Người đăng: tuanh.kst@
Khi Đỗ Long tới rạp phim, Kỷ Quân San đã ở đó, không kiên nhẫn nổi nữa, nhưng
vẫn dịu dàng hỏi:
Kỷ Quân San lau mồ hôi trên trán Đỗ Long, hắn cười ha hả nói:
Có chút việc, bị Chủ tịch thành phố gọi tới chửi thông não.
Có quỷ mới tin anh!
Kỷ Quân San ấn ấn ngón tay vào Thái Dương hắn, nói:
“Tắt đèn càng tốt.” Đỗ Long vừa thầm nghĩ vậy, bị Kỷ Quân San kéo vào rạp. Cô
cầm vé đổi hai cặp kính 3D, đưa cho hắn một cái, đột nhiên hơi do dự một chút,
nói:
Đỗ Long cười rạng rỡ như mặt trời, tháo kính râm xuống, nhìn cô nói:
Kỷ Quân San cẩn thận nhìn nhìn mắt trái của hắn một chút, chỉ thấy mắt hắn
hoạt động tự nhiên, không khác gì bên phải, nên vui vẻ nói:
Không sao là tốt rồi. Nếu không còn gì nữa sao cả ngày anh cứ đeo kính râm
vậy?
Đeo kính râm nhìn rất oách đấy. Còn có nhiều chỗ tốt. Ví dụ như khi nói láo
người khác không thể nhìn thấy ánh mắt của em, khi nói chuyện người ta sẽ cảm
thấy em bí hiểm, còn có… anh là anh dũng bị thương, cứ đeo kính mọi người sẽ
nhớ chiến công to lớn của anh, hoặc sẽ lặng lẽ tuyên truyền cho anh. Nhiều cái
lợi như thế đương nhiên anh phải đeo rồi.
Đỗ Long vừa dứt lời, phụt một cái đèn trong rạp tắt tối thui, đưa tay không
thấy năm ngón, Kỷ Quân San oán giận trách:
Đỗ Long kéo tay cô, đón lấy bịch bỏng ngô cô đang cầm, cười nói:
Quả nhiên Đỗ Long thuận lợi đưa Kỷ Quân San đến chỗ của mình, vừa ngồi xuống
thì phim bắt đầu.
Phim 3D chân thật hơn phim thường rất nhiều, nhiều người cảm thấy như lạc vào
cảnh giới kỳ lạ. Ban đầu Đỗ Long còn lo Kỷ Quân San sẽ sợ cảnh máu tanh bạo
lực 3D trong phim, không nghĩ tới khi khủng long ăn thịt người, không ngờ cô
lại mải mê xem, ngay cả ngón tay đang lần tìm trong bịch bỏng ngô cũng ngừng
động.
Đột nhiên Đỗ Long nhớ tới công việc của cô, người ta là y tá cấp cứu đó. Có
máu me nào chưa nhìn qua? Nhiêu đó trong phim quả thực chưa đủ đâu.
Trong rạp phim rất phấn khích, thi thoảng lại vang lên tiếng kinh hô, Đỗ Long
và Kỷ Quân San cũng hét váng lên. Tay Kỷ Quân San nắm chặt lại, Đỗ Long không
hề khách khí nắm chặt tay cô, ngón tay cái không ngừng vuốt ve trên mu bàn tay
non mềm.
Khi hết phim Kỷ Quân San vẫn chưa thỏa mãn.
Đỗ Long cố ý bóp méo hai chữ, Kỷ Quân San nghe vậy ban đầu là sửng sốt, sau đó
cười khanh khách. Cô đánh đánh hắn vài cái, nói:
Đỗ Long cũng thích ba đạo diễn này. Có điều, nghe Kỷ Quân San nói vậy, hắn lại
dõng dạc:
Người tan cuộc đi qua nghe Đỗ Long nói vậy đều ngoái lại đằng sau nhìn hắn,
ánh mắt hoặc ít hoặc nhiều cũng lộ ra một tia khinh thường. Cái này cũng khó
trách, nhiều người tới xem phim “Đại tiện” của Hollywood là không vừa ý với
sản phẩm trong nước, hắn ở đây nói vậy không bị khinh bỉ mới lạ.
Kỷ Quân San đá hắn một cái, nói:
Đỗ Long cầm bịch bỏng còn một nửa đi ra ngoài, đột nhiên ơ một tiếng, ôm bụng:
Kỷ Quân San cả kinh hỏi:
Đỗ Long tác quái một trận, khiến cho cô vô cùng lo lắng, một lúc sau hắn mới
hít vào một hơi, nói:
Lúc này cô mới biết hắn bày trò, tức giận mắng:
Anh ăn hết nửa bịch bỏng này đi. Hơn mười giờ rồi đấy, còn chưa về mẹ em sẽ
lo lắng.
Ăn chút gì đó gần đây thôi được không? Vừa rồi em mải mê xem phim thế cũng
chưa nói được gì. Chúng ta khó lắm mới hẹn nhau được một lần, nói chuyện còn
chưa đủ trăm câu, anh cũng ngại nói.
Dù biết Đỗ Long đang kiếm cớ, nhưng Kỷ Quân San ngẫm lại thấy cũng có lý, bèn
nói:
Ai bảo anh tới trễ, anh tới sớm một chút chúng ta đã có thể nói được rất
nhiều chuyện rồi. Như vậy đi, em sẽ đi ăn chút gì đó với anh, nhưng nhất định
em phải về nhà trước mười một giờ. Nếu không em cũng không gạt được mẹ nữa.
Không gạt được thì thôi.
Đỗ Long cười hì hì, thấy Kỷ Quân San muốn đi, hắn vội vàng giữ lại:
Hắn đưa cô đến khu phố ăn đêm gần rạp phim. Ở đây có nhiều món ăn vặt đặc sản
của bản địa, ví dụ như bánh xào mà Đỗ long thích nhất, còn có tên là Đại cứu
giá. Theo như lời kể thì khi Đại Minh mất nước, Hoàng đế Vĩnh Lịch chạy trốn
tới Thiên Nam, đói khát không chịu nổi, dân bản xứ bèn đưa một mâm bánh xào
lên, Hoàng đế cảm thán “Bánh xào đã cứu giá trẫm” Từ đó bánh xào được gọi là
Đại cứu giá.
Đỗ Long ghé vào quầy đông nhất bên đường mua một đĩa bánh xào, Kỷ Quân San
ngẫm nghĩ một chút, chỉ cầm một chút ngó sen chậm rãi ăn.
Nhìn Đỗ Long mồm to miệng rộng nuốt một miếng bánh to, cô khẽ cười nói:
Đỗ Long vẫn nhồm nhoàm ăn, nhồm nhoàm nói:
Kỷ Quân San mỉm cười lẳng lặng nhìn hắn. Hắn hỏi:
Cô nghiêng đầu ngẫm nghĩ một chút, trả lời:
Em cũng không biết nên nói gì cho phải. Không phải anh muốn nói với em sao?
Em chờ đây.
Quân San, quê em không phải ở thành phố Ngọc Minh phải không?
Đúng rồi, quê em ở một sơn thôn nhỏ trong châu tự trị Đức Hồng.
Là châu tự trị Đức Hồng của dân tộc Thái Cảnh Pha phải không? Anh còn tưởng
em đến từ Tây Song Bản Nạp kia.
Đỗ Long cười:
Sơn thôn nhỏ? Non xanh nước biếc nuôi mà, bảo sao có thể trổ mã xinh đẹp
thế này.
Em thì tính là xinh đẹp gì, bác gái em mới thực sự là đẹp. Khi còn trẻ bác
đẹp hơn em nữa.
Đỗ Long cũng đắc ý nói:
Kỷ Quân San cười nói:
Đỗ Long ớ ra, lắp bắp:
Kỷ Quân San nhìn hắn chớp chớp mắt, che miệng cười khẽ:
Cô vừa dứt lời, một người đàn ông ở bàn bên cạnh lớn tiếng nói tiếp: