Long Ca Dũng Mãnh


Người đăng: tuanh.kst@

Đột nhiên nghe thấy câu nói thối tha này, mặt của Kỷ Quân San tự nhiên đỏ bừng
lên, Đỗ Long hừ một tiếng, sắc mặt của hắn không tốt lắm, hắn nói:


  • Anh bạn à, anh uống nhiều rồi, mau về nhà ôm ấp vợ của anh đi.

Bốn thanh niên ngồi cùng bàn có thân hình lực lưỡng, vắt áo lên vai, để lộ bộ
ngực rắn chắc, bắp tay, lưng đều có những hình xăm lớn, vừa mới nhìn đã biết
không phải người tốt. Trên bàn của bọn họ có mấy chai bia, nhưng vừa mới uống,
không thể nào say đến mức này được.

Nghe Đỗ Long nói, người vừa nói lúc trước đặt mạnh cốc rượu xuống bàn, ba
thanh niên ngồi cùng lập tức đứng dậy, dựng mặt quát:


  • Thằng ranh, mày dám nói với Cương đại ca như vậy sao?

Kỷ Quân San vội vàng huých nhẹ vào đầu gối Đỗ Long, thì thào nói:


  • Đỗ Long chúng ta mau đi thôi.

Đỗ Long nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô xuống, giọng an ủi nói:


  • Không có gì, em quên là anh bắt bốn tên trộm kia rồi à? Mấy tên này chưa là
    cái gì cả.

Kỷ Quân San nhớ lại ngày trước Đỗ Long một mình chế ngự bốn tên cướp có dao
trong tay, tự nhiên thấy yên tâm hơn, cô ấy quên mất thực ra Đỗ Long chỉ bắt
được ba tên, nhưng điều này cũng không sao cả.

Đỗ Long liếc mắt nhìn bốn tên kia với ánh mắt khinh thường, nói:


  • Tao chỉ biết ở quận Tây Sơn có Hùng ca, ở đâu ra Cương ca này vậy? Chúng
    mày tốt nhất là lập tức cuốn xéo cho tao, nếu không tự chuốc lấy hậu quả cuối
    cùng là chúng mày đó!

Mặc dù Đỗ Long đã nhắc tới danh tiếng của Hùng ca, nhưng người biết Hùng ca
rất nhiều, mấy tên nhãi này thực chất không thèm bận tâm, bọn họ đã quen thói
hoành hành ngang ngược, làm sao có thể để mất mặt trước đàn bà con gái được.
Đỗ Long vừa nói xong, bọn họ lập tức giận dữ hét lên:


  • Tiểu tử thối, mày chết chắc rồi!

Bốn tên du côn bước ra khỏi bàn vây xung quanh Đỗ Long, Đỗ Long kéo Kỷ Quân
San qua một bên, chắn phía trước cô nói:


  • Em lùi lại một chút, để anh dạy dỗ mấy thằng ranh không biết trời cao đất
    dày này một bài học.

Kỷ Quân San ừ một tiếng, rồi lùi lại mấy bước, ân cần dặn dò:


  • Cẩn thận một chút… đừng ra tay quá mạnh…

Đỗ Long cười ha hả nói:


  • Mấy thằng ranh, chúng mày nghe thấy không, bạn gái tao lo tao ra tay quá
    nặng khiến chúng mày phải nằm trên giường nửa năm chưa xuống được đó!


  • Mẹ kiếp!


Cái tên trêu chọc Kỷ Quân San mắng một câu, tiện tay quơ lấy chiếc ghế hung hổ
tiến lên phía trên, ném về phía Đỗ Long.

Đỗ Long cũng xông lên phía trước một bước, giơ tay nắm lấy chân chiếc ghế,
chiếc ghế lơ lửng trên không trung, Đỗ Long cười khinh miệt nói:


  • Cẩn thận một chút, đập vỡ đồ của ông chủ mày đền nổi sao?

Cương ca kinh ngạc, gắng sức kéo về phía sau. Đỗ Long buông mạnh tay, sau đó
giơ chân đá mạnh vào chân của Cương ca, Cương ca trong nháy mắt bị hất tung
lên trời, thấy cả thân hình to lớn của hắn sắp rơi lên đĩa món xào của Đỗ
Long, Đỗ Long nhanh như chớp nắm lấy chân hắn kéo trở lại.

Cương ca ngã nhào xuống dưới chân Đỗ Long. Cú ngã này, cho dù thân hình của
Cương ca cường tráng bao nhiêu thì thiếu chút nữa cũng tan xương nát thịt. Đỗ
Long giơ chân giẫm lên ngực hắn, nhìn ba tên còn lại đang đứng ngây người ra
nói:


  • Đến đi, coi như mới bắt đầu thôi, chúng mày để tao vận động tay chân chút
    đi.

Ba tên kia đang chần chừ do dự, một tiếng hét lớn từ bên đường vọng tới:


  • Dừng tay, mấy thằng ranh chúng mày gây loạn à, dừng tay cho tao!

Đỗ Long quay lại nhìn người vừa nói, chỉ thấy thuộc hạ của Hùng ca là Phúc Xà
dẫn theo hai người rảo bước đi tới. Y nhìn Đỗ Long ngoài thái độ tôn kính còn
mang một thái độ khó có thể tin nổi.

Ba tên tiểu tử kia nhìn thấy Phúc Xà ở phía sau lập tức lấy lại phong thái,
nhưng lại thấy Phúc Xà đi đến trước mặt Đỗ Long khom lưng cười xòa nói:


  • Cảnh sát Đỗ, đúng là không biết trời cao đất dày, người một nhà mà không
    nhận ra. Bọn họ đều là người của Hùng ca, là do tôi dẫn tới, đều do tôi quản
    giáo không nghiêm, nên mới xảy ra việc vừa rồi. Mấy thằng ranh này đúng là coi
    trời bằng vung, được cảnh sát Đỗ giáo huấn cho một bài, sau lần này bọn chúng
    chắc không dám xằng bậy nữa rồi phải không?

Đỗ Long cười lạnh nhếch miệng nói:


  • Phúc Xà, miệng mày làm sao không bao giờ có thể nói được một câu thật lòng
    vậy? Thứ nhất tao là cảnh sát, mày là lưu manh, tao và người mãi không thể là
    người một nhà. Thứ hai, tao làm sao nhìn thấy mày và lũ nhãi này đứng ở sau
    trạm điện thoại bên kia chỉ trỏ vào tao mà thì thầm nhỏ to, sau đó mày trốn
    đi, còn bọn nó thì lại đến ngồi gần tao? Phúc Xà mày có suy tính gì thì nói
    thẳng ra đi, việc gì phải dựng lên cảnh tượng này? Bây giờ mày có cái gì không
    rõ? Có cần ta và mày cùng tới nói rõ ràng trước mặt Hùng ca không?

Phúc Xà trong lòng thầm rủa Đỗ Long, ánh mắt thâm độc, gượng cười nói:


  • Hóa ra cảnh sát Đỗ đều nhìn thấy hết rồi, là tôi không đúng, tôi nghe nói
    cảnh sát Đỗ ở bên kia Thúy Hồ một mình chế ngự được bốn tên cướp có dao, tôi
    có chút không tin, hôm nay thấy cảnh sát Đỗ nên muốn thử xem. Tôi đã dặn dò
    bọn họ, tuyệt đối không được làm bị thương cảnh sát Đỗ và bạn gái của anh.
    Chúng mày nói xem có đúng không?

Ba tên tiểu tử kia bây giờ mới biết vị thanh niên điềm đạm đang giẫm lên ngực
Cương ca hóa ra là tên tiểu cảnh sát mà gần đây trên phố bàn tán xôn xao, thảo
nào Cương ca tiếng tăm lừng lẫy nhưng dưới tay hắn chỉ một chiêu đã không chịu
được rồi. Bọn họ lập tức có cái nhìn khác về Đỗ Long, nghe Phúc Xà nói, bọn họ
cũng kêu lên phụ họa nói:


  • Đúng vậy, đúng vậy, Xà ca đã dặn dò qua chúng tôi, Long ca lợi hại như vậy,
    thực ra chúng tôi không phải là đối thủ, cho dù Long ca không hạ thủ, thì
    chúng tôi cũng không dám động đến một cọng tóc của Long ca.

Đỗ Long hừ một tiếng, nhấc chân lên để tên Cương ca kia lồm ngồm bỏ dậy, Đỗ
Long nói với Phúc Xà:


  • Sau này đừng bày mấy trò kiểu này trước mặt tao, bằng không tao đánh cho
    mày rụng hết răng.

Phúc Xà cười ha hả nói:


  • Vâng, vâng, không dám nữa, cảnh sát Đỗ tôi xin bữa này, từ nay về sau, trên
    địa bàn của Hùng ca bảo đảm không có ai dám thất lễ với cảnh sát Đỗ. Vậy thôi
    chúng tôi không làm phiền cảnh sát Đỗ và bạn gái anh ăn cơm nữa. Ông chủ Ngưu,
    bữa cơm này của cảnh sát Đỗ để tôi trả, cuối tháng đến kết toán với ông, cảnh
    sát Đỗ vậy chúng tôi đi trước.

Phúc Xà đang định chuồn thì Đỗ Long quát:


  • Khoan đã, chớ vội đi như vậy, lấy điện thoại của mày ra.

Phúc Xà lề mà lề mề rút điện thoại ra, Đỗ Long liền giật lấy, nhập số điện
thoại của mình vào bấm, rồi sau đó ném trả di động cho Phúc Xà nói:


  • Được rồi, chúng mày có thể đi.

Phúc Xà thấy Đỗ Long lưu số điện thoại của mình, trong lòng thầm than thở,
không biết thế nào bước đi. Đỗ Long quay lại vẫy tay nói với Kỷ Quân San:


  • Quân San, chúng ta tiếp tục ăn đi.

Kỷ Quân San mỉm cười nói:


  • Anh vẫn còn tâm trí ăn nữa à? Em không thể ăn được nữa, anh lưu số điện
    thoại của tên vô lại kia làm gì?

Đỗ Long cười nói nhỏ:


  • Có một số việc là cảnh sát anh không tiện đi làm, thì có thể nhờ hắn đi làm
    giúp. Em yên tâm, anh tuyệt đối không làm những việc phạm pháp đâu…

Đỗ Long ngoài miệng nói không làm những chuyện phạm pháp, nhưng sau khi đưa Kỷ
Quân San về nhà, hắn lập tức gọi điện cho Phúc Xà. Phúc Xà lúc đó không biết
đang ở phòng hát nào cùng với mấy người đẹp, nhìn thấy số lạ, hắn đoán là Đỗ
Long gọi tới, cố tình không nhận, nhưng lại bị Đỗ Long nắm thóp, hắn ta đành
phải miễn cưỡng nghe máy.


  • Alo, ai vậy, ông lớn tao đang bận.

Phúc Xà trợn tròn mắt nói lời đe dọa.

Đỗ Long hừ một tiếng nói:


  • Tao là ông nội của mày đây, tiểu tử thối, mày chán sống rồi à, dám nói
    chuyện như thế với tao, có tin tao đập mày không!

Phúc Xà ơ a mấy tiếng, vội hỏi:


  • Là Long ca à, em không biết là anh, anh sao muộn thế này mà vẫn chưa đi
    nghỉ vậy?

Đỗ Long không muốn dài dòng với hắn, lớn tiếng nói:


  • Bớt nói nhảm đi, mày làm cho tao chút việc, tao có địa chỉ và tên hai
    người, mày tìm vài người không có quan hệ gì đi quấy phá một chút, phá kính,
    quét sơn lên cửa chính của bọn họ. Không cần biết mày dùng cách gì, nhưng cứ
    làm loạn ngày đêm không để họ yên là được, thế nào đây có làm hay không làm?

Thuộc hạ của Phúc Xà ngày nào cũng thu nợ ở khắp nơi, chuyện như vậy bọn họ
làm không ít, nghe nói là việc này hắn thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ bộ ngực nói:


  • Long ca cứ gửi địa chỉ qua tin nhắn cho em, việc này em nhận. Tên nào đui
    mù mà dám đắc tội với Long ca, thì bọn chúng coi như gặp xui xẻo rồi.

Đỗ Long dặn dò:


  • Tao không muốn để người khác biết được chuyện này, cho nên mày tốt nhất cẩn
    thận một chút, tìm những người không có liên quan gì đến mày đi.

Phúc Xà cười nói:


  • Long ca anh yên tâm đi, em sẽ phái người đi làm việc này êm đẹp thì thôi,
    bảo đảm không ai có thể truy cứu được ai đã làm.

Đỗ Long ừ một tiếng nói:


  • Tao sẽ để ý tới việc này, mày đừng có mà múa rìu qua mắt thợ, được rồi, cứ
    như vậy đi.

Đỗ Long cúp điện thoại, Phúc Xà hơi sửng sốt, ném mạnh cái điện thoại vào ghế
sofa, chửi thề:


  • Loại người gì vậy, tự cho mình là ông nội của tao à!

Người phụ nữ bên cạnh Phúc Xà tò mò cười khanh khách nói:


  • Xà ca, Long ca đó từ đâu mà ra vậy, Xà ca đối với hắn sao lại khách khí đến
    vậy?

Phúc Xà hừ một tiếng, ôm lấy cô ta, đẩy xuống ghế sofa, hai người thân mật với
nhau…


Cảnh Lộ Quan Đồ - Chương #35