Một Lần Nữa Theo Đuổi


Người đăng: tuanh.kst@

Trương Hành dẫn Đỗ Long tới trước cửa sổ phòng bệnh đối diện, gã lấy ra một
bao Hồng Tháp Sơn, hỏi:


  • Làm một điếu chứ?

Đỗ Long bình thường cũng liền ngẫu nhiên hút một điếu, đêm nay không dự kiến
gặp được quý nhân cho nên trên người không mang theo thuốc lá, lại được thư ký
của Chủ tịch thành phố cho mình thuốc lá, hắn vội vàng nói cảm ơn rồi hai tay
nhận lấy.

Trên người Trương Hành có vài loại thuốc lá để dùng cho từng trường hợp khác
nhau. Hồng Tháp Sơn là loại cấp thấp nhất, cũng đã khiến Đỗ Long cảm giác được
yêu mến mà sợ hãi. Khi gã lấy bật lửa ra, Đỗ Long vội vàng nhận lấy, trước
tiên châm lửa cho Trương Hành, sau đó mới tới mình, cuối cùng cung kính trả
lại bật lửa, khen:


  • Tinh Quang Thiểm Diệu sản xuất năm 2002, hàng hiếm nha.

Trương Hành nhướng mày, kinh ngạc nói:


  • Thấy qua ở trên mạng phải không?

Đỗ Long mỉm cười gật đầu, Trương Hành cười nói:


  • Không ngờ cậu cũng có nghiên cứu về bật lửa Zippo, chúng ta vẫn là người có
    cùng sở thích nhỉ. Hôm nay cậu cứu ông nội của Chủ tịch thành phố Mã, cậu có
    gì khó khăn hoặc có gì cần Chủ tịch thành phố giúp không? Tôi nghĩ chỉ cần là
    yêu cầu không quá phận thì Chủ tịch thành phố Mã sẽ xem xét một chút đấy.

Hoàng Kiệt Hào đã quyết định điều Đỗ Long tới đội hình sự rồi, chuyện tuyên bố
chính thức thì ba vị lãnh đạo của đồn công an Lệ Viên đều tỏ vẻ không vấn đề
gì, tạm thời Đỗ Long không có gì cần làm phiền đến Chủ tịch thành phố Mã, thế
nên hắn không chút do dự cười nói:


  • Không cần đâu, thân là cảnh sát, đả kích tội phạm và cứu người là việc mà
    tôi phải làm mà.

Trên đời này thực sự có người tốt thấy việc nghĩa không từ thật sao? Khóe
miệng Trương Hành chợt lóe lên vẻ khinh thường rồi biến mất, gã cười ha hả
nói:


  • Nói rất hay, hiện tại thanh niên có tư tưởng tiến bộ như cậu thật sự rất
    ít, cậu bây giờ vẫn còn là cảnh sát bình thường sao? Cố gắng thật tốt, sẽ có
    cơ hội đấy, ở đây có hai ngàn tệ, là Chủ tịch thành phố, Thành ủy cổ vũ đối
    với việc cậu thấy việc nghĩa hăng hái làm, cậu hãy nhận đi.

Đỗ Long biết Trương Hành xem thường mình, trong lòng hắn không vui, nhưng trên
mặt cũng không lộ ra, hắn lắc đầu nói:


  • Thư ký Trương, tôi không thể nhận số tiền này, nếu ông cụ đã không có việc
    gì, tôi phải đi trước rồi, hẹn gặp lại thư ký Trương. Quân San, đói bụng chưa,
    gần đây có một quán mì sợi chính tông rất ngon…

Đỗ Long mỉm cười, gật đầu với Trương Hành xong xoay người đi thẳng. Trương
Hành khinh thường hừ nhẹ một tiếng, thu hai ngàn tệ vào: thằng ranh mày cứ làm
bộ đi, còn không phải muốn thể hiện mình ở trước mặt Chủ tịch thành phố sao?
Đáng tiếc Chủ tịch thành phố không thấy, tiền này vậy vào trong túi tao rồi…
Với cái tố chất này thì cả đời làm một tên cảnh sát quèn đứng đường đi!

Đỗ Long cũng không biết Trương Hành lại nuốt riêng hai ngàn tệ kia, hơn nữa
còn là lấy danh nghĩa của Đỗ Long. Hắn và Kỷ Quân San rời khỏi bệnh viện, bàn
tay nhỏ bé mềm mại của Kỷ Quân San vẫn luôn được bàn tay của Đỗ Long nắm lấy.

Đỗ Long thấy Kỷ Quân San không nói gì, chỉ biết cúi đầu im lặng đi theo, liền
hỏi:


  • Quân San, có phải cô cảm thấy tôi rất sỗ sàng không?

Kỷ Quân San trầm mặc một lúc, ngay tại lúc Đỗ Long nghĩ rằng cô thừa nhận thì
Kỷ Quân San lại nói:


  • Cảnh quan Đỗ, tôi rất khâm phục anh, đối mặt với bốn kẻ cướp có hung khí
    trong tay anh vẫn không do dự xông lên, thời điểm tôi sợ hãi không dám mở hai
    mắt thì anh thoáng cái đã chế phục những kẻ cướp đó rồi. Cảnh quan Đỗ, anh
    cũng rất anh tuấn, rất cao lớn, anh là người tốt, rất có tinh thần trượng
    nghĩa, ở bên cạnh anh có cảm giác rất an toàn. Anh là một người ưu tú như vậy,
    tại sao lại không có bạn gái thế?

Trong lòng Đỗ Long trầm xuống, hắn thở dài, nói:


  • Ai nói tôi không có bạn gái? Chẳng qua tôi vừa bị đá mà thôi, hiện giờ anh
    tuấn uy vũ thì có ích gì chứ? Người tài thì cũng phải chịu thiệt thôi. Tôi là
    cảnh sát hợp đồng, đến nay còn chưa vào biên chế chính thức, mỗi tháng nhận
    được vài đồng lương còm, suốt ngày phơi mặt ngoài trời, không có chút tiền đồ
    nào, những cô gái hơi thực tế một chút cũng sẽ không chọn tôi. Tôi biết cô
    không muốn bị buộc làm bạn gái của tôi, cho dù chỉ là làm bạn gái giả một
    tháng… Trên thực tế, tôi cũng rất hối hận khi lợi dụng chuyện em họ cô để ép
    buộc cô, cho nên mấy ngày nay tôi đều không dám gọi điện cho cô. Nếu cô ở cùng
    một chỗ với tôi mà không vui như thế thì hay là chấm dứt sớm một chút, cô quay
    về đi, sau này tôi sẽ không bao giờ làm phiền cô nữa.

Bộ dạng tinh thần chán nản của Đỗ Long khiến Kỷ Quân San nhìn trộm hắn một lúc
rồi xì cười khẽ một tiếng, cô nói:


  • Anh đừng có võ đoán như vậy có được không, cũng không phải tất cả các cô
    gái đều thực tế như vậy, tôi lại chưa từng nói ghét anh. Chẳng qua tôi chưa
    từng yêu ai, mà anh lại đột nhiên muốn tôi làm bạn gái anh, tôi thật sự không
    biết nên làm thế nào nha.

Đỗ Long tựa như đột nhiên sống lại, hắn nhếch miệng cười ngây ngô nói:


  • Thật ra tôi cũng nói qua vài lần, người yêu nha… chính là so với bạn bình
    thường thân thiết hơn một chút, ví dụ như nói nắm tay nè và còn nhiều thứ khác
    như thường xuyên cùng nhau đi chơi, có gì vui hay buồn đều chia sẻ với đối
    phương… Như vậy đi, cô hãy xem tôi như một người bạn bình thường, từ hôm nay
    trở đi tôi sẽ theo đuổi cô, đi, chúng ta đi dạo phố, tôi định mua vài bộ quần
    áo, dùng để tán gái, cô có thể tư vấn giúp tôi một chút.

Kỷ Quân San trợn mắt liếc Đỗ Long một cái, thoát ra khỏi tay của hắn, nói:


  • Tôi không thích cái từ tán gái này, đây là làm nhục phụ nữ chúng tôi, nếu
    anh muốn tôi làm bạn gái anh thì nhưng từ ngữ vũ nhục phụ nữ này từ nay về sau
    phải hứa không được nói nữa!

Đỗ Long cười nói:


  • Nhanh như vậy đã bắt đầu quản tôi phải nói gì rồi sao, tốt tốt tốt, không
    nói từ “tán gái”, vậy “cua gái” được không? Ai da… Tôi không dám nữa…

Quan hệ giữa Đỗ Long và Kỷ Quân San cũng nhờ đó mà dịu đi, so với bạn bè bình
thường thì càng thêm gần gũi hơn nhiều, chỉ có điều Kỷ Quân San cũng không
phát hiện điểm này. Bệnh viện của hội Chữ Thập Đỏ cách quảng trường mua bán
trung tâm thành phố Ngọc Minh rất gần, trên thực tế thì vừa ra khỏi cửa bệnh
viện đã rất náo nhiệt rồi, đi thêm nửa con phố vào ngay trung tâm thành phố
Ngọc Minh thì chính là con đường Chính Nghĩa náo nhiệt nhất. Trên con đường
này dòng người qua lại không ngớt, hai người tay trong tay muốn đi tới đều có
chút khó khăn.


  • Đỗ Long, anh không phải muốn mua quần áo sao? Đến khu thương mại Chính
    Nghĩa xem một chút đi.

Kỷ Quân San nói

Đỗ Long lén lút nói thầm, hắn vừa rồi chỉ là thuận miệng nói vậy, hắn chỉ sợ
số tiền riêng ít ỏi trong thẻ này không đủ để quẹt vài cái ở loại địa phương
như khu thương mại Chính Nghĩa này đấy.

Kỷ Quân San dường như không nhìn ra bộ dạng túng quẫn của Đỗ Long, cô làm đầu
tàu gương mẫu đi thẳng đến khu thương mại, Đỗ Long đành phải vì thế mà đi vào
theo.

Kỷ Quân San không trì hoãn thời gian, trực tiếp lướt qua lầu một, hai, ba, tại
tầng thứ tư mới là nơi bán quần áo nam. Kỷ Quân San quyết định đến một cửa
hàng độc quyền, rất nhanh sau đó chọn cho Đỗ Long một bộ trang phục từ đầu đến
chân, đều là hàng khuyến mãi gì đó, coi như là rẻ tiền, trọn vẹn chỉ tốn dưới
năm trăm tệ. Mặc dù quần áo không đắt, nhưng mặc trên người Đỗ Long cũng rất
vừa vặn, rất nổi bật, ánh mắt Kỷ Quân San cũng không tệ lắm.

Đỗ Long thở phào nhẹ nhõm, đang muốn lấy thẻ ra quẹt trả tiền thì Kỷ Quân San
lại nói:


  • Để em trả cho, cũng sắp tới sinh nhật của anh rồi, bộ quần áo này xem như
    là lễ vật em tặng sinh nhật anh trước đi.

Đỗ Long thiếu chút nữa đã quên béng sinh nhật của mình sắp tới, Kỷ Quân San
dành trả tiền, nhân viên hướng dẫn của cửa hàng cười nói:


  • Chàng đẹp trai, anh thật là có phúc khí, bạn gái anh nhất định rất yêu anh.

Đỗ Long cười cười, cũng không nói gì, Kỷ Quân San quay lại mang Đỗ Long đi mua
giày da. Lúc này, Đỗ Long cũng không để Kỷ Quân San trả tiền nữa, sau khi Đỗ
Long mua một đôi thì hắn cũng muốn chọn mua vài món đồ đáp lễ cho Kỷ Quân San,
nhưng Kỷ Quân San lại kiên quyết không nhận, Đỗ Long đành phải tạm thời từ bỏ.

Hai người không mua thêm gì nữa, lúc rời khỏi khu thương mại Chính Nghĩa thì
chợt thấy bên cạnh cửa lớn của khu thương mại đang tổ chức rút thăm trúng
thưởng. Chỉ cần có hóa đơn mua hàng từ hai trăm sáu mươi sáu tệ thì liền có
thể rút hai vé. Trong tay Đỗ Long có hai tờ hóa đơn, vừa đủ có thể rút ba
phiếu trúng thưởng, tiền thưởng lớn nhất là mười ngàn tệ đó nha.


  • Đi, chúng ta đi rút thăm trúng thưởng!

Đỗ Long hào hứng kéo tay Kỷ Quân San đi về phía khu vực rút thăm trúng thưởng.
Sau khi giao hóa đơn mua hàng cho nhân viên, Đỗ Long nói với Kỷ Quân San:


  • Em rút hai phiếu, anh rút một phiếu nhé?

Kỷ Quân San lắc đầu, cười nói:


  • Anh rút đi, tay em không được may cho lắm, từ nhỏ đến lớn mấy cái trò rút
    thăm này em chưa từng trúng được lần nào, rút ra cũng như không à.

Đỗ Long cười nói:


  • Tay của anh thì vận may không tồi, như vậy đi, a rhút phiếu thưởng còn em
    mở ra!

Kỷ Quân San gật gật đầu, Đỗ Long liền giơ tay lấy từ trong rương ra một phiếu…


  • Tiểu tử, cậu có thể nhanh lên được không?

Một ông lão bên cạnh rất không kiên nhẫn nói.

Cũng khó trách người ta không kiên nhẫn, Đỗ Long mò hơn một phút đồng hồ mới
rút ra một phiếu, tốc độ như vậy cũng thật quá chậm, người khác chỉ hai ba
giây là xong rồi.


  • Đúng đó, đây cũng không phải chọn táo, tùy ý lấy một phiếu không được sao?

Mọi người đang chờ rút thăm bên cạnh thúc giục.

Cũng may là phiếu thứ hai và thứ ba Đỗ Long rút ra rất nhanh, sau khi tay hắn
rút ra khỏi hộp rút thăm thì mọi người cũng không để ý đến hắn nữa.

Đỗ Long đưa ba phiếu trúng thưởng cho Kỷ Quân San, cười nói:


  • Lại đây nào, mở ra cho anh đi, nhanh lên được không?


Cảnh Lộ Quan Đồ - Chương #21