Người đăng: HắcKê
Ba Đức Lợi kinh ngạc hỏi.
Dịch Vân vẻ mặt bình tĩnh trả lời hai người Phổ Tu Tư và Ba Đức Lợi.
Ba Đức Lợi có chút không vui, tuy rằng cho tới nay hắn vẫn thầm khen ngợi sự
kiên trì của Dịch Vân, cũng biết rằng hắn có thiên phú nghề rèn, nhưng lúc này
Dịch Vân như vậy là hơi quá vội vàng.
Chế tạo binh khí nhìn bề ngoài cũng không đơn giản như vậy, phần đập sắt là cơ
bản nhất trong cơ bản. Theo như tiêu chuẩn của thợ rèn bình thường, ít nhất
công đoạn đập sắt cũng phải có hoả hầu từ ba tới năm năm, sau này mới có thể
chế tạo ra binh khí có phẩm chất tốt được.
Mà gia tộc Tư Đạt Đặc từng có thể chế tạo ra thần binh Hổ Phách kiếm, là phải
luyện căn bản đập sắt lâu hơn thợ rèn bình thường ba năm.
Lúc Phổ Tu Tư còn trẻ, chỉ đập sắt không thôi đã phải mất bảy năm, mà Ba Đức
Lợi cũng phải mất tới tám năm, cho nên binh khí mà bọn họ chế tạo ra mới hơn
xa thợ rèn bình thường, trở thành sự lựa chọn số một của các đại quân đoàn
trong đế quốc khi cần mua binh khí.
Mà lúc này Dịch Vân chỉ mới có hoả hậu hai năm đã vội vã bắt tay vào chế luyện
binh khí, như vậy đối với nghề rèn sau này không có lợi, cũng khó trách Ba Đức
Lợi không ủng hộ hắn như vậy.
Dịch Vân lúc này trong lòng cũng có chút áy náy, tuy rằng cậu bình thường rất
tốt, nhưng trong nghề rèn cũng rất là nguyên tắc, biết rõ hành động này làm
cho cậu không vui, nhưng lúc này chỉ có thể kiên trì mở miệng, chỉ vì Môn La
từng nói qua với hắn một phen:
Đập sắt mặc dù có thể giúp ích cho việc tu luyện tinh thần lực, nhưng cũng
có hạn mà thôi, phương pháp tốt nhất là tự tay rèn binh khí. Thứ nhất, ta sẽ
có cơ hội dạy trước cho ngươi về thủ pháp chế tạo ma pháp binh khí, thứ hai,
trong quá trình binh khí thành hình, thợ rèn cần phải tập trung lực nhiều hơn,
đây cũng giúp ích rất lớn cho phương diện tu luyện ma pháp tinh thần lực. Theo
như trước mắt, đây là phương thức tu luyện tốt nhất của ngươi.
Tu luyện ma pháp so với tưởng tượng còn khó hơn nhiều, ta mất hai năm, ngay
cả một cái Hoả Diễm Thuật đơn giản nhất cũng không làm được, nếu phương pháp
này có thể đề cao tinh thần lực, dù sao ta cũng muốn thử một lần.
Dịch Vân thầm nghĩ trong lòng.
Thấy ánh mắt của Dịch Vân vẫn kiên trì, Phổ Tu Tư cắt ngang Ba Đức Lợi đang
muốn mở miệng, thản nhiên cười nói:
Dịch Vân hôm nay đề xuất ra yêu cầu bất ngờ này, trên thực tế Phổ Tu Tư còn
giật mình hơn cả Ba Đức Lợi!
Dịch Vân tuy năm nay chỉ mới vừa chín tuổi, nhưng hắn bình thường rất hiểu đại
thế, chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm, biểu hiện của hắn đã thành
thục vượt xa trẻ con cùng tuổi
Nhưng hôm nay hắn đột ngột đưa ra yêu cầu vượt quá bổn phận này, bên trong ắt
hẳn phải có nguyên nhân gì đó mà hắn chưa nói ra, chuyện này làm cho Phổ Tu Tư
suy nghĩ có chút không thông…
Năm đó vì lợi ích của gia tộc mà gả con gái đến gia tộc Lam Duy Nhĩ làm tiểu
thiếp, làm cho con gái mình cuối cùng buồn bực mà chết, hắn đã vô cùng hối
hận. Vì thế đối với Dịch Vân hắn càng cảm thấy thương yêu gấp bội, chỉ hy vọng
thay con gái dạy dỗ Dịch Vân thành tài, làm cho hắn trở thành đệ tử xuất sắc
của gia tộc.
Hắn thậm chí đã quyết định: Tương lai cho Hán Khắc giúp Dịch Vân quản lý sinh
ý của gia tộc, mà nhường cho Dịch Vân trở thành gia chủ mới của gia tộc Tư Đạt
Đặc.
Chẳng qua phen này tính toán, chỉ tại vì hai năm trước hắn đã có chút do dự…..
Ngày hôm đó, trong khoảnh khắc, hắn tận mắt thấy đứa cháu ngoại chỉ mới bảy
tuổi trong đôi mắt loé ra ánh lửa…. Đó dường như là lửa thật làm cho lòng hắn
tổn thương!
Gia tộc Tư Đạt Đặc tuy rằng đã xuống dốc, nhưng dù sao cũng từng là thế gia
lâu đời, cũng vẫn đang là quý tộc, không hề thiếu cơ hội gặp mặt những nhân
vật ở tầng lớp cao nhất trên đại lục.
Phổ Tu Tư cả đời luyện binh khí để buôn bán, có thể nói đã gặp người vô số,
nhưng trong trí nhớ, cũng chỉ có chút ý chí kiên định nhất hoặc có ngọn lửa dã
tâm kiêu hùng nhóm lên trong mắt, mới có thể thấy trong một ánh mắt như vậy….
Ánh mắt như thế hắn lại bắt gặp trong mắt đứa cháu ngoại của mình, ánh lửa như
vậy, lúc còn trẻ hắn chỉ cảm thấy sợ hãi, bây giờ là kinh ngạc, vả lại theo
như yêu cầu không thể lý giải mà Dịch Vân đưa ra, hắn chỉ cảm thấy càng ngày
càng không nhận ra được chính đứa cháu ngoại của hắn….
Phổ Tu Tư đương nhiên sẽ không hiểu được!
Có một số việc chỉ có thể trải qua mới có thể lĩnh hội được. Lại có một số
việc chỉ có mất đi rồi mới cảm thấy quý trọng mà thôi. Mà khi trải qua nỗi đau
mất mát, đa số người chỉ có thể lựa chọn hoặc nhớ hoặc quên…. Nhưng chỉ có rất
ít người, cố gắng nguyện cầu không bị mất mát lần nữa!
Dịch Vân đúng là mẫu người sau cùng, những cái đã mất đi, sau này nhất định
hắn phải tìm lại cho bằng được….
Ba Đức Lợi tuy rằng không hiểu, nhưng nếu như cũng nhận thức giống như Phổ Tu
Tư, thì yêu cầu gần như là vô lý này của Dịch Vân cũng sẽ được thông qua.
Dịch Vân ngã ngồi trước lò lửa, trên người mồ hôi đầm đìa nhìn mẫu quặng vẫn
chưa thành hình trong lò lửa, mệt mỏi chịu không nổi thở hào hển:
Lúc này bốn bề vắng lặng, Dịch Vân yên tâm mở miệng nói xong, chỉ thấy Môn La
phốc một tiếng, lại ngồi vào lò lửa đang cháy bừng bừng, phát ra tiếng rên rỉ
vì toàn thân có cảm giác sảng khoái, lẩm bẩm nói:
Đấu khí và tinh thần lực đều phải phối hợp với nhau, vả lại còn phải lợi dụng
lẫn nhau. Hôm nay bất quá mới là ngày thứ mười bảy, ngươi có thể duy trì được
một canh giờ, đã làm cho ta cảm thấy rất hài lòng!
Môn La cười nói.
Dịch Vân nghe Môn La nói xong, phấn khởi tinh thần hỏi:
Trừng mắt liếc Dịch Vân một cái, Môn La lắc đầu áo não, cười chế giễu:
… Hơn nữa còn hơn người thường ở chỗ dùng tinh thần lực ngưng kết lại rất
nhiều Hoả nguyên tố trên mẫu quặng, tuy rằng tu vi của ngươi chưa đủ để chế
tạo ra ma pháp binh khí, nhưng sau đó đã có ông ngoại và cậu ngươi hoàn thành
hai công đoạn sau cùng – gia công và tôi luyện lại, như thế có cơ hội không
nhỏ để tạo ra ma pháp binh khí Hoả thuộc tính nhất phẩm sơ cấp!
Dịch Vân vốn là tuỳ ý hỏi một chút, kỳ vọng vào tương lai sắp tới mà thôi, lại
không nghĩ rằng lúc này hắn có thể cùng với ông ngoại bọn họ chế tạo ra ma
pháp binh khí, thất kinh hỏi: