Cô Ấy Gọi Là Bạch Linh.


Người đăng: Boss

To Minh thật khẩn trương. Lực lượng huyết khi của người đan ong trước mặt,
theo To Minh thấy thi vượt xa Loi Thần, ứng với tu vi tầng năm, sau cảnh giới
Ngưng Huyết.

Người như vậy, To Minh căn bản khong thể chống cự, một khi đối phương co hanh
động gi, hắn rất kho tranh khỏi tai nạn. Nhưng hắn muốn số lượng lớn La Van
Diệp, như vậy thi nhất định phải co được rất nhiều thạch tệ.

Cho nen khong thể khong mạo hiểm một lần. Luc đo hắn truy sat Úc Xỉ trong rừng
cay, cảm giac suy nghĩ của minh đa hơi khac với trước. Mấy năm nay xem sach da
thu của A Cong, trong sach mieu tả một it tri thức bị hắn ghi khắc trong đầu.

Hắn mơ hồ cảm thấy, nếu ở tu vi khong thể ap chế được đối phương, vậy chỉ co ở
chỗ khac khiến đối phương e ngại, khong dam hanh động thiếu suy nghĩ.

Cho nen trước khi đến thi hắn đa chọn che giấu diện mạo, mang đến một con da
thu, la vi thời điểm nay đem đến tac dụng chấn nhiếp.

Hiện giờ xem ra hiệu quả khong tệ lắm. Nhưng To Minh khong chut thả lỏng căng
thẳng.

Tren thực tế, trong lều khẩn trương khong chỉ minh To Minh, trong long người
đan ong thậm chi con khẩn trương hơn cả To Minh. Đoi khi ga liếc hướng con da
thu chết, nhin đống phấn xương cốt, tim đập thinh thịch, đo khong phải kich
động ma la kinh khủng.

Thậm chi theo ga thấy thi người nay toan than bao trong da thu, tran ngập cảm
giac thần bi ga nhin khong thấu. Loại cảm giac thần bi, phối hợp với hinh ảnh
kinh người trước đo, tạo ap lực cho người đan ong, phập phồng hơn xa To Minh.

'Người nay hanh vi lao luyện, lời noi ung dung, ra tay cang tan nhẫn, nhất
định la Ta Man ẩn thế ở trong rừng…chẳng qua theo cach đối phương noi thi con
nghe đạo lý chut. Nhưng dược vật kỳ quai nay, khong biết co hiệu quả cỡ nao.'
Người đan ong trong long thấp thỏm, ben ngoai lều truyền đến tiếng bước chan,
ngay sau đo rem da thu bị ven len, đi vao một người đan ong.

Người đan ong nay sắc mặt chan chất, bước vao trong lều rồi khong noi một lời,
chỉ đứng một ben chờ người đan ong một mắt sai bảo.

Giay phut người đan ong bước vao, To Minh tuy tiện liếc qua, đối phương khi
huyết khong đậm, dường như la tầng thứ hai Ngưng Huyết giống minh.

"Ăn no, con co cai nay!" Người đan ong một mắt khong chut do dự đưa ra đan
dược trong tay, lại đưa cho một gốc thảo dược, khiến người đan ong nuốt vao.

Người đan ong sắc mặt như thường, nhận lấy rồi lập tức bỏ vao miệng nhai,
khoanh chan ngồi một ben, vận chuyển huyết dịch trong người. Nhưng rất nhanh,
sắc mặt ga biến đổi, như la kinh ngạc. Khong lau sau ga mở mắt ra, me hoặc
nhin người đan ong một mắt.

"Khong co hiệu quả gi…chỉ la cảm giac so với binh thường nuốt Linh Quyết Thảo
thi nhiều chut…khoảng một tầng."

Người đan ong một mắt nghe lời nay rồi, con ngươi co rut, trai tim đập nhanh.
Ga biết tăng một tầng ý nghĩa thế nao. Nếu la thảo dược binh thường, co lẽ
khong hiện ro, nhưng nếu la dược vật Ngưng Huyết cảnh tầng tam, tầng chin
dung, vậy loại gia trị nay, gần như khong thể tinh toan.

"Thảo dược binh thường gia trị mười thạch, vật nay tối đa chỉ gia trị một
thạch ma thoi. Nhưng nếu thảo dược trị gia trăm thạch, thậm chi ngan thạch,
vậy gia tăng một tầng…" Người đan ong một mắt cang nghĩ cang kich động, nhưng
ga khong qua xac định vật ấy co hiệu quả với thảo dược cấp cao khong.

'Đang tiếc, hiện giờ tren người minh khong nhiều thạch tệ…' hơi trầm ngam một
chut, ga am thầm ức chế kich động trong long, keu người đan ong kia rời đi,
cung kinh đứng trước mặt To Minh, tren mặt nặn ra nụ cười.

"Tiền bối, dược vật nay quả nhien huyền diệu, như vậy, van bối lấy ba mươi
thạch đổi lấy một cai, như thế nao?" Người đan ong một mắt khong dam đắc tội
To Minh. Theo ga thấy thi To Minh chinh la Ta Man, co thể lấy ra thảo dược như
vậy tuyệt khong phải người thường.

"Ba mươi thạch?" Gia như vậy khiến tim To Minh đập mạnh, nhưng giọng hắn bỗng
biến lạnh lung.

"Nay…tiền bối, ba mươi thạch đa la cực hạn, lại con khong biết vật nay co cong
hiệu với thảo dược cao cấp khong." Người đan ong một mắt vội vang mở miệng.

Nhưng khong đợi ga noi xong đa bị To Minh cắt đứt.

"Vật nay mặc kệ ngươi dung thảo dược gi, đều sẽ tăng một tầng. Nếu khong phải
ta cần đổi một Man khi thi đa khong ban no."

Người đan ong một mắt giay dụa nửa ngay, cuối cung cắn chặt răng, gật đầu mở
miệng.

"Tiền bối co bao nhieu?"

"Tinh cả cai trước đo bị ngươi lam hỏng, vậy con cuối cung một viện!" To Minh
noi, từ trong ngực lấy ra một cai binh nhỏ, ben trong co một vien Thanh Trần
Dược.

Người đan ong nghe lời nay, mắt hoa len, nội tam đau long. Đang luc ga do dự
thi chỉ thấy To Minh đứng dậy, cất binh nhỏ vao ngực, nang len tay trai từng
biến con thu nhỏ thanh sương mu đỏ, từ ao da bao bọc diện mạo lộ ra anh mắt
lạnh lẽo. Ga lập tức nhớ tới dược vật luc trước mới dung thử, vội vang mở
miệng.

"Tiền bối, tiền bối, nay…năm mươi thạch! Đay la cực hạn của ta!!!"

To Minh khong muốn ngừng tại đay qua lau, anh mắt chợt loe, dứt khoat mở
miệng.

"Được, them vao vien đằng trước, tổng cộng một trăm thạch!"

Người đan ong một mắt hơi chần chờ, lập tức từ trong ngực lấy ra tui da, cung
kinh giao cho To Minh, ben trong co hai cai thạch tệ trắng.

Thạch tệ la dựa theo nhan sắc đại biểu gia trị, mau xam la một, đen la mười,
trắng la năm mươi, con tim la một trăm.

"Đưa ta thạch tệ đen!" To Minh nhin một cai, đột nhien mở miệng.

Người đan ong một mắt ngay ra, nhưng khong hỏi nhiều, lấy mười thạch tệ đen
lại giao cho To Minh.

Nhận lấy thạch tệ bỏ vao trong tui, To Minh nem binh nhỏ cho đối phương, nhặt
len giỏ tre. Hắn khong them nhin người đan ong một mắt, xoay người ven rem da
đi ra ngoai. Rời khỏi lều, To Minh khong hanh động thiếu suy nghĩ, ma la vong
quanh bộ phường mấy vong. Giờ phut nay trăng sang sao thưa, đống lửa bập bung,
nhưng người trong bộ phường khong giảm bớt nhiều, chẳng qua luc nay xuất hiện
người mua ban đều ăn mặc tựa như To Minh.

Đi mấy vong, To Minh xac định khong người để ý chinh minh, dung tốc độ nhanh
nhất đi tới chỗ ban La Van Diệp ma luc trời sang hắn đa chu ý. Hắn mua hơn sau
mươi gốc, sau đo tới chỗ hẻo lanh thay đồ, vội vang rời đi. Ở chỗ hẹn với Loi
Thần, hắn nhin Loi Thần mon mỏi chờ đợi, khong mở miệng ma đi lướt qua Loi
Thần.

Loi Thần ngay người, khong biểu lộ gi theo sat sau đo. Hai người một trước một
sau, rất nhanh biến mất trong rừng đem. Một đường đi vội, To Minh lien tục đổi
phương hướng, chẳng chut nghỉ ngơi, mai đến ngay thứ hai sắc trời mong lung
hắn mới ngừng lại, mặt trắng bệch, ngẫm lại ma sợ.

Loi Thần thở hồng hộc, du ga khong hiểu lắm nhưng khong hỏi gi. Đặc biệt khi
la To Minh vung tay đa co năm thạch tệ bay hướng Loi Thần, ga chộp lấy, sau đo
hưng phấn cười ngay ngo.

Hai ngươi nghỉ ngơi chut, To Minh lại lần nữa đứng dậy, cung Loi Thần chạy vội
hướng bộ lạc. Lần nay hắn khong tạm dừng ma lấy tốc độ nhanh nhất, bong người
luc nhảy len cang mau hơn. Tuy noi tu vi của hắn khong bằng Loi Thần, nhưng về
phương diện tốc độ thi ngay cả Loi Thần cũng liu lưỡi.

'Lần nay thu hoạch cũng kha lớn chứ…Vốn định ban khong được thảo dược thi sẽ
mua năm gốc La Van Diệp thử trước. khong ngờ kết quả rất thuận lợi.' To Minh
trong luc chạy đi sắc mặt suy tư.

'Người đan ong một mắt chắc bị minh dọa sợ rồi, nhưng khong thể lơ la, cần
phải mau chong quay về bộ lạc.'

To Minh một đường cẩn thận, cho du hiện tại đa rời khỏi bộ phường thật xa,
nhưng vẫn thỉnh thoảng biến đổi phương hướng, cang dung kinh nghiệm khi ở rừng
cay tieu trừ dấu vết.

Khi phia chan trời mặt trời dang len cao. Cach giữa trưa con một đoạn thời
gian, To Minh va Loi Thần đa từ xa thấy bộ lạc của minh. Đến đay, To Minh xem
như chan chinh yen long, tren mặt hiện nụ cười.

"Xem như về nha rồi. To Minh, cậu con chưa cho toi biết, sao hom qua cậu biết
Bạch Linh la thuộc Ô Long bộ lạc?" Loi Thần thở hồng hộc, nhan luc To Minh
chậm bước chan thi vội hỏi ra cau ga thắc mắc đa lau.

"Bạch Linh?" Trước mắt To Minh hiện ra co gai voc dang cao rao, khuon mặt cực
xinh đẹp. Đặc biệt la hinh ảnh co gai nhăn mũi, hai mắt lấp loe, tản ra vẻ đẹp
da tinh.

"Toi khong biết co ấy la Ô Long bộ lạc." To Minh nhếch moi cười. Co gai gọi la
Bạch Linh, la co gai đẹp nhất từ nhỏ đến lớn hắn trong thấy.

"Khong thể nao, nếu cậu khong biết thi sao noi trung vậy." Loi Thần suy nghĩ
vấn đề nay đa lau nhưng vẫn khong co đap an. Hiện giờ thấy To Minh bộ dang
khong muốn noi, ga sốt ruột.

To Minh liếc Loi Thần, cười ha hả.

"Loi Thần, chắc khong phải cậu thich co ấy chứ?"

"Noi bậy!" Loi Thần lắc đầu nguầy nguậy, lầu bầu.

"Co ta gầy qua, toi khong thich. Toi khoai beo chut…" Loi Thần gai đầu. Từ nhỏ
ga đa thich co gai trong tộc hơi mập, mai đến hiện tại vẫn như cũ.

To Minh cười cung Loi Thần đi hướng bộ lạc, vừa treu chọc. Nụ cười vo au lo va
tran ngập tinh cảm trong gia ret tuy theo gio lạnh dần truyền ra.

"Ba người đi theo sau Bạch Linh, tren người họ co đồ đằng Ô Long. Ben nay
thich vẽ Ô Long tren người thi chỉ co Ô Long bộ lạc." Khi sắp tới gần bộ lạc,
To Minh cười noi.

Loi Thần nghe vậy lập tức cười khổ, ga khong nghĩ đến sẽ đơn giản như thế.

Một đường binh an. Khi To Minh va Loi Thần trở lại bộ lạc, ở trong gian nha
của minh, To Minh mới lấy ra La Van Diệp lần nay đi bộ phường mua được, trong
mắt lộ ra mong chờ.

'Sơn Linh Dược, khong biết lần nay luyện chế ra sẽ co hiệu quả gi! A Cong bảo
gần đay minh đừng đi ra ngoai…minh đi mau về mau, chắc la khong chậm trễ nhiều
thời gian.' To Minh trầm ngam, thầm đặt quyết định.

Giờ khắc nay, ở bộ phường cach xa Ô Sơn bộ lạc, đang xảy ra một việc lớn!

Căn nguyen việc nay, chinh la dược vật hinh tron!

Sau khi To Minh rời đi, người đan ong một mắt trong lều do dự thật lau, khong
gặp them khach đến giao dịch nữa ma la cắn chặt răng. Ga cầm binh nhỏ đựng
dược vật, vội vang đi tới cai lều to ma chủ nhan bộ phường ở.

---o0o---


Cầu Ma - Chương #26