầu nhin khối bai đen trong tay, ben tren viết
con số Man tộc, một trăm lẻ chin.

Khối bai đen thoạt nhin cực binh thường, la mai từ hon đa, cầm trong tay co
chut lạnh.

"Lần nay Đại Thử, nghe noi nhan số tối đa một lần hơn trăm người!"

"Hơn một trăm người ma thoi, đay mới chỉ la cửa thứ nhất. Chắc trong đam người
nay co khong it sẽ khong tham dự cửa thứ hai va ba, du sao nếu khong đủ thực
lực thi chẳng qua tự rước nhục ma thoi."

"Ngươi noi sai rồi, Đại Thử ba cửa, trong đo cửa thứ nhất la kho nhất! Nen
biết cửa thứ hai la lực tốc, cửa thứ ba la thực chiến, hai cửa nay phải co tu
vi nhất định va cả may mắn, co cơ may. Nhưng duy nhất cửa nay, xem thi khong
cần yeu cầu tu vi, nhưng thực ra cửa nay so đấu la nghị lực va tiềm lực! Loại
chuyện nay khong thể lam giả được, nhưng cũng cực kỳ tan khốc! Khong cần biết
ngươi co tu vi gi, nếu ở cửa thứ nhất thứ bậc khong tốt, noi len minh khong đủ
nghị lực, tiềm lực, vậy tộc nhan ở trong bộ lạc cũng sẽ khong được chu ý
nhiều."

To Minh cui đầu ngắm lệnh bai đa mau đen trong tay, ben tai truyền đến am
thanh đam người ban tan.

"Nhưng nếu noi đến thi mỗi lần Đại Thử, năm mươi hạng đầu đa số la Man Sĩ
Phong Quyến bộ lạc chung ta, bộ lạc khac bất qua la phụ thuộc thoi. Đặc biệt
la mười hạng đầu, nghe noi chưa từng xuất hiện người ngoai bộ lạc."

"Đo la tất nhien, lần nay nhất định cũng thế thoi. Kỳ thật mười đến bốn mươi
hạng đầu chỉ co vai người như thế. Đặc biệt la nhan tuyển mười hạng đầu, trừ
những người tuổi trẻ nổi bật trong bộ lạc, khong thể nao co them ai khac."

To Minh nghe nghe, dần nghe ra lời ban tan co điều khac. Hiện giờ đam người ở
đay khong phải người tham dự cửa thứ nhất, đa số la tiến đến xem trận đấu.

Hắn đang nghe, trong đầu nghĩ đến sau hang số A Cong noi, bỗng nhien To Minh
như la phat hiện cai gi đo, ngẩng đầu nhin người ben cạnh. Chỉ thấy nơi đo co
một ong lao, đang tiến tới gần, thấy To Minh nhin minh, ong lao vội nở nụ cười
đi nhanh vai bước tới gần To Minh.

Ông lao mặc ao da thu, tai đeo một it khuyen tai xương, xem bộ dạng thi chắc
cũng la người của Phong Quyến bộ lạc.

"Chu em nay, lao phu la Bối Khung, nhin bai đa trong tay chu em cũng la người
tham gia cửa thứ nhất, cho nen lại đay bắt chuyện chứ khong co ý xấu." Ông lao
bộ dang hơi tức cười, xấu xi. Khi cười thi ngũ quan tự di chuyển, khiến người
xem ký ức khắc sau.

To Minh sắc mặt như thường, nghe ong lao noi vậy thi hơi gật đầu.

"Chu em, lao phu noi lời thật, chu đừng quan tam. Tuy tu vi của ta khong cao
nhưng sống bao nhieu năm cũng luyện được đoi mắt, ta xem tư chất của
ngươi…nay…rất la binh thường…" Ông lao chớp mắt.

"Đại Thử mấy năm một lần, mỗi lần lao phu đều đến xem chơi. Tư chất như chu em
đay chỉ sợ kho tiến vao năm mươi hạng đầu. Dựa theo kinh nghiệm của ta cũng
chỉ ở khoảng hạng trăm thoi…nhưng ma…" Ông lao tới gần vai bước, vẻ mặt thần
bi. Đầu tien ong nhin xung quanh, khong thấy co ai chu ý nơi đay thi vội vang
nhỏ giọng noi.

"Chẳng qua, chu em gặp phải ta coi như may mắn. Chỗ ta co một loại thảo dược
co thể khiến người trong thời gian ngắn bộc phat tất cả tiềm lực. Vậy thi chu
tham gia cửa thứ nhất co thể tiến vao năm mươi hạng đầu! Nếu mua nhiều chut,
cung ăn thi thậm chi vao mười hạng đầu, cũng khong phải khong co khả năng!"
Ông lao nhỏ giọng noi, hơi he ao ra để lộ ben trong một số thảo dược rồi vội
vang che lại, sắc mặt thần bi cang đậm, như la sợ co ai thấy.

To Minh ngẩn ra, nhin ong lao, khong noi ra lời.

"Khong tin?" Ông lao nhin vẻ mặt To Minh, lập tức nhỏ giọng noi tiếp. "Chu em
vẫn qua trẻ tuổi, loại chuyện nay coi như la giả cũng nen thử chut. Du sao một
khi chu co thứ bậc cao, địa vị trong bộ lạc cũng sẽ hoan toan khac. Ta nhin bộ
dạng của chu, ở trong bộ lạc chắc cũng khong như ý, đung chứ?"

"Được rồi, nếu thảo dược của ong co hiệu quả, vi sao mấy năm nay mỗi lần Đại
Thử, năm mươi hạng đầu đều la Phong Quyến bộ lạc, mười hạng đầu cang khong co
người bộ lạc ben ngoai bước vao. Toi khong cần đau, ong mau đi kiếm người khac
đi." To Minh cau may lui ra sau vai bước.

Ông lao mở to mắt, hướng To Minh nang len tay phải, dựng thẳng ngon cai lien
tục khen.

"Cao, chu em thật la cao nhan, mau vậy đa nghĩ ra điểm nay. Xem ra luc trước
ta đa nhin sai, tuy tư chất của chu khong được nhưng tri oc cực kỳ thong minh.
Nhưng lần nay chu em noi sai rồi, mười hạng đầu cửa thứ nhất, khong phải chưa
từng co người ngoai bước vao. Năm mươi năm trước từng co người lien tục vai
lần đều la đệ nhất, người nay chắc la chu em từng nghe noi qua, đo la Ô Sơn bộ
lạc Man Cong Mặc Tang! Chu co biết vi sao ong ta giỏi vậy khong, la do năm đo
mỗi lần đầu mua hang đống thảo dược của ta. Con nữa, năm đo ai kia, Hắc Sơn bộ
lạc đo, cũng mua thảo dược của ta tiến vao hạng bốn mươi hơn. Rồi con ai kia Ô
Long bộ lạc cũng như thế."

"Ai da, chu em đừng đi. Ta noi gần đay thoi, lần trước Đại Thử co một chu ten
Bắc Lăng tiến vao năm mươi hạng đầu đa mua…" Ông lao lải nhải, khiến To Minh
nghe lần nữa cau may lui về sau.

"Chu em, ta với chu co duyen cho nen mới ban cho chu, nếu la người khac cầu ta
thi ta con khong ban nữa la. Ta ban thảo dược nay cho người khac mười thạch
một cay, ban cho chu chỉ ba thạch thoi. Thế nao, ban cho chu ba thạch lời biết
bao nhieu. Oa, thảo dược rẻ vậy, nếu ta ho to một tiếng lập tức cả đam người
ua len. Hom nay hai ta co duyen, ta mua một tặng một, ta…" Ông lao lảm nhảm
nước miếng tứ tung, noi noi hai tay vỗ vao nhau, tựa như bởi vi lời noi ma
kich động.

To Minh nghe ma ngẩn người, bản năng lại lui nữa.

Ông lao đang muốn tiếp tục thi ngay luc nay bỗng nhien đam người tren quảng
trường xon xao. Chỉ thấy bầu trời vặn vẹo, một con rắn đen to lớn chui vao.
Tren con rắn đứng vai người, chinh la nhom A Cong.

"La Ô Sơn bộ lạc!"

"Ô Sơn bộ lạc Man Cong, nghe noi tu vi cực cao, đang tiếc toan bộ lạc khong
người kế thừa. Nhưng nghe noi co ra một hậu bối Bắc Lăng, lần trước Đại Thử
thứ bậc bốn mươi chin."

Con rắn đen biến đi, hang người A Cong rơi xuống một goc quảng trường, ong
liếc To Minh một cai liền thu lại tầm mắt. Bắc Lăng đứng đo, sắc mặt kieu
ngạo, lạnh lung.

Loi Thần va Ô Lạp thi mơ hồ co chut hưng phấn nhin xung quanh.

"Thấy ong lao đo va thằng nhoc mặt lạnh rồi chứ, họ chinh la luc nay ta noi
với chu, Ô Sơn Man Cong Mặc Tang va Bắc Lăng." Ông lao ở ben cạnh To Minh vẫn
tran ngập vẻ mặt bi ẩn, vội vang mở miệng.

Đang noi thi đam người lại xao động, lần nay am thanh ro rang cao hơn trước.
Chỉ thấy ben ngoai quảng trường lại ặn vẹo, co năm người từ từ đi vao. Người
dẫn đầu mặc ao đen, khong co toc, chinh la thanh nien đầu trọc Ô Sam đem hom
qua. Sắc mặt ga am trầm, mơ hồ co sự tức giận, hiển nhien chuyện hom qua khiến
ga bị sỉ nhục cực lớn. Đặc biệt la mau xanh thuộc về ga…khiến ga long sốt ruột
nhưng khong lộ ra chut gi tren net mặt.

Bốn người sau lưng ga đều lặng yen đi theo Ô Sam dần dần đi tới quảng trường.

"Ô Sam!"

"La một trong ba người của Phong Quyến bộ lạc ta ở lần Đại Thử nay nhất định
sẽ vao ba hạng đầu. Nghe noi Man phap ga tu hanh co chut kỳ dị…"

"Nhỏ giọng chut, người nay vui buồn bất thường…"

"Cam miệng hết cho ta!" Ô Sam đang tiến len bỗng nhien mở miệng quat một
tiếng, xung quanh lập tức yen lặng.

Ô Sam sầm mặt đi lướt qua To Minh. Nhưng luc vừa đi qua thi ga quay đầu lại
liếc To Minh một cai, trong mắt co tia nghi hoặc.

Nhưng cẩn nhận xem xet vai cai, phat hiện khong phải người minh gặp thi ga hừ
lạnh một tiếng, đi qua ngồi xếp bằng ở goc xa xa. Bốn người đi theo ga vong
quanh bốn phương như la hộ phap.

To Minh nhin Ô Sam, lại nhin Bắc Lăng ở phương xa, thu lại anh mắt.

"Ô Sam nay tu luyện la Thi Khi Phệ Huyết phap, bai lạy la một pho Ta tượng của
Phong Quyến bộ lạc, toan than sat khi, tinh cach am trầm, khong phải đồ tốt!"
Ông lao ở ben cạnh To Minh hơi tức giận, lại sợ đối phương nghe được nen nhỏ
giọng noi. Xem bộ dang hinh như la buong ban khong thanh với Ô Sam, chịu
thiệt.

"Ta noi nhe chu em, đừng co chọc người nay…Nhưng du co chọc tới cũng khong
sao, chỗ của ta con co loại thảo dược khac, bảo đảm chu ăn xong sức lực lớn vo
cung…" Ông lao đảo trong mắt lại khuyen nhủ nữa.

To Minh cau may, cảm thấy ong lao nay noi dai con hơn Loi Thần rất rất nhiều.
Thậm chi Loi Thần so sanh với người nay, hoan toan co thể dung từ it noi yen
lặng để hinh dung.

Ông lao khong ngừng khuyen nhủ, co xu thế nếu ngươi khong mua một cay sẽ khong
từ bỏ ý đồ!

Ngay luc nay, bỗng nhien ngoai quảng trường lại vặn vẹo. Lần nay tiến vao hơn
mười người. Những người nay ầm ĩ noi cười. Trong đam người vậy quanh hiện ra
một người ở chinh giữa. Người nay than thể khong cao, hơi mập, cười hi hi cung
người ben cạnh noi cười khong dứt, đoi khi vung tay minh họa cai gi.

Từ người y co khi thế kho thể hinh dung, rất ro rang trong số mười người nay,
khiến người ta vừa nhin liền sẽ tập trung anh mắt vao người y.

"Thần Xung!" Ô Sam ngồi xếp bằng ở goc xa mở mắt ra, nhin người beo đo, nheo
mắt lại.

Ánh mắt To Minh cũng nhin hướng người nay, ro rang cảm nhận được khi thế mơ hồ
trong người đối phương, đấy khong phải lực lượng khi huyết ma la loại cảm giac
kho noi.

"Thần Xung, đay chinh la trong Phong Quyến bộ lạc ta, khong người khong biết,
so với Ô Sam mạnh hơn nhiều." Ông lao đứng ben cạnh vội nhỏ giọng thi thầm.

"Ta cho ngươi biết, nhưng đừng noi với người khac nha, Thần Xung nay chinh la
khach lớn của ta, thường hay tới chỗ ta mua thảo dược."

---o0o---
-----oo0oo-----


Cầu Ma - Chương #52