Hiện Tại, Nó Đã Chết.


Người đăng: Boss

Dường như phat hiện co người tiến đến, người trung nien mở mắt ra, anh mắt
quet hướng To Minh, lộ tia kinh ngạc, cẩn thận nhin vai cai, lại lần nữa nhắm
mắt.

To Minh nhin chằm chằm vật mau xanh tren da thu. Vật ấy nhin như cai khay,
đường viền rất sắc ben, chẳng qua ben tren co vai cai khe, một vệt sau nhất
như muốn xuyen qua vật ấy.

No lẳng lặng nằm tren tấm da thu, đoi khi lấp lanh anh sang yếu ớt, khiến
người nhin co ảo giac vật ấy la sống.

Từng khe ranh giao nhau, To Minh mơ hồ thấy ben tren co một số đieu khắc, ma
mặt quỷ dữ tợn, bộ dang thật rất đang sợ.

"Đay la tan thứ Man khi, ngươi mua khong nổi." Đang luc To Minh quan sat thi
ben tai truyền đến thanh am gia nua.

To Minh ngẩng đầu len, người noi chuyện chinh la người trung nien ngồi xếp
bằng.

"Man khi?" To Minh hit ngụm khi lạnh.

Trước đo hắn đa mơ hồ đoan ra. Theo hắn thấy trong sach da thu thi Man khi la
vật cực kỳ tran quý, chỉ cường giả Khai Trần cảnh mới co được va luyện chế.
Con về người ở Ngưng Huyết cảnh, rất kho đạt được. Cho du co, thường la bộ lạc
truyền thừa, con cần bộ lạc bảo vệ vật ấy khong bị cường giả Khai Trần cảnh
cưỡng bức cướp đi.

"Vật ấy đa bị tổn hại, khong thể sử dụng. Nhưng du sao no la do cường giả Khai
Trần cảnh luyện chế ra, ban một ngan thạch." Người trung nien từ từ noi.

To Minh nhin cai khay xanh, trong mắt lộ ra khao khat va ham mộ. Nhưng cả
người hắn tren dưới chỉ co năm thạch tệ, hắn căn bản khong mua nổi.

Thở dai một tiếng, To Minh lại nhin cai khay xanh, lưu luyến rời đi.

'Khong biết khi nao mới co được một Man khi thuộc về chinh minh…' To Minh đi
trong bộ phường, long thầm nghĩ.

Rất nhiều người bay hang tren da thu buon ban, nhưng To Minh đi một vong khong
thấy ai ban ra Man khi nữa.

La Van Diệp thi nhin đến một it, người ban khac nhau, gia hơi cao. Một gốc cần
phải một thạch tệ, gần như đồng gia với Ô Long nước miếng.

Giờ phut nay, sắc trời hơi tối, sắp đến hoang hon. Phia chan trời thai dương
tỏa anh sang cuối cung, rơi tren mặt đất. Nhưng người trong bộ phường vẫn rất
nao nhiệt.

Nhin sắc trời, To Minh tiếp tục đi dạo quanh đay, bước vao một số căn lều.
Trong lều cũng ban vật phẩm, gia rất cao nhưng co thể bảo đảm phẩm chất, mỗi
lều đều ra ra vao vao khong it người.

To Minh để ý thấy co một số người Man tộc đến đay, dường như khong mua đồ ma
cũng cong giỏ tre giống hắn, tiến vao ban đồ cho chủ nhan lều.

To Minh nhin hinh ảnh nay, khoe miệng nhếch len nụ cười. Cả buổi chiều hắn
luon quan sat, hiện giờ từng chi tiết nhỏ đều bị hắn chu ý, ở trong long tổng
hợp lại, đa hiểu hơn phan nửa quy tắc giao dịch nơi đay.

Trong bộ phường, To Minh mai đến khi bầu trời gần như tối đen, bộ phường bắt
đầu nhom len lửa to, hắn đi tới một goc anh lửa chiếu rọi khong tới.

Cảnh giac nhin bốn phia, To Minh mau chong lấy xuống giỏ tre tren lưng, lấy ra
da thu bao cai giỏ vắt tren người, sau đo mặc hết mấy da thu hắn đa sớm chuẩn
bị trong giỏ, cuối cung lấy ra da thu đen tựa như của con bao, tầng tầng lớp
da bao bọc, hoan toan che kin than thể.

Cứ như vậy, giờ phut nay khong thể nhin ro diện mạo To Minh, thậm chi nhin
than hinh cũng la bộ dạng rất mập, so với luc trước hắn gầy yếu thi như thay
đổi người khac.

Lắc lư than thể, hắn lại tum cac lớp da thu chặt chut, nhin giỏ tre, ben trong
con co một vật, la hắn cố ý chuẩn bị khi tới đay, tuy đi đường rất nặng nhưng
co tac dụng rieng.

Nang len giỏ tre, To Minh cui đầu, đi vai bước rồi chợt ngừng, hơi trầm ngam
một chut bỗng cui người, xem thi tựa như lưng cong, mau chong đi vao lều da
luc trước hắn đa sớm tuyển chọn.

Trong lều ngọn lửa am u. Những người ở buổi chiều ra vao, bộ dạng giống như To
Minh, che giấu mặt may, dường như khong muốn bị người trong thấy.

Tuy rằng To Minh lần đầu tien tới bộ phường nay, nhưng buổi chiều hắn luon
quan sat, giup hắn nắm giữ hơn phan nửa một số chi tiết nơi đay. Đứng ngoai
căn lều bị hắn chọn, hắn khong lập tức bước vao, ma đi một vong chỗ tối gần đo
tỏa anh lửa, mắt luon quan sat cai lều.

Khong bao lau, rem che lều bị người ben trong ven len, đi ra một người che
giấu diện mạo, vội vang rời khỏi bộ phường.

Người như vậy, buổi chiều To Minh nhin đến khong it, cho nen hắn co tin tưởng,
ai rời khỏi đay đều sẽ khong co người đuổi theo. Lại nhan hiện giờ ben trong
lều khong co ai, hắn đi nhanh vai bước tới trước lều, khong chut chần chờ, ven
len rem da, đi vao.

Mới bước vao lều, To Minh lập tức phat hiện co một anh mắt nhin minh. Đo la
một người trung nien, để minh trần, ngồi xếp bằng ben trong, trước người co
đống lửa, phat ra anh lửa đồng thời vang tiếng ti tach thieu đốt.

Người đan ong trung nien đa mất một mắt, nhưng con mắt khac lại loe anh sang
nhiếp người, giờ phut nay nhin chằm chằm To Minh, khong noi một lời.

"Ánh lửa co chut choi mắt." To Minh toan than bị da thu bao vay, khong lo lắng
bị đối phương nhin thấy diện mạo. Hắn từ từ mở miệng, thanh am hơi khan khan,
khac với giọng binh thường.

Người đan ong một mắt nhin To Minh nửa ngay mới thu lại tầm mắt. Theo ga thấy
thi trừ tren người To Minh khong co lực lượng khi huyết ra, con lại khong co
gi khac với những người tới đay.

Tuy noi khong cảm thụ được khi huyết của đối phương, nhưng co thể đi vao trong
lều nay, chẳng co chut xa lạ ma nắm ro quy định, thi khong phải hạng người vo
danh.

Ga nang len tay phải, ấn tren đam lửa, lập tức lửa lặng lẽ yếu bớt rất nhiều,
khiến anh sang trong lều tuy theo tối lại.

"Lấy ra đi. Nếu như la đồ tốt, ta sẽ cho ngươi gia cả khong tệ." Người đan ong
thu lại tay phải, chậm rai mở miệng.

Ánh mắt To Minh tỏa sang tren khuon mặt bị da thu che lấp, liếc mắt đanh gia
người đan ong, bỗng bật cười, tiếng cười cũng khan khan quanh quẩn trong lều,
khiến chan may người đan ong nhiu lại.

Khoảnh khắc ga nhiu may, To Minh nang len tay phải, vung một cai, lập tức mui
thuốc lượn lờ, một vien hinh tron bay thẳng đến người đan ong, bị ga chộp lấy,
đặt tới trước mắt nhin. Bỗng chốc anh mắt ga sang ngời, kiềm khong được hit
ngụm khi lạnh.

"Vật nay, gia trị bao nhieu thạch?" To Minh thanh am khan khan chậm rai vang
len.

"Đay la thuốc gi? Ngươi ở đau được đến? Cong dụng của no la cai gi?" Người đan
ong nhin vật trong tay nửa ngay, ngẩng đầu nghiem tuc nhin To Minh, trong con
ngươi loe tia kỳ dị.

"Tren đường đến bộ phường, ta nhin thấy con thu nay." To Minh khong đap lại
cau hỏi của đối phương, ma la đột nhien mở miệng, đang noi thi hắn đặt giỏ tre
sang ben. Tay phải mo vao trong, bỗng chốc ben trong giỏ lắc lư, To Minh tum
ra một con Đieu Ly bị troi, đặt tren mặt đất.

Đieu Ly dang vẻ uể oải, hai mắt lại lộ hung dữ. Chỉ la tren than thể con co
một số vết thương khong khep lại, đặc biệt bị cột lại, khong thể bỏ chạy.

Người đan ong ngớ ra, hiển nhien khong biết đối phương noi cau đo la vi sao.
Ánh mắt lướt qua Đieu Ly, đay chỉ la một da thu binh thường, khong khiến ga
chu ý.

"Cho nen tiện tay chộp lại đay, ngươi xem, no con sống…" To Minh thanh am từ
từ, khan khan, ở trong lều anh sang am u nay co chut quai dị.

"Ngươi đang noi cai gi?" Người đan ong nhiu may.

"Ta đang noi, no con sống. Biết vi sao ta bắt no khong? Bởi vi no hơi to mo,
bam theo ta thật lau…" To Minh nang len tay trai, nhẹ sờ tren người Đieu Ly.
Khi tay hắn phủ len miệng vết thương khong khep lại, bỗng nhien Đieu Ly chấn
động.

Khong co het thảm, thậm chi khong gao thet chỉ la run len, toan bộ than hinh
bỗng hoa thanh sương mu mau. Tựa như thieu đốt mau, trước mặt người đan ong
trố mắt ra, da thu than hinh biến mất, chỉ để lại xương cốt đỏ đen giao nhau.

"Hiện tại, no chết rồi." To Minh tay trai đụng vao bộ xương da thu để lại, lập
tức bộ xương biến thanh phấn vụn, rải rac đầy đất.

Người đan ong hut ngụm khi lạnh, than dưới phản xạ đứng len lui ra vai bước,
trong mắt khong thể che giấu kinh khủng va rung động. Ga sửng sốt nửa ngay,
anh mắt lần nữa nhin hướng To Minh ẩn chứa sợ hai va kinh sợ.

"Ta Man…"
"Hửm?" To Minh hừ một tiếng.

Người đan ong run lẩy bẩy, đang muốn giải thich, đa thấy To Minh vung tay len,
thi noi khong ra lời.

"Cho ta biết, vật ngươi cầm trong tay, gia trị bao nhieu thạch? Tac dụng vật
ấy rất đơn giản, co thể lam khi ngươi dung thảo dược để tu hanh thi hiệu quả
tăng them một phần! Con về vấn đề khac, ngươi to mo, hơi nhiều." To Minh chậm
rai noi.

Người đan ong sắc mặt tai nhợt, hinh ảnh mới nay khiến ga kinh sợ vo cung,
thậm chi ga khong cảm thấy đối phương vận chuyển khi huyết, thi toan bộ da thu
ở trước mặt ga đa trở thanh sương mu đỏ.

"Vậy nay…" Người đan ong binh tĩnh suy nghĩ nửa ngay, cui đầu nhin dược vật
hinh tron trong tay.

"Tiền bối, vật nay ta chưa từng gặp…cai nay…" Người đan ong chần chờ mở miệng.

Nếu đổi lại la khach binh thường, ga tuyệt sẽ khong như thế nay. Nhưng hiện
giờ bị đối phương chấn nhiếp, khong dam đắc tội.

"Ngươi co thể tại hiện trường thử nghiệm chut, nếu khong co hiệu quả thi ta sẽ
rời đi. Nếu co hiệu quả vậy ban lại gia trị." To Minh ngữ điệu khong nhanh
khong chậm, ngồi ở đo, từ từ mở miệng.

Người đan ong thở ra, cung kinh đap, từ trong ngực lấy ra cai chuong, lắc nhẹ,
bỗng chốc tản ra thanh am đinh đinh.

Mắt To Minh chợt loe sang, nhin cai chuong một cai, tay trai giấu trong ao da
siết chặt, tren tay trai con lại một it phấn Huyết Dược.

---o0o---
-----oo0oo-----


Cầu Ma - Chương #25