Hóa Ra Là Cậu


Người đăng: tuanh.kst@

Kỷ Quân San thấy bàn tay run rẩy của ông cụ dường như đang muốn thò vào trong
ngực, cô nhanh chóng tìm thấy một lọ thuốc trợ tim trong túi áo ngực, điều này
đã chứng thực cho phán đoán của Đỗ Long là chính xác. Kỷ Quân San lấy ra
khoảng mười viên thuốc trợ tim, rất thuần thục nhét vào miệng ông cụ.

Ông cụ cảm kích nhìn Kỷ Quân San rồi mệt mỏi nhắm mắt lại. Đỗ Long cũng rất
thuần thục thao tác cấp cứu người bị bệnh tim. Hắn thấy ông cụ đang mặc chiếc
áo phông có chút hơi ôm sát người quá, gây trở ngại cho quá trình hô hấp và
lưu thông máu. Hắn ngẩng đầu lên nhìn, đúng lúc Bành Vĩ lượm bốn con dao hoa
quả quay lại, hắn cướp lấy một con dao rồi cắt phanh chiếc áo phông ra, sau đó
hắn lớn tiếng hỏi:


  • Đã có ai gọi xe cấp cứu 120 chưa?

Một vài người xem xung quanh đồng thanh nói:


  • Đã gọi rồi.

Đỗ Long sờ lên động mạch cổ của ông cụ, hiện giờ mạch đập rất yếu, chỉ sợ
không đợi được tới khi thuốc có tác dụng hoặc 120 tới. Đỗ Long nói với Kỷ Quân
San:


  • Quân San, em lập tức tiến hành sơ cứu giúp tim phổi phục hồi lại, nếu không
    sợ rằng ông ấy không đợi được tới lúc xe cứu thương tới !

Kỷ Quân San gật đầu nói ngắn gọn:


  • Hãy đặt ông ấy nằm thẳng trên mặt đất …

Khi ông cụ đã nằm trên mặt đất, Kỷ Quân San dùng hai tay đan chéo nhau ấn liên
tiếp ba lần lên vùng xương ngực của ông cụ, động tác rất nhịp nhàng. Chưa đầy
nửa phút, những tiếng thở hắt cũng trở nên thông thuận hơn, ông cụ cũng đã mở
mắt ra được. Tuy hơi thở vẫn còn rất yếu, tinh thần cũng không tốt lắm nhưng
bệnh tình đã có sự thuyên giảm rõ rệt.

Những người đứng xem vỗ tay không ngớt, thậm chí có người còn nói:


  • Cô y tá, cô rất giỏi, cô làm việc ở bệnh viện nào vậy? Hôm khác tôi sẽ tới
    bệnh viện các cô khám bệnh.

Kỷ Quân San cúi đầu không đáp, Đỗ Long nhìn thấy mặt cô đỏ ửng lên. Cô gái này
lại dễ đỏ mặt như vậy! Thật là một cô gái dễ thương !

Hai đồng nghiệp của Bành Vĩ chạy tới, Bành Vĩ liền nói với Đỗ Long:


  • Tiểu Đỗ, xem ra ví tiền này là của ông cụ, bên trong ắt hẳn sẽ có số điện
    thoại của gia đình, cậu đưa ông cụ vào bệnh viện một chuyến, có chuyện gì gọi
    điện thoại cho tôi.

Nói dứt lời Bành Vĩ liền đưa cho Đỗ Long một tấm danh thiếp và một ví tiền,
bên trên tấm danh thiếp chỉ ghi Tổng giám đốc công ty túi da Bạch Hoa - Bành
Vĩ. Vị Tổng giám đốc Bành này thật là biết đùa.

Sau khi Bành Vĩ áp giải mấy tên trộm đi khỏi, không lâu sau xe cứu thương tới.
Bác sĩ xem xét thấy tình trạng bệnh nhân đã ổn định lại liền quay sang hỏi Kỷ
Quân San vài câu về quá trình sơ cứu. Sau khi nắm rõ được tình hình, ông cụ đã
được nhân viên y tế chuyển lên xe cứu thương.

Do ông cụ không có người thân ở đó nên bác sĩ yêu cầu Đỗ Long cùng đi tới bệnh
viện hỗ trợ làm thủ tục. Đỗ Long bất đắc dĩ liếc nhìn Kỷ Quân San, cô ta liền
nói:


  • Cứu người thì cứu cho chót, chúng ta cùng tới bệnh viện, đây là xe của bệnh
    viện Hội Chữ Thập Đỏ, rất gần đây.

Xe cứu thương bật còi inh ỏi, rất nhanh đã đi tới bệnh viện hội Chữ Thập Đỏ.
Sau khi Đỗ Long ký tên, ông cụ đã được đưa đi cấp cứu. Hắn cầm lấy ví tiền của
ông cụ nhưng không ai để cho hắn trả tiền. Đỗ Long tỏ ra kinh ngạc, Kỷ Quân
San giải thích:


  • Cứu người là quan trọng. Bắt đầu từ năm ngoái, Bộ Y Tế đã đưa ra văn kiện
    Đảng yêu cầu các bệnh viện khi tiếp nhận bệnh nhân cấp cứu cần cấp cứu kịp
    thời, nếu không bệnh viện đó sẽ bị phạt tiền, thậm chí còn giáng cấp. Biện
    pháp mới này khiến không ít bệnh viện bị thua lỗ, nhưng ngược lại đã có không
    ít bệnh nhân được cứu sống kịp thời.

Lúc này Đỗ Long mới bừng tỉnh ngộ. Kỳ thực ông cụ đã vượt qua giai đoạn nguy
hiểm nhất, vì vậy không bao lâu sau ông cụ đã kiểm tra xong và được đưa vào
phòng bệnh. Một y tá đi tới phía trước mặt Đỗ Long nói:


  • Cảnh sát Đỗ, ông cụ kia đã tỉnh lại rồi, ông ấy muốn mời anh và cô gái kia
    vào trong một lát.

Đỗ Long bực bội nói:


  • Tại sao người nhà họ vẫn còn chưa tới?

Đỗ Long vừa mới đứng lên, ngoài đại sảnh đột nhiên có mấy người hùng hổ đi
tới. Đi đầu là một người đeo cặp kính râm cỡ lớn. Khi mới bước vào nhìn thấy
cô y tá đứng phía trước Đỗ Long, y lập tức bước nhanh tới cầm tay cô ta hỏi:


  • Ông cụ vừa mới được chuyển vào cấp cứu hiện đang ở đâu?

Cô y tá hơi hoảng sợ hất tay, bực bội nói:


  • Anh trông vậy mà chẳng có chút lịch sự nào, bệnh viện chúng tôi mỗi ngày có
    rất nhiều người đưa tới cấp cứu, không có tên tuổi gì, ai mà biết anh muốn tìm
    ai?

Đỗ Long nhìn người trước mặt có chút hoảng sợ. Bởi vì tối hôm qua hắn đã xem
lại bức ảnh chụp người kia, tuy là ảnh chụp trộm, tuy là người trước mặt có
đeo kính râm … nhưng Bành Vĩ nói đúng, ánh mắt để làm được cảnh sát phải
chuẩn, Đỗ Long dường như trong nháy mắt đã nhận ra y.

Đỗ Long vội chen đến bên cô y tá, cười ha hả đưa tay ra bắt tay với người kia,
nói:


  • Chú … Mã, chú còn nhớ cháu chứ? Cháu là Đỗ Long. Ông cụ lúc nãy chính là
    trưởng bối của chú? Tình hình sức khỏe của ông cụ đã ổn định rồi, cháu sẽ dẫn
    chú đi thăm ông ấy.

Vị này chính là Chủ tịch thành phố, Phó bí thư thành ủy thành phố Ngọc Minh Mã
Quang Minh, người đã từng đến bệnh viện Nhân Dân I thăm Đỗ Long trong thời
gian hắn nằm viện.

Mã Quang Minh nhìn qua cặp kính râm cũng thấy có chút ấn tượng đối với Đỗ
Long, đáng khen ngợi chính là chàng trai này rõ ràng có khả năng đổi giọng kịp
thời, không có tiết lộ thân phận của y. Y không hề mong muốn tin tức ba của
mình vì việc trị an của thành phố Ngọc Minh không tốt mà bị kẻ trộm trộm mất
đồ, kích động đến nỗi bệnh tim tái phát trở thành trang đầu của các báo sớm
mai.

Đỗ Long nháy mắt ra hiệu cho cô y tá, cô y tá cũng nhận thấy mấy người này
không phải người tầm thường liền vội vã đưa người vào phòng bệnh.

Đó là một phòng bệnh lớn dành cho sáu người, tiền cũng chưa nộp, bệnh viện này
đồng ý sắp xếp giường bệnh cấp cứu đã là rất tốt rồi, chẳng lẽ còn muốn chăm
sóc đặc biệt? Được, vậy đi nộp tiền trước vậy !


  • Ba ! Ba thấy thế nào rồi? Ngực còn đau nữa không?

Chủ tịch thành phố Mã liếc mắt một cái liền nhìn thấy ông cụ đang nằm thở bằng
bình dưỡng khí, y bước nhanh tới trước giường, nhìn thấy khuôn mặt xanh xao
của ông cụ trong lòng y cảm thấy vô cùng đau xót.

Trên giường bệnh, ông cụ từ từ mở to mắt, nhìn thấy con trai đang đứng trước
mặt khẽ mỉm cười nói:


  • Suýt chút nữa ba đã không được gặp lại con rồi …

Cụ Mã rất nhanh đã nhìn thấy Đỗ Long đang đứng sau lưng Chủ tịch thành phố Mã.
Ông cụ đưa tay vẫy vẫy Đỗ Long rồi cười nói:


  • Chàng trai, may mà có cậu nếu không cái mạng già này đã bỏ lại ở công viên
    Thúy Hồ rồi. Tiểu Minh, con còn không mau cảm ơn người ta !

Mã Quang Minh sau khi nghe cụ Mã nói vậy liền hiểu ra sự việc, y xoay người
bắt tay với Đỗ Long nói:


  • Đỗ Long, cảm ơn cậu đã cứu ba tôi, cảm ơn !

Đỗ Long cười ha hả nói:


  • Đây đều là việc tôi nên làm.

Tuy hắn rất muốn có thể cùng Chủ tịch thành phố nói chuyện phiếm thêm vài câu
nhưng đáng tiếc hoàn cảnh không phù hợp, ngay cả Chủ tịch thành phố cũng không
thao thao bất tuyệt lối nói văn chương như lần trước, Đỗ Long cũng không thể
nói lung tung gây ấn tượng xấu cho lãnh đạo được. Dù sao hắn đã ghi nhớ trong
lòng số điện thoại trong ví tiền của ông cụ, sau này sẽ tìm cơ hội khác liên
lạc với Chủ tịch thành phố.

Ông cụ rất đỗi ngạc nhiên:


  • Các người quen biết nhau?

Mã Quang Minh cười cười giải thích:


  • Ba, cảnh sát Đỗ chính là vị anh hùng đã dũng cảm quên mình tranh đấu với kẻ
    cướp hồi tháng trước và đã bị thương, được báo chí truyền hình đưa tin rất
    nhiều lần, chưa tới nửa ngày người dân phía nam thành phố đều biết tới tên
    tuổi anh ta đó !

Cụ Mã thường ngày cũng theo dõi tin tức và báo chí, nghe con trai nói vậy cụ
lập tức nhớ ra, nhìn Đỗ Long tỏ ý khen ngợi nói:


  • Hèn chi … tiểu Long à, hai tên cướp đánh thương cậu đã bắt được chưa?

Đỗ Long nhân cơ hội này cười nói:


  • Nhờ hồng phúc của ông hai ngày trước đã bắt được hai kẻ cướp kia, mà còn là
    do cháu tự mình điều tra, tự mình ra tay bắt bọn chúng ! Cụ Mã, đây là bạn gái
    cháu Kỷ Quân San, cô ấy là y tá, đúng lúc cô ấy ở hiện trường cấp cứu cho ông,
    người cứu ông thực sự không phải là cháu, là cô ấy mới đúng, cháu chỉ bắt bốn
    tên trộm kia mà thôi. Cụ Mã, đây là ví tiền của ông phải không? Ông xem có bị
    mất gì không?

Cụ Mã nhìn hai người trước mắt khen ngợi nói:


  • Đều là những đứa trẻ ngoan …

Kỷ Quân San trong lúc vô thức bị Đỗ Long nắm lấy bàn tay nhỏ bé, trong lòng vô
cùng hồi hộp, một cảm giác trước đây chưa từng có bỗng từ từ trỗi dậy.

Không mất thứ gì, ông cụ vui vẻ nói chuyện với Đỗ Long. Chủ tịch thành phố Mã
có chút không nhẫn nại được nữa, y ra hiệu cho thư ký Trương Hành, Trương Hành
mỉm cười nói với Đỗ Long:


  • Cảnh sát Đỗ, ông cụ cần nghỉ ngơi, cha con họ cũng còn rất nhiều điều muốn
    nói, tốt nhất chúng ta không nên làm phiền, không bằng chúng ta ra ngoài nói
    chuyện lát.

Đỗ Long cũng đã từng gặp qua Trương Hành. Thư ký của Chủ tịch thành phố ít
nhất cũng là cấp phó phòng, Đỗ Long chẳng qua cũng chỉ là một cảnh sát bình
thường còn chưa vào biên chế chính thức, nếu có thể xây dựng được mối quan hệ
tốt với vị thư ký này, đó cũng sẽ là một mạng lưới giao thiệp hiếm có. Vì vậy
Đỗ Long biết điều gật đầu, sau khi nói với cụ ông chú ý giữ gìn sức khỏe liền
cũng Trương Hành rời khỏi phòng bệnh.


Cảnh Lộ Quan Đồ - Chương #20