Người đăng: Boss
Ở ben ngoai lều da đợi thật lau ga mới được thong bao tiến vao. Ga lam ra vẻ
cung kinh bước vao trong lều, khoảng một tiếng đồng hồ sau, ga vẻ mặt mừng như
đien cung kinh rời khỏi đay.
Trong lều tim ngồi hai người, đều la ong lao, toc hoa ram nhưng mắt sang ngời.
Trước mặt họ đặt một cai binh nhỏ rất binh thường, ben trong trống rỗng.
Trong đo một ong lao mặc ao choang trắng hai ngon tay kẹp một vien đan dược,
chăm chu nhin no nửa ngay sau đo mắt chợt loe sang, kinh ngạc va do dự.
Ông trầm ngam trong giay lat, để đan dược dưới mũi ngửi ngửi, nhắm mắt lại,
thật lau sau mạnh mở mắt ra.
"Như ga đa noi, đich thực co hiệu quả kho tin! Lao phu ở Phong Quyến bộ lạc
nhiều năm như vậy chưa từng thấy loại dược vật thế nay. Nhin bộ dạng khong
giống như la cổ dược, ben tren khong co dấu vết của năm thang, la mới luyện
chế thời gian khong lau! Đay rốt cuộc la cai gi…"
"Đang tiếc đa qua kha lau, Ta Man cang khong dễ chọc, nếu khong sẽ biết lai
lịch vật nay." Một ong lao khac chậm rai mở miệng.
"Đừng hanh động thiếu suy nghĩ. Người co thể lấy ra bảo vật chỉ sợ khong la Sĩ
Ngưng Huyết cao cấp, thi cũng la Ta Man Trần cảnh lang thang. Chu huynh, bảo
vật nay toi mang trở lại bộ lạc, co lẽ Man Cong Phong Quyến bộ lạc của toi
biết vật nay." Ông lao ao trắng noi, cực kỳ tran trọng bỏ đan dược vao binh
nhỏ, tay phải vung len, thoang chốc binh nhỏ đa biến mất khong thấy bong dang.
"Vốn nen la vậy."
Ông lao ở đối diện gật đầu.
"Vậy nay qua quan trọng, lao phu rời đi trước, nếu co kết quả sẽ bao lại
ngay." Ông lao ao trắng đứng len, cung tay cui đầu với người họ Chu, vội vang
rời khỏi lều tim. Chan nhun một cai, thoang chốc than hinh vặn vẹo, hoa thanh
khoi trắng bay thẳng len khong trung, mau chong biến mất.
Khi trời dần sang, trong thảo nguyen bao la cach bộ phường nay khong xa, co
một bộ lạc cực kỳ rộng lớn. Bộ lạc lớn như thanh tri, xung quanh co sau bộ lạc
tựa như Ô Sơn bộ lạc, vị tri trung tam la một toa thanh lớn bằng đất đa! Thanh
hinh hung trang như da thu tren đất liền. Tộc nhan ở trong thanh vượt qua vai
ngan, Ô Sơn bộ lạc căn bản khong thể bằng được.
Con về sau bộ lạc ben ngoai thanh đa, la phụ thuộc. Trong đo co bị Phong Quyến
bộ lạc trực tiếp chinh phục, co một số tới đay tim kiếm che chở, cuối cung trở
thanh một phần của Phong Quyến bộ lạc.
Phong Quyến bộ lạc thuộc loại bộ lạc cỡ trung, nhưng la yếu nhất trong số đo.
Du sao xung quanh Ô Sơn coi như la goc chan trời của toan bộ Man tộc. Nhưng
cũng chinh vi vậy khiến Phong Quyến bộ lạc trở thanh ba chủ ben nay, thống
lĩnh tam phương, tiếp thu vo số bộ lạc nhỏ cung phụng, la thanh vien duy nhất
co thể lien hệ với bộ lạc cấp tren.
Giờ phut nay, chan trời dang len thai dương, một luồng khoi trắng bay vụt đến.
Luồng khi ngưng tụ ở phia ngoai thanh đa, hoa thanh ong lao mặc ao trắng.
Ông lao sắc mặt trầm trọng, lập tức đi vao thanh đa, tren đường gặp phải tộc
nhan Phong Quyến bộ lạc đều cung kinh dừng bước cui đầu với ong.
Trung tam thanh đa co một toa tế đan toan than đen thui. Tế đan hinh ngũ giac,
dai mười met, ben tren đieu khắc một số đồ đằng chim muong, tran ngập cảm giac
hoang da.
Ông lao ao trắng khom người dưới tế đan, chốc lat sau, tren tế đan truyền
xuống thanh am nhu hoa.
"Thạch Hải, co chuyện gi?"
"Bẩm bao Man Cong, Thạch Hải ở bộ phường của Chu Nhiễm phat hiện một dược vật
chưa từng thấy qua. Thuốc nay co hiệu quả kho tin…" Ông lao ao trắng hit sau,
trầm giọng mở miệng.
"Ồ? Đưa ta xem." Thanh am nhu hoa tren tế đan chậm rai vang len.
Ông lao ao trắng nang len tay phải, đa thấy ban tay loe anh sang, một cai binh
nhỏ xuất hiện. Binh nhỏ nay tựa như bị lực lượng kỳ lạ loi keo chậm rai bay
len hướng tế đan.
Xung quanh hoan toan yen tĩnh, chỉ co gio rền rỉ, thổi bay quần ao ong lao ao
trắng. Ông đứng đo khong động đậy, yen tĩnh chờ đợi.
Nửa ngay, thanh am nhu hoa lại vang len, chẳng qua lần nay co tia nghi hoặc.
"Vật nay chỉ co một vien?"
"Chỉ co một vien." Ông lao ao trắng lập tức mở miệng.
"Ta chưa từng thấy loại dược vật nay. Trong thuốc ẩn chứa kết cấu ta khong ro,
hơn nữa ro rang la mới luyện chế khong lau. La người nao tới bộ phường đổi?"
Thanh am nhu hoa lộ tia trầm trọng.
"La một vị Ta Man." Ông lao ao trắng nhỏ giọng noi.
"Đi tim hắn, phat động tất cả lực lượng tim ra người nay! Noi với hắn, gia
nhập Phong Quyến bộ lạc của ta, ta cho hắn than phận khach mời!" Thanh am nhu
hoa vang vọng.
Ông lao ao trắng hit sau một hơi, cung kinh noi vang. Mặc du ong đoan được
dược vật nay khong tầm thường, nhưng khong nghĩ tới Man Cong muốn mời người ấy
thanh khach mời của Phong Quyến bộ lạc. Than phận khach mời cực kỳ ton quý,
trừ tộc trưởng va Man Cong ra, đủ địai vị cung đứng cung ngồi với cac thủ
lĩnh.
Theo ong lao ao trắng lui ra, một mệnh lệnh bắt đầu chấp hanh trong toan bộ
Phong Quyến bộ lạc, như la mở ra cai lưới lớn, đi tim Ta Man họ cho rằng!
Ma giờ phut nay To Minh đang ở trong gian nha của minh tại Ô Sơn bộ lạc, thầm
ra quyết định. Sang sớm ngay thứ hai hắn một minh rời khỏi bộ lạc, bước vao
canh rừng rồi chạy nhanh hướng Hắc Viem Sơn.
Ngựa quen đường cũ, To Minh phong người trong rừng cay. Từ khi tu vi của hắn
đến tầng hai Ngưng Huyết Cảnh, than thể nhanh nhẹn va tốc độ tăng len khong
it, coi như la Loi Thần cũng cần dốc hết sức mới miễn cưỡng theo kịp. Giờ phut
nay, trong khu rừng quen thuộc khiến To Minh cang dễ tăng tốc, tới trưa thi
hắn đang đến dưới chan nui Hắc Viem.
Phong người len, hắn bo hướng Hắc Viem Sơn, mai đến khi trở lại động đa voi
hắn luyện dược. To Minh đặt giỏ tre sau lưng xuống, ben trong dứa nhiều thảo
dược, đều la hắn chuẩn bị cho đợt luyện dược nay.
Tiểu Hồng khong ở trong động đa voi, chắc la đa ra ngoai chơi đua. To Minh ở
trong động xem xet một lần, xac định khong co dấu hiệu bất thường gi, thuận
tiện khoanh chan ngồi tren mặt đất, ngưng thần vận chuyển huyết dịch trong
người. Sợi mau thứ mười lấp loe khiến than thể trong ngoai đạt đến trạng thai
tốt nhất.
Thậm chi mơ hồ To Minh co cảm giac sắp đột pha, dường như sợi mau thứ mười một
muốn ngưng tụ.
"A Cong giup minh chan chinh Man Khải, từng noi minh rất nhanh co thể đạt tới
tầng ba. Hiện giờ thời gian khong lau nhưng đa cảm giac khi huyết dư thừa.
Tiền Man Thuật, quả nhien kỳ diệu." To Minh mở mắt ra, tia sang trong mắt chợt
loe, đầu hiện ra tinh cảnh luc đo toan than chảy ra vật bẩn đen.
"Thoi cứ tạm dừng luyện dược, dốc sức đột pha tầng hai!"
To Minh hơi suy tư sau đo từ trong ngực moc ra một vật, chinh la Thien Nham
Thảo. Nhin thảo dược nay một cai, To Minh trước tien nuốt vao một vien Thanh
Trần Dược, sau đo hai một canh la, nhai nat rồi nuốt xuống.
Nhắm mắt, lại lần nữa xếp bằng, chốc lat sau toan than To Minh chảy ra mồ hoi,
mau chạy tứ tan, sợi mau thứ mười một mơ hồ ngưng tụ thanh.
Lại vai tiếng đồng hồ sau, trong người To Minh truyền ra tiếng trầm đục, sợi
mau thứ mười một đa hinh thanh. Một luồng lực khi huyết mạnh mẽ bộc phat từ
người To Minh.
To Minh mở hai mắt ra, ben trong sang ngời.
"Ngưng Huyết Cảnh, tầng thứ ba!" Hắn thi thao, đứng dậy, tren mặt tran đầy
hưng phấn, hoạt động than thể. Sau đo hắn lấy thảo dược, dựa theo cach lam
trong tri nhớ, bắt đầu qua trinh luyện Sơn Linh Dược.
Hiện giờ To Minh khong lơ ngơ như mấy thang trước, đối với cach luyện dược hắn
rất la quen thuộc, cang co kinh nghiệm lợi dụng hỏa diễm nơi đay tuy theo
nhiệt độ tăng cao. To Minh cởi ao da, than tren trần trụi đứng cạnh thạch lo
Hoang Đỉnh, đoi khi lấy thảo dược ngửi một cai, đoi khi dung tay nghiền nat
nem va Hoang Đỉnh.
Thời gian bất giac troi qua, sắc trời ben ngoai dần tối xuống, trong rừng cũng
chậm rai yen tĩnh, ngay cả tiếng muong thu đều yếu ớt đến khong thể nghe thấy.
Bầu trời tối xuống, trăng sang treo len. Chỉ la trăng đem nay khac với binh
thường. Mau sắc anh trăng đỏ hơn chut, thoạt nhin tựa như la mặt trăng mau.
Hiện tượng kỳ lạ nay hoa thanh hơi thở quỷ dị bao trum mặt đất, đặc biệt la
gần Ô Sơn. Tiếng muong thu gần như biến mất hết, ngay cả tiếng hu yếu ớt cũng
đột nhien ngừng, tựa như khong dam phat ra tiếng động.
Trong rừng dưới chan nui Hắc Viem, một bong đỏ vụt qua. Bong đỏ chinh la Tiểu
Hồng. Giờ phut nay no sắc mặt trầm trọng, hai mắt tran ngập cảnh giac, đoi khi
ngẩng đầu nhin mặt trăng đỏ mau, mặt chợt hiện vẻ kinh hoang.
Luc tiến len no hơi do dự, khong biết To Minh đa trở về, no lập tức biến đổi
phương hướng, khong tiến tới Hắc Viem Sơn nữa ma chạy tới phương hướng xa lạ
trong rừng, trốn đi.
Theo bầu trời ngay cang tối đen, mau anh trăng cang luc cang đỏ sậm, đến cuối
cung, quet mắt nhin lại, toan bộ Ô Sơn biến thanh mau đỏ.
Ngay luc đo, một tiếng gao yếu ớt truyền ra từ Ô Sơn. Tiếng gao theo thời gian
troi qua ngay cang manh liệt, đến cuối cung vang vọng khắp Ô Sơn.
Tiếng rống mang theo vo tận oan hận, truyền vao trong tai khiến người chấn
động tam thần, dường như linh hồn đều lung lay. Thậm chi nếu nghe thời gian
dai, co cảm giac mau trong người sục soi khiến người ta sinh ra sợ hai.
Tiếng gao quanh quẩn trong trời đất, như la hoa cung bầu trời bị mặt trăng mau
chiếu rọi, khiến toan bộ Ô Sơn bị bao trum trong cảnh quỷ dị thần bi.
Một đem nay, ba bộ lạc gần Ô Sơn đều trong trạng thai cảnh giac.
Ô Sơn bộ lạc, tộc nhan binh thường co Man Sĩ trong tộc bảo vệ đa sớm trở lại
gian phong, khong dam tuy tiện ra ngoai. Tất cả Man Sĩ thi do đich than tộc
trưởng dẫn dắt thủ hộ bộ lạc.
A Cong đứng ở chỗ cao nhất trong bộ lạc, la do một cai bục dựng từ cay gỗ. Ông
cầm cốt trượng đen trong tay, nhin phương xa, đay mắt xẹt qua tia lo au.
Ông biết To Minh rời đi, nhưng khong nghĩ tới hom nay lại la ba năm một lần,
đem huyết nguyệt. Hơn nữa lần nay huyết nguyệt ro rang sớm hơn vai thang. Hiện
tượng kỳ lạ nay khiến ong kinh nghi.
"Lửa!" Thật lau sau, A Cong mở miệng.
Lập tức tộc nhan bộ lạc vay quanh bục gỗ chia nhau đem lửa thả vao trong gỗ
to, khiến cai bục thoang chốc chay hừng hực. A Cong ở ben trong như rơi vao
biển lửa, nhưng sắc mặt ong khong hoảng loạn, miệng thi thao niệm chu ngữ kỳ
lạ.
Khong chỉ minh Ô Sơn bộ lạc, giờ phut nay, ở một chỗ khac, trong Ô Long bộ lạc
cũng xuất hiện hinh ảnh tương tự. A Cong của Ô Long bộ lạc mặc ao rộng thung
thinh, toc tai bu xu, thậm chi khong nhin ra la nam hay nữ, cầm một cai đầu
lau co cai sừng kỳ dị giơ cao qua đầu, miệng truyền ra am thanh sắc nhọn.
Trong tộc nhan Ô Long bộ lạc, khong xa đứng một thiếu nữ cực kỳ xinh đẹp. Giờ
phut nay thiếu nữ khuon mặt tai nhợt, ngẩng đầu nhin mặt trăng mau treo tren
trời.