Người đăng: HắcKê
Dịch Vân cố gắng và kiên trì, hết thảy Môn La đều thấy, tuy rằng hắn đã gặp
qua không ít nhân tài, thế nhưng cũng không thể không bội phục Dịch Vân, tiến
triển của Dịch Vân làm hắn rất hài lòng. Nhưng hắn hài lòng mà Dịch Vân lại
không nghĩ như vậy…..
Môn La hừ một tiếng:
Muốn ngươi tu luyện cho đấu khí nằm trong huyệt Khí Hải, là để phát huy tác
dụng săn sóc bồi bổ cho kinh mạch thêm mạnh mẽ, đối với sự phát triển đấu khí
sau này của ngươi sẽ có công dụng lớn lao, có hiểu chưa?
Dịch Vân lại hỏi.
Phất phất tay, Môn La thản nhiên nói:
Dịch Vân trầm tư một hồi, cũng cho là Môn La nói hẳn không sai, vì tu vi của
mình còn chưa đủ, vậy càng phải cố gắng hơn nữa.
Bắt đầu từ hôm đó, Dịch Vân chủ động yêu cầu gia tăng mức độ huấn luyện lên
rất nhiều, Môn La đương nhiên rất vui lòng đáp ứng, lại bắt đầu cuộc đời tu
luyện gian khổ từng ngày.
Sinh hoạt mỗi ngày của Dịch Vân đều giống nhau, vừa làm nghề rèn vừa tu luyện
đấu khí, Phổ Tu Tư truyền thụ kiến thức, tu luyện ma pháp tinh thần lực, mỗi
ngày đều là như vậy, không ngày nào thay đổi.
Cuộc sống buồn tẻ đơn điệu rất dễ làm cho người ta tiêu tan ý chí, mất đi khí
thế tranh hùng vươn lên, mà Dịch Vân chính là vì tranh hùng mới lựa chọn cuộc
sống đơn điệu như vậy. Yêu Đạt trấn hẻo lánh đơn sơ ngược lại đem đến một ích
lợi cho hắn chính là hoàn cảnh tu luyện rất tốt.
Ba Đức Lợi thì ngày càng tán thưởng đứa trẻ Dịch Vân này.
Kiếp sống của thợ rèn vốn là buồn tẻ mệt nhọc, ngay cả người trưởng thành cũng
có đôi khi cảm thấy chán nản với cuộc sống như vậy. Thế nhưng Dịch Vân tuy
tuổi còn nhỏ như vậy, lại đối với cuộc sống không hề có nửa lời than oán, lúc
này Yêu Đạt trấn mỗi buổi sáng vang lên tiếng đập sắt của nghề rèn đầu tiên
chính là tiếng đập sắt của Dịch Vân.
Ba Đức Lợi trong lòng thầm tán thưởng.
Hắn quả thực hận không thể một lần dốc hết sở học của mình dạy hết cho Dịch
Vân, bởi vì cách truyền nghề cũng cần phải dụng tâm không thể cho người ngoài
biết được, nhưng lại không biết mỗi lần hắn truyền thụ cho Dịch Vân một câu,
bên cạnh còn có một người liên tục nói những câu phản đối mà hắn không thể
nghe được….
Môn La trong đầu Dịch Vân tức giận đến nỗi gào to, lại làm khổ Dịch Vân, vừa
phải chịu đựng Môn La chửi bới, vừa phải làm như không có việc gì, khiêm tốn
nghe Ba Đức Lợi chỉ dạy.
Bởi vì mỗi ngày đều làm nghề rèn không ngưng nghỉ, cho nên thân thể Dịch Vân
càng ngày càng rắn chắc, tu hành gian khổ cũng đã tôi luyện tâm chí, tinh thần
lực của hắn thêm sâu sắc, càng làm cho cả người hắn phát sinh thay đổi về khí
chất. Sự thay đổi của Dịch Vân rất rõ ràng, ngay cả người thân gặp mặt hàng
ngày cũng nhận ra được sự biến hoá của hắn, làm cho bọn họ cảm thấy vừa vui
mừng vừa kinh ngạc.
Mùa Xuân hoa nở, mùa Hạ mưa rơi, mùa Thu lá vàng, mùa Đông tuyết phủ, bốn mùa
cảnh sắc khác nhau, nhưng cũng chỉ một cái chớp mắt, năm thứ hai cứ như vậy
trôi qua, lúc này Dịch Vân đã lên chín tuổi.
Trong phòng yên tĩnh, hai người đối mặt nhìn nhau mắt không hề chớp!
Dịch Vân có chút buồn bực trong lòng, mấy ngày trước tiểu Hán Khắc đột nhiên
đạt tới nhất tinh Chiến Sĩ, điều này làm cho cả nhà mừng rỡ như điên. Bảy tuổi
đạt được nhất tinh Chiến Sĩ trên đại lục cũng là bình thường, nhưng trường hợp
này cũng chỉ có thể xuất hiện khi có được đấu khí công pháp cao cấp. Gia tộc
Tư Đạt Đặc đã xuống dốc từ lâu, con cháu thiên tài giống như vậy, mấy trăm năm
rồi chưa từng xuất hiện.
Mà Hán Khắc có thể tiến vào nhất tinh Chiến Sĩ nhanh như vậy, tất cả đều nhờ
Dịch Vân âm thầm đem công pháp Phần Kiếp Tử Diễm đầy đủ truyền lại cho hắn,
lúc này Hán Khắc tu luyện mới chưa được hai năm, mới có thể đạt được thành tựu
như thế. Môn La từng nói đấu khí công pháp gia truyền là tuyệt học đệ nhất
trên đại lục, xem ra thật sự không giả, chỉ là….. Sao hắn lại tu luyện cực kỳ
chậm chạp như vậy?
Môn La liếc nhìn Dịch Vân một cái, lúc này mới chậm rãi nói:
Dịch Vân nghe vậy gật gật đầu.
Lắc lắc đầu, Môn La cười chế giễu:
…. Độ đậm đặc huyết mạch của hắn không đủ, đúng ra lúc đầu phải xây dựng căn
bản cho thật tốt. Thế nhưng lúc này mới bảy tuổi đã đạt nhất tinh Chiến Sĩ,
với tốc độ như vậy, ta xem có thể qua bốn năm nữa hắn đạt nhị tinh, bảy năm
sau thăng tam tinh, mười hai năm nữa sẽ đạt tới tứ tinh, lúc đó hắn đã ba mươi
tuổi.
Dịch Vân gật gật đầu, nhưng vẫn chưa biết ý Dịch Vân muốn nói cái gì, với tốc
độ của Hán Khắc như vậy cũng đã rất nhanh, không biết Môn La vì sao lại nói
như vậy là không tốt.
Môn La cười cười, hầm hừ nói:
Dịch Vân nghe vậy toàn thân run lên, thật sự là như vậy sao?
Dịch Vân hơi sốt ruột, Hán Khắc là người thân của hắn, hắn cũng hy vọng tương
lai Hán Khắc có được thành tựu lớn hơn nữa.
Môn La khẽ lắc đầu nói:
…chỉ cần bất cẩn một chút thôi sẽ bị phản phệ, kết quả trở thành phế nhân. Nếu
không phải ta dùng đấu khí che lại một vài mạch huyệt của ngươi, mỗi ngày tự
ta điều tiết cho đấu khí của ngươi chảy theo đúng hướng, thì bây giờ ngươi nếu
không chết thì cũng là một phế nhân rồi!
…Hắn có thể có cơ hội tu luyện đấu khí Phần Kiếp Tử Diễm đã là may mắn, sau
này cũng rất có khả năng đạt tới ngũ tinh, thậm chí lục tinh Chiến Cuồng,
ngươi cũng không nên vì chuyện này mà tự trách mình nữa!
Môn La bình thản nói.
Dịch Vân nghe xong vuốt mũi, gật gật đầu, biết rằng cũng chỉ có thể như vậy mà
thôi.
Dịch Vân ngoài miệng nói xong, trong lòng thầm niệm chú ngữ, sau đó tuỳ ý vung
tay, một ‘luồng’ lửa trong nháy mắt từ lòng bàn tay bay ra, đúng là ma pháp cơ
sở của Hoả hệ- Hoả Diễm Thuật.
Sau hai năm vất vả, Dịch Vân rốt cục cũng đã có thể xuất ra ma pháp, nhưng
‘luồng’ lửa này thật là nhỏ bé đến mức đáng thương, giống như ngọn lửa của cây
nến, nếu dùng để châm đuốc hoặc đốt đèn thì quá tốt rồi, còn nếu muốn dùng để
công kích…..
Môn La vừa nghe Dịch Vân muốn hỏi vấn đề có liên quan đến ma pháp, da mặt hơi
giật giật, như vì xấu hổ mà trở nên giận dữ vậy:
Pháp môn tu luyện mà lão Đại ta đã dạy cho ngươi từng huấn luyện ra cửu tinh
Pháp Tôn, nhớ kỹ, là Pháp Tôn a! Pháp môn tu luyện khẳng định là không có vấn
đề gì, chỉ là tu vi của ngươi còn chưa đủ thôi, nỗ lực nhiều hơn một chút,
sang năm nhất định ngươi sẽ có tiến triển!
Dịch Vân xem ra Môn La có vẻ nói không thật lòng, hắn hiển nhiên có chút hoài
nghi, nhưng lập tức nghĩ đến hai năm nữa, tinh thần lực của mình quả thật là
sẽ tiến một bước dài, pháp môn tu luyện mà Môn La đã dạy không thể có vấn đề,
lại nghĩ đến tỉ lệ cách xa giữa võ giả và ma pháp sư trên đại lục, trong lòng
cũng bình thường trở lại.
Ông ngoại đã nói rất đúng, tu luyện ma pháp không phải dễ dàng a!
Dịch Vân vất vả lắm mới nghĩ thông, lại còn nghe Môn La nói thêm:
Vỗ vỗ trán, Môn La nói tiếp với vẻ đây là chuyện dĩ nhiên:
Nhìn vẻ mặt vừa thần bí vừa tự tin của Môn La, Dịch Vân không khỏi theo đó mà
nhóm lên hy vọng.