Án Mạng Thứ Hai Xảy Ra


Người đăng: tuanh.kst@

Kỷ Quân San lắc đầu khẽ cười nói:


  • Đơn giản đều là “chúc bạn may mắn lần sau”, có cái gì hấp dẫn đâu?

Kỷ Quân San cào phiếu trúng thướng thứ nhất, quả nhiên là “chúc bạn may mắn
lần sau”, cô tùy ý ném cái phiếu trúng thướng đó đi, sau đó lại bắt đầu cào
phiếu thứ hai. Vừa cào được một nửa thì Kỷ Quân San hô lên, bởi vì phiếu thứ
hai này không ngờ trúng được giải năm, phần thưởng là một con gấu trúc lông
xù.

Đỗ Long nhận lấy phần thưởng từ nhân viên, cười hì hì đưa gấu trúc tới trước
mặt Kỷ Quân San, nói:


  • Cầm lấy này, đây là anh tặng em!

Kỷ Quân San vui vẻ cười, nhận lấy gấu trúc, nói:


  • Đây là phần thưởng của em, làm gì có chuyện anh tặng, à phải rồi, đây là
    phiếu của anh, anh mau cào xem, coi có phải anh thật sự là người có vận may
    như đã nói hay không.

Đỗ Long khẽ mỉm cười, cào phiếu trúng thưởng, sau đó vẻ mặt không thay đổi đưa
cho Kỷ Quân San, Kỷ Quân San vừa nhìn lại lần nữa hoan hô lên:


  • Giải ba! A! Là giải ba a! Đỗ Long, anh thật lợi hại!

Phần thưởng giải ba là một voucher mua hàng trị giá hai ngàn tệ, Đỗ Long đưa
voucher cho Kỷ Quan San nói:


  • Đáng tiếc không phải tiền mặt, chỉ có thể dùng để mua hàng tại khu thương
    mại, như vậy đi, voucher này em thay anh bảo quản, lần sau lại tới mua đồ anh
    cũng đỡ phải tìm kiếm khắp nơi.

Kỷ Quân San từ chối nói:


  • Không được, nhiều tiền như vậy, em không thể nhận. Đỗ Long, trong nhà anh
    không phải còn thiếu vài món đồ gia dụng sao? Không bằng anh đem về cho ba mẹ
    anh, để bọn họ tự quyết định.

Đỗ Long ngẫm nghĩ một lúc, nói:


  • Được rồi, cứ làm như vậy đi, ngay mai em qua nhà anh ăn cơm tối nhé?

Mặt Kỷ Quân San đỏ lên, cô nói:


  • Nếu không… nếu không ngày mai anh giúp em đi thăm em họ ở trại tạm giam
    trước, sau đó chúng ta cùng về nhà anh.


  • Tốt, quyết định như vậy đi!


Đỗ Long nói.

Đỗ Long cùng Kỷ Quân San sau khi cùng nhau đi bộ trên đường một chập, đến chín
giờ thì Kỷ Quân San ôm gấu trúc lên xe buýt về nhà. Đỗ Long cũng phải quay về,
nhưng ngay lúc đó hắn lại nhận được điện thoại của Hoàng Kiệt Hào.


  • Sếp Hoàng, muộn như vậy còn tìm tôi à, không phải lại muốn đem tôi đi rèn
    luyện gan dạ đấy chứ?

Đỗ Long vui vẻ cười nói.

Hoàng Kiệt Hào dường như cũng không có tâm tư cùng hắn đùa giỡn, anh ta trầm
giọng nói:


  • Đỗ Long, hiện tại cậu có rảnh không? Lại xảy ra án mạng rồi, vụ cùng vụ của
    Chu Lệ Ái rất giống nhau, chúng ta phải nhanh tới hiện trường, nếu như cậu
    rảnh thì ngay lập tức chạy đến xem đi.

Nghe nói tới loại vụ án như sấm đánh bên tai này, trái tim Đỗ Long bị dồn nén
mãnh liệt, hắn vội hỏi lại:


  • Tôi chạy qua ngay đây, cho tôi địa chỉ đi.

Vụ án lần này xảy ra tại khu Nam Cương thành phố Ngọc Minh, Đỗ Long vừa lúc ở
ngay trung tâm thành phố, bắt xe chừng hơn mười phút liền có thể tới hiện
trường.

Hoàn cảnh xung quanh khu vực xảy ra án mạng không tệ, ba tầng trong ba tầng
ngoài của vành đai cách ly do cảnh sát thiết lập hiện đã vây đầy người.

Đỗ Long đứng lẫn vào đám người bên ngoài, thấy Hoàng Kiệt Hào và Mạnh Hạo đang
nói chuyện với một cảnh sát hình sự mà Đỗ Long không quen ở bên trong giải
cách ly. Đỗ Long gọi lớn một tiếng, Hoàng Kiệt Hào quay đầu lại liền thấy hắn,
sau đó kêu Mạnh Hạo ra dẫn Đỗ Long tiến vào.


  • Đỗ Long, trung đội của chúng ta cũng vừa mới tới đây.

Hoàng Kiệt Hào giới thiệu vị cảnh sát hình sự kia, nói:


  • Manh mối của vụ án này có thể liên quan đến inte, cũng là do vị này phát
    hiện, Đỗ Long, vị này chính là trung đội trưởng trung hình sự đội khu Nam
    Cương – Trần Bác Hùng. Lão Trần có thể coi là sư huynh của tôi, anh ấy cũng
    biết về vụ án Chu Lệ Ái kia, vì thế anh ta vừa xem qua hiện trường vụ án thì
    ngay lập tức liên hệ hai vụ án với nhau.

Trần Bác Hùng hơi có chút kỳ quái nhìn thoáng qua Đỗ Long đang đeo kính râm,
nói:


  • Tôi chỉ biết đại khái tình huống vụ án kia của các anh, hiện tại các anh
    nói nó có thể liên quan tới inte là sao? Đây là có chuyện gì? Tiều Hào à, cậu
    nói tình hình mà cậu đang nắm giữ cho tôi nghe một chút đi. Nếu hai vụ án này
    có nhiều khả năng là do một người làm thì chúng ta phải cùng nhau phá án mới
    có thể bớt đi vòng vo, cậu sẽ không sợ tôi đoạt công lao của cậu chứ?

Hoàng Kiệt Hào cười nói:


  • Sao có thể như thế chứ, chẳng qua vụ án đầu phát sinh ở khu vực của tụi em,
    cũng đã qua tay bọn em được mấy ngày nên bên em hiểu rõ tình huống nhiều hơn
    một chút, đó là lý do vì sao em hy vọng chúng ta từ nay về sau sẽ lấy vụ án ở
    quận Tây Sơn bọn em làm vụ án chính, lão Trần, anh cảm thấy thế nào? Phá được
    án thì công lao là của tất cả mọi người, trong quá trình phá án, ai phát hiện
    manh mối thì công lao thuộc về người đó?

Trần Bác Hùng gật đầu nói:


  • Cứ làm như thế đi, hiện giờ bên trên người của anh vẫn còn đang tìm kiếm,
    trước tiên cậu hãy nói xem vì sao lại hoài nghi vụ án này và inte có liên quan
    với nhau.

Hoàng Kiệt Hào nói cho Trần Bác Hùng những việc không hợp lý cũng như những
suy luận của Đỗ Long. Trần Bác Hùng sau khi nghe xong thì cau mày nói:


  • Có lẽ hung thủ căn bản cũng không hiểu được giá trị của một chiếc laptop?
    Cũng có thể chẳng qua hung thủ cảm thấy thuận tiện nên đã lấy luôn chiếc
    laptop kia mang đi chăng? Bằng điểm này mà phán đoán hung thủ là bạn trên mạng
    của người chết thì dường như chưa chặt chẽ lắm, cần phải cẩn thận suy xét hơn
    nữa phải không?

Trần Bác Hùng có lẽ là một cảnh sát hình sự có kinh nghiệm phong phú, nhưng
anh ta vừa mở miệng đã hoài nghi suy đoán của Đỗ Long khiến trong lòng Đỗ Long
không khỏi có chút khó chịu, hắn không đợi Hoàng Kiệt Hào mở miệng liền cướp
lời nói:


  • Muốn chứng thật phỏng đoán của tôi cũng rất đơn giản mà, chỉ cần điều tra
    rõ nạn nhân của vụ án hôm nay có thích lên mạng hay không, cô ta có mất laptop
    hoặc bị người khác phá hủy ổ cứng của máy tính để bàn hay không và vân vân.
    Hai vụ án có thể đem ra so sánh với nhau, rất nhiều manh mối khó phát hiện từ
    đó có thể được sáng tỏ rồi.

Hoàng Kiệt Hào cười nói:


  • Đỗ Long nói đúng, lão Trần, anh không ngại phái người điều tra một chút
    chứ, cho dù manh mối sau khi xác nhận là vô dụng thì ít nhất có thể loại trừ
    những thứ ngây nhiễu phải không?

Phong cách xử lý vụ án của Trần Bác Hùng không giống với Hoàng Kiệt Hào, bị
một cảnh sát nho nhỏ không hề có một chút kinh nghiệm nào bắt bẻ, trong lòng
của anh ta khó chịu, trực tiếp thể hiện ra ngoài mặt, nhưng vẫn phải nể mặt
mũi của Hoàng Kiệt Hào, vì thế sắc mặt anh ta sa sầm, dùng bộ đàm ra lệnh:


  • Lưu Thiếu Kiệt, cậu xem vật dụng trong nhà xem có mất laptop hay không, nếu
    không có, kiểm tra máy tính trong tất cả các phòng một chút, xem có bị mất ổ
    cứng hay không.

Mặt Trần Bác Hùng giống như đen lại, đi ra chỗ khác, Hoàng Kiệt Hào cười nói
với Đỗ Long:


  • Không sao, anh ta nóng tính vậy đó, chờ sau khi xác nhận phỏng đoán của
    cậu, anh ta sẽ thay đổi cách nhìn với cậu thôi.

Đỗ Long gật gật đầu, nhìn về phía Mạnh Hào nói:


  • Anh Hạo, anh và người đẹp bên phòng kỹ thuật điều tra kia tiến triển tới
    đâu rồi?

Mạnh Hạo nghe thấy giọng điệu một lời hai ý của người này, chỉ có thể cười
gượng lắc đầu, nói:


  • Cô bé kia chính là một khối băng, sau khi nhận số QQ và mật mã liền đuổi
    tôi đi. Giữa trưa nay cô ấy gọi điện thoại nói rằng đã đăng nhập được vào tài
    khoản, nhưng trong tài khoản của Chu Lệ Ái không có ai online, cũng không có
    lưu lại những cuộc nói chuyện lúc trước. Tuy nhiên tài khoản của Chu Lệ Ái có
    phân chia bạn trên mạng thành những nhóm khác nhau, vài số ID trong đó tin
    rằng có thể có quan hệ rất mật thiết với nạn nhân, khối băng kia chắc đã bắt
    đầu điều tra bọn họ rồi.


  • Điều tra? Chỉ có một dãy số thì làm sao điều tra?


Đỗ Long tò mò hỏi.


Cảnh Lộ Quan Đồ - Chương #22