Đoạn Thời Gian Tốt Đẹp Ấy...


Người đăng: Boss

To Minh nhắm chặt hai mắt, hắn cảm thấy từng hinh ảnh đem nay trong thấy biến
thanh loại cảm giac nặng nề, quanh quẩn trong long hắn. Cảm giac ấy, tran ngập
the lương, bi ai.

'Bộ xương đo luc con sống la người nao trong tộc Hỏa Man, vi sao chỉ co y co
thể trong qua trinh biến hoa thanh Nguyệt Dực tự chấm dứt sinh mệnh…Co lẽ, y
la cường giả…tộc Hỏa Man…'

Trước mắt To Minh hiện ra bộ xương quai dị. Khẽ thở dai, trong đầu hắn, điều
cang lam hắn kho quen la đoạn văn phức tạp.

"Phu đạo Man dục, cung tam phương, dư hỏa dung huyết, niệm xuất phần thương,
niệm tẫn nhien khung. Nếu hỏa nguyệt lo khỏi may, thien địa menh mong. Khi ấy
trầm tư, huyết hỏa trung trung, cửu vi cực, nhất vi phap, nhien Hỏa Man chin
bai, thanh bai hỏa chi thong!"

To Minh khong hiểu ro nghĩa cau noi nay, trầm ngam. Hắn quet mắt nhin Bạch
Linh đứng ben cạnh đang xem xet xung quanh, sắc mặt co to mo, hiển nhien khong
biết nơi nay la lam cai gi.

"Đi thoi, Bạch Linh co nương." To Minh mỉm cười, nhảy người len bo hướng đường
ra ngoai.

Bạch Linh vội vang theo sau. Co đa sớm muốn mau chong rời khỏi đay, ở chỗ nay
mỗi một giay đều khiến co kho chịu.

Mới đi ra khỏi cửa, thoang chốc ben ngoai co gio nui gao thet ua vao người,
khiến người ta co cảm giac bị cuồng phong cuốn đi. Bạch Linh sắc mặt tai nhợt,
tum chặt vach đa ben cạnh.

Đối với người tử nhỏ được bộ lạc cưng chiều như co, đỉnh nui thế nay co chưa
từng leo, hiện giờ mặc du cắn răng chịu đựng nhưng khuon mặt ngay cang tai
nhợt đa lộ ra co sợ hai.

To Minh đanh gia Bạch Linh. Hắn chưa từng thấy co gai nao đẹp như vậy, đặc
biệt khuon mặt tai xanh khiến người đau long.

"Thoi, toi cong co vậy." To Minh gai đầu, tim đập rộn nhịp.

"Ngươi…" Bạch Linh chần chờ một chut, lại nhin dưới chan vực sau ngan met,
cuối cung nhẹ gật đầu.

To Minh nang cao tinh thần, ngồi xổm xuống. Khuon mặt tai nhợt của Bạch Linh
nổi mau hồng, lặng im nằm tren lưng To Minh, hai tay bản năng om cổ hắn.

To Minh chớp mắt, hắn cảm nhận được từ sau lưng truyền đến sự mềm mại va mui
hương chui vao mũi. Hit sau một hơi, trong long hắn vấn vương điều gi đo.

"Vậy…co phải om chặt toi a, đừng để te xuống rồi trach toi." To Minh phản xạ
noi, nhưng khong nghe sau lưng phat ra tiếng gi. Hắn do dự một luc, tập trung
tinh thần mau chong leo xuống nui.

Nhanh nhẹn như hắn lại them quen thuộc vung nui nay, du cong một người cũng
khong bị ảnh hưởng nhiều. Nhưng hom nay chẳng biết lam sao, To Minh đi đường
đều la hơi nhấp nho, đoi khi than thể nhảy vọt xuống dưới khiến người sau lưng
kinh ho, hắn lại lập tức bắt lấy một số day may hoặc vach đa.

Cảm nhận than thể mềm mại cang om chặt minh, To Minh lộ vẻ mặt đắc ý.

Vốn khong cần dung thời gian qua lau la co thể leo xuống Hắc Viem Sơn, To Minh
lại dung tron hai tiếng đồng hồ mới chậm chạp đi xuống. Khi Bạch Linh đỏ mặt
ẩn chứa khủng hoảng nhảy xuống lưng To Minh, hắn con thầm tiếc nuối, mắt xoay
tron ho khan vai tiếng nhin Bạch Linh.

"Nơi nay la rừng nui, tuyết đọng rất day, co khong it chỗ đặt cạm bẫy, lại
cach Ô Long bộ lạc hơi xa, một minh co chỉ sợ sẽ gặp nguy hiểm. Vậy đi, toi
trước đưa co đến Ô Long bộ lạc rồi lại về nha minh." To Minh chậm rai noi vừa
quan sat sắc mặt Bạch Linh.

Khi hắn thấy co ra vẻ do dự thi long thầm mừng, vội vang mở miệng.

"Nhưng đường khong dễ đi, nếu khong thi cứ để toi tiếp tục cong co, như vậy co
thể tiết kiệm thời gian, toi cũng mau chut trở về nha." To Minh nhiu may, nhin
sắc trời, noi.

"Vậy…" Bạch Linh cắn moi dưới, mặt lại đỏ bừng. Luc mới từ ngọn nui leo xuống
co liền thấy ra hanh vi cố ý của người nay, nếu một đường đều như vậy…Trong
mắt Bạch Linh co vừa thẹn vừa giận.

"Sao? Toi chinh la an nhan cứu mạng của co!" To Minh trừng mắt. Thấy mắt Bạch
Linh co tia tức giận, hắn hơi lo nhưng nghĩ tới la minh cứu đối phương thi lại
hung dũng oai vệ ngay.

"Co co gi khong vui nữa? Thoi được, du sao co cũng la Man Sĩ, tuy nơi nay co
khong it da thu, co nhiều bẫy rập, noi khong chừng con co Nguyệt Dực, nhưng
cẩn thận chut chắc la khong sao…Vậy nhe, toi đi đay." To Minh thở ra, xoay
người muốn đi hướng bộ lạc.

Khong đợi hắn bước ra vai bước, sau lưng truyền đến thanh am mềm yếu kem theo
sốt ruột.

"Vậy…vậy cảm ơn…anh. Toi khong biết đường, anh đưa toi trở về bộ lạc của toi
đi."

To Minh thầm mừng, nhưng sắc mặt binh tĩnh như thường, ngược lại hơi cau may
lam bộ dang khong muốn lắm. Liếc Bạch Linh một cai, hắn ngồi xổm xuống, mất
kien nhẫn giục.

"Mau len đay đi, xem coi trước khi trời tối co thể trở về khong. Nếu khong thể
quay về thi cần kiếm chỗ qua đem."

Bạch Linh mở to mắt nhin To Minh, đối với người trước mắt, co hiểu đoi chut,
đặc biệt la nhớ tới luc ở bộ phường cang khiến co co luc khong biết noi gi
nữa.

Hơn nữa, quan trọng nhất la, người nay bước đến luc co tuyệt vọng nhất. Ở
trong động đa voi, sắc mặt đối phương va sự quyết đoan khiến co kho quen.

Mặt đỏ len, Bạch Linh nhẹ nhang bước tới ben cạnh To Minh, cui đầu, lần nữa
leo len tấm lưng gầy yếu. Co co thể nghe thấy tiếng tim minh đập, khong biết
đo la loại cảm xuc gi.

To Minh cong Bạch Linh, than thể như vượn va khỉ chạy vội trong rừng nui, sau
lưng thường truyền đến mui hương thơm ngat khiến hắn rất thich. Chạy chạy, hắn
đổi phương hướng vong một vong.

Thật lau sau, Bạch Linh từ đầu tới giờ im lặng mắt lộ ra tia kỳ dị, hai tay om
cổ To Minh hơi dung sức mạnh.

"Nơi nay đa đi ba lần…" Co khẽ noi, nhin một gốc cay kho ở phia khong xa.

"A? Phải khong, chẳng lẽ toi lạc đường? Co chờ toi xem thử coi." To Minh dừng
bước, vẻ mặt kinh ngạc cẩn thận nhin xung quanh, sắc mặt trầm trọng gật đầu.

"Khong sai, ai, con đường nay chung ta chưa đi." Hắn khong chut lung tung đổi
hướng, tiếp tục chạy nhanh.

Thời gian chậm rai troi qua, nguyen bản hoang hon la co thể tới Ô Long bộ lạc.
Giờ đa hoang hon nhưng To Minh mới đi đến nửa đường. Nhưng tren đường To Minh
mang Bạch Linh ghe qua Ô Sơn bộ lạc của hắn, nhin một cai, thấy trong bộ lạc
khong co gi khac lạ mới yen tam rời đi.

Nhin bầu trời dần tối, Bạch Linh sắc mặt cang them kỳ quai.

Khi trời hoan toan tối đen, To Minh ngừng bước ở trong rừng, cực kỳ bất đắc dĩ
nhin Bạch Linh.

"Xem ra chung ta phải qua đem tại đay. Trời tối trong rừng khong an toan, sang
mai rồi đi tiếp."

Bạch Linh trong mắt dần co tia gian xảo khi lần đầu tien To Minh mới gặp. Co
yen lặng nhin To Minh, khong noi một lời. Dưới anh mắt đo, To Minh cang them
bất an.

"Được rồi, vậy qua đem tại đay đi." Chốc lat sau, Bạch Linh bỗng nở nụ cười.
Nụ cười kia rất đẹp, da tinh dần hồi phục lại.

To Minh sờ mũi, cũng bật cười. Hắn dung nhanh cay kho chồng len ben cạnh đại
thụ lam chỗ nghỉ ngơi, cung Bạch Linh ngồi tren đo.

Bỗng chốc hai người đều yen lặng, dường như khong biết nen noi cai gi.

"Con chưa biết ten anh la gi." Thật lau sau, Bạch Linh nhin To Minh, dưới anh
trăng mắt co sang ngời.

"Toi ten To Minh, toi biết co gọi la Bạch Linh." To Minh nhin Bạch Linh, cười
noi.

"Luc trước ở bộ phường la anh lừa toi đung khong? Hừ, toi trở về bộ lạc cang
nghĩ cang thấy kỳ." Bạch Linh chớp mắt, nhăn cai mũi noi, biểu tinh rất đang
yeu.

"Cai nay…"

"Anh cũng khong phải la thiếu chủ Ô Sơn bộ lạc, đung chứ?" Bạch Linh liếc mắt
khẽ cười noi.

To Minh gai đầu, đang khong biết noi gi thi ngay luc nay, từng mảnh bong tuyết
từ tren trời rơi xuống. Trời đất bay tuyết trắng.

"A, tuyết rơi!" To Minh lập tức ngẩng đầu nhin trời đất phủ tuyết, vội vang
chuyển đề tai.

Mắt Bạch Linh co ý cười, khong tiếp tục do hỏi vấn đề kia nữa ma la cũng ngẩng
đầu, nhin bong tuyết, co một số rơi tren mặt co, lạnh lạnh, thật dễ chịu.

Tuyết cang rơi cang lớn. Luc tuyết bay, hai người tại trong rừng đều hưởng thụ
cảnh tuyết rơi xinh đẹp, yen lặng.

"To Minh, cảm ơn anh."

Bầu trời vốn tối. Ánh trăng tại đầy trời tuyết bay chiếu bốn phương một mảnh
sang bạc, khiến rừng nui khong đen như vậy nữa.

"Cảm ơn anh cứu toi. Co thể noi cho toi biết việc của anh khong. Sao anh xuất
hiện ở đo?" Bạch Linh nhin To Minh, khẽ noi.

"Binh thường toi hay len nui hai thuốc, vo tinh phat hiện chỗ tranh ret, khong
nghĩ tới hom qua sẽ xuất hiện huyết nguyệt…" To Minh khong noi việc minh luyện
dược ma la lộ ra một it việc khac.

Thời gian chậm rai troi qua, giữa đem tuyết, To Minh va Bạch Linh từ từ tro
chuyện, dần hiểu nhau hơn. Thanh am của họ trong gio tuyết bay xa.

"A Cong trong Ô Long bộ lạc la ba nội của toi. A ba va mẹ từ rất lau trước kia
đa rời khỏi Ô Long bộ lạc. Toi nghe ba nội noi, họ đi tới một bộ lạc con lớn
hơn cả Phong Quyến, rất lau rồi khong trở lại." Bạch Linh om chinh minh, trong
trời tuyết, nhỏ giọng kể qua khứ.

"Toi khong biết a ba va mẹ la ai. Toi la đứa trẻ A Cong nhặt trở về…" To Minh
thi thao.

"A, thi ra la thế. Hen chi toi thấy anh gầy yếu hơn người khac nhiều, đều
khong cao bằng toi nữa. Nhất định A Cong khong đối xử tốt với anh." A Cong mở
to đoi mắt.

"Khong đau, A Cong tốt với toi lắm. Lại noi tuy voc dang co cao nhưng toi nghe
A Cong bảo, lại qua vai năm thi toi cũng được như thế. Hơn nữa co khong giống
con gai trong tộc than thể cao to." To Minh cười noi.

"La bởi vi A Cong truyền cho toi một Man thuật, nghe noi la năm đo trước khi
mẹ đi đa để ba nội chờ toi lớn len thi dạy cho toi." Bạch Linh nhin toc To
Minh bị tuyết nhuộm thanh mau trắng, cười duyen noi.

---o0o---
-----oo0oo-----


Cầu Ma - Chương #33