Trào Phúng Vạn Năm Trước.


Người đăng: Boss

To Minh ngay ra. Khi hắn lại nhin lần nữa thi Huyết Nguyệt đa biến mất, tựa
như hinh ảnh luc trước chỉ la ảo giac. Sắc mặt To Minh trầm trọng, hắn khong
tin minh sẽ co ảo giac nay. Giờ phut nay hắn chăm chu nhin trăng ben ngoai qua
cac lỗ nhỏ, trầm ngam.

Thời gian chậm rai troi qua, tuy theo To Minh nhin chằm chằm, khong lại vận
chuyển khi huyết trong người, cho nen luồng sang trong động rất nhanh biến
mất, hồi phục như binh thường. Thật lau sau, To Minh nhiu may.

"Chẳng lẽ thật la ảo giac…" To Minh khẽ thở dai, đang muốn nhắm mắt khong them
quan tam việc nay nữa, thi hai mắt sắp đong lại đột nhien con ngươi co rut.

'Khong đung!' Hắn mơ hồ bắt được một số suy nghĩ, nhưng ý nghĩ đo mơ hồ tựa
như tuy thời biến mất, rất kho nghĩ ra.

"Mặt trăng mau đỏ…mặt trăng đỏ…mau đỏ…" To Minh thi thao, mạnh cui đầu nhin
người minh, trong đầu hiện ra giay phut hắn mới trong thấy Huyết Nguyệt. Dường
như la dược hiệu biến mất huyết dịch chuyển động co luồng sang đỏ tỏa ra,
chiếu sang động đa voi.

Ánh mắt hắn tuy theo suy nghĩ dần sang tỏ, ý nghĩ mơ hồ trong đầu cũng chậm
rai ro rang. Chốc lat sau, To Minh khong nghĩ ngợi nữa, mở to mắt, vận chuyển
huyết dịch trong người. tToang chốc mười chin sợi mau đều xuất hiện tren
người, tỏa ra anh sang choi mắt. Chẳng những bao phủ cả người hắn trong luồng
sang đỏ, cũng chiếu động nay thanh một mảnh đỏ rực.

Mắt To Minh nhin chằm chằm anh trăng ben ngoai cac lỗ nhỏ. Dưới anh sang đỏ
xung quanh, hắn hit sau, sắc mặt cang them nghiem tuc, đồng thời co lĩnh ngộ.

Giờ phut nay, hắn nhin vầng trăng, ro rang la đỏ!

Đỏ khong phải la trăng ma la mặt đất tran ngập mau đỏ. To Minh xuyen qua anh
sang đỏ nhin vầng trăng, đương nhien sẽ co ảo giac trăng biến đỏ.

"Phu đạo Man dục, cung tam phương, dư hỏa dung huyết, niệm xuất phần thương,
niệm tẫn nhien khung. Nếu hỏa nguyệt lo khỏi may, thien địa menh mong. Khi ấy
trầm tư, huyết hỏa trung trung, cửu vi cực, nhất vi phap, nhien Hỏa Man chin
bai, thanh bai hỏa chi thong!" To Minh nhin trăng mau đỏ, miệng thi thao.

"Khi ấy trầm tư…khi ấy trầm tư…ý nghĩa cau noi nay chinh la khoảnh khắc nhin
hỏa nguyệt, nội tam trầm lặng suy nghĩ, tưởng tượng. Nhưng tưởng cai gi…huyết
hỏa trung trung, cửu vi cực, nhất vi phap, nhien Hỏa Man chin bai, thanh bai
hỏa chi thong…khong đung, cau noi nay khong lien quan đến tưởng tượng ma la
động tac mới đung."

To Minh cau may, giờ phut nay, huyết dịch khong ngừng chuyển động trong người
hắn. Khiến luồng sang đỏ cang biến đậm, khiến mặt trăng đỏ cang ro rang trong
mắt hắn.

"Tưởng tượng…" Bỗng nhien mắt To Minh loe len, co cảm giac set đanh ngang tai.

"Trừ phi, cau noi nay nen đọc như thế nay… Nếu hỏa nguyệt lo khỏi may, thien
địa menh mong, khi ấy trầm tư! Nếu la vậy thi ý nghĩa sẽ khac biệt rất lớn,
khong phải chờ hỏa nguyệt xuất hiện mới tưởng tượng, ma la tưởng tượng hỏa
nguyệt xuất hiện!" Toan than To Minh chấn động, hắn mơ hồ cảm giac minh nắm
trung trọng điểm!

Hắn hit ngụm khi lạnh, trong long yen lặng tưởng tượng trăng treo tren trời
trở thanh mau đỏ. Loại tưởng tượng nay tuy theo thời gian troi qua bị To Minh
lặp đi lặp lại trong đầu, đến cuối cung, hắn gần như toan bộ tinh thần đều
chim đắm vao trong. Quen mất vận chuyển huyết dịch, bỏ qua anh sang đỏ trong
động đa tản đi hết, hồi phục binh thường.

Hắn ngửa đầu, hai mắt nhin chằm chằm trăng ben ngoai cac lỗ nhỏ, trong đầu ảo
tưởng cang them ro rang.

"Trăng đỏ…hỏa nguyệt…" To Minh thi thao.

Trong mắt hắn, vầng trăng phat ra mau đỏ ngay cang đậm, chậm rai khiến toan bộ
vầng trăng biến thanh đỏ thắm.

Giay phut nay, long tơ toan than To Minh gian ra. Hắn mơ hồ cảm giac được
trăng đỏ trong mắt minh như co từng sợi tơ đỏ từ tren trời giang xuống, thuận
theo cac lỗ nhỏ bay xuống, dung hợp hai mắt minh, mơ hồ chuyển vao trong người
minh, dung nhập với huyết dịch.

Cảm giac lạnh lẽo lan khắp toan than hắn, dung nhập vao huyết dịch rồi khiến
khi huyết tự động vận chuyển, chậm rai dao động. To Minh mờ mịt bất giac. Giờ
phut nay tựa như tất cả sự vật trong trời đất đa biến mất, chỉ co vầng trăng
đỏ trong mắt hắn la ngay cang lớn, cang ro rang.

Mau đỏ trong trăng tựa như co lực lượng kỳ lạ tuy theo anh trăng chui vao cơ
thể hắn.

Thời gian chậm rai troi qua. Tiểu Hồng đa sớm tỉnh lại, cach khong xa ngơ ngac
nhin To Minh, mắt lộ ra kho hiểu. No ngẩng đầu thuận theo lỗ nhỏ nhin trăng
ben ngoai. Nhưng vầng trăng trong mắt no khong khac gi binh thường cả. No gai
đầu, nghĩ khong ra đến tột cung vi sao To Minh ngay người.

Khong người phat hiện, giờ phut nay, trong năm ngọn nui Ô Sơn, chỗ tất cả
Nguyệt Dực ngủ say, xảy ra biến đổi kỳ lạ!

Đặc biệt la phia sau trong Hắc Viem Sơn, trong long chảo bị dung nham bao phủ,
tren than cay to mau đỏ, vo số đường net di chuyển đoi khi lộ ra khuon mặt
Nguyệt Dực. Biểu tinh tren khuon mặt khong phải dữ tợn, khong phải bi ai, ma
la loại si me va kich động.

Khong biết chung no đang kich động cai gi, nhưng co thể nhin từ hanh động
chung no mau chong di chuyển trong than cay, biết chung cực kỳ kich động.

Dường như chung no muốn giay dụa lao ra khỏi than cay, nhưng bị lực lượng nao
đo ngăn cản, khong thể thực hiện.

Lại dường như chung no cảm nhận được cai gi. Co lẽ la triệu hoan, co lẽ
la…cung bai…lại co lẽ la…cảm nhận được chung no đa mất đi từ vạn năm trước,
Man…

Dưới dung nham nổi bọt, trong tan quan Hỏa Man vạn năm trước, vị tri bộ xương
ở me ria bị dung nham nong bỏng ngam lấy, khong co gi biến hoa nhưng ngon tay
no chỉ, hang chữ To Minh từng thấy tren vach đa lại la một mảnh trống rỗng.

Cai gi đều khong co. Khong phải bị người xoa nhoa ma la từ vạn năm đến nay,
dường như chưa từng xuất hiện.

Bộ xương mặc du chỉ la xương cốt, nhưng giay phut nay biểu tinh co tia trao
phung va kieu ngạo hiện ra ro rang.

Co lẽ, no trao phung khong phải la minh chết đi thi tất cả tan biến, ma la sau
khi chết…

Đem, khi vầng trăng tren trời co dấu hiệu biến đi, giay phut binh minh thai
dương len cao, trong rừng Ô Sơn, co một người toan than phủ trong ao đen đang
từ từ đi hướng phương xa.

Bong dang ấy chinh la ngay đo từng ở ngoai ria Hắc Sơn bộ lạc. Y đi rất chậm,
nhưng mỗi một bước thường thường than thể tựa như hư ảo, trực tiếp xuyen thấu
qua vo số cay kho.

"Nơi nay, cũng vẫn khong co…đến tột cung la ở đau!" Bong dang như thở dai,
phat ra thanh am khan khan dần đi hướng phương xa.

Khi tren trời lộ ra thai dương thi người ấy biến mất khong thấy bong dang.

---o0o---
-----oo0oo-----


Cầu Ma - Chương #37