Người đăng: HắcKê
Lúc Dịch Vân toàn thân đen như than trở về đến nhà, trời đã tờ mờ sáng, hắn
nhanh chóng tẩy rửa bụi đất dính toàn thân, sau khi thay một bộ quần áo sạch
sẽ, trời cũng đã sáng hẳn.
Hắn vội vàng ăn cho xong bữa sáng, viện lý do là muốn tiếp tục tu luyện, lại
trở về phòng mình. Phổ Tu Tư mặc dù phát giác ra trong mấy ngày nay Dịch Vân
hơi có chút khác thường, nhưng vẫn tưởng là do ảnh hưởng của nghi thức tổ
truyền, cũng phó mặc cho Dịch Vân tự sắp xếp thời gian, mà không suy nghĩ gì
nhiều.
Dịch Vân ngồi lên giường, thở ra một hơi thật mạnh, lúc này mới mở miệng nói:
Nói xong, lại ngồi xổm xuống giường, từ dưới gầm giường mang ra một vật thể to
bằng nắm tay đỏ như máu.
Chỉ thấy vật thể này là một khối có năm mặt, ba mặt bên là hình thang, mặt
trên và mặt dưới là hình tam giác. Mặt trên nhỏ, có khắc một mớ hoa văn cực kỳ
phức tạp, mặt dưới lớn hơn có điêu khắc hoa văn hình ngọn lửa đang cháy, theo
tưởng tượng của Dịch Vân thì nhìn rất giống một đoá hoa sen, bất giác, Dịch
Vân không khỏi ngẩn người ra.
Dịch Vân thì thào.
Một thanh âm trầm thấp vang lên, theo tiếng nói, một thân ảnh mông lung xuất
hiện bên cạnh Dịch Vân.
Thân thể người này mặc một bộ áo liền quần màu đen, xem ra là một thanh niên
đã trưởng thành ngoài hai mươi tuổi. Lúc này trên mặt hắn nở một nụ cười mười
phần quái dị, thêm vào một đôi lông mày thanh kiếm, làm cho người ta thấy toát
ra sáu phần anh tuấn thêm vào bốn phần ý vị nguy hiểm, hắn chính là lão tổ
tông của Dịch Vân, đồng thời cũng là Khí Linh của tổ khí trong tay Dịch Vân,
cường giả Tinh Vực đỉnh phong--- Môn La Tư Đạt Đặc.
Dịch Vân xem ra rất yêu thích tổ khí không nỡ rời tay, cầm trong tay thưởng
thức không thôi, ngẩng đầu lên hỏi Môn La.
Dịch Vân nhìn lại tổ khí một lần, bỗng nhiên nói:
Vậy, về sau ta gọi tổ khí này là Hồng Liên!
Hồng Liên?
Môn La tựa hồ không ngờ đến Dịch Vân lại tự tiện đặt tên mới cho tổ khí gia
truyền, không khỏi mỉm cười, cũng thấy hơi vớ vẩn, đang muốn nói gì đó, lại
nghe tiếng thì thào của Dịch Vân nhẹ nhàng vọng đến.
Dịch Vân nhìn Hồng Liên cười rất ôn nhu, dường như đang nhớ lại những hình ảnh
khi còn chung sống với mẫu thân, đó là bảo vật trong lòng hắn vĩnh viễn không
thể nào quên được……
Môn La nhìn bộ dạng của Dịch Vân, sửng sốt hồi lâu, lúc này mới làm như không
có chuyện gì, nói:
Vừa nói xong, Môn La lại hừ một tiếng, trầm giọng nói tiếp:
Dịch Vân vừa mới choàng tỉnh lại, thoáng nhìn bộ dạng chăm chú của Môn La,
liền nhanh chóng đem Hồng Liên đặt lên giường, lúc này mới hỏi:
Môn La không đáp, chỉ thấy một luồng ánh sáng trắng chậm rãi vây quanh Hồng
Liên, trôi nổi trên không cách mặt giường chừng nửa thước, lúc này ánh sáng
toả ra màu trắng chói mắt, nhất thời trông như mặt trời thứ hai vậy….
Dịch Vân kinh ngạc đồng thời nhanh chóng nhắm hai mắt lại, sau một lát mới cẩn
thận mở ra, đã thấy ánh sáng trắng biến mất, Hồng Liên vẫn đang trôi nổi giữa
không trung. Lúc này chung quanh nó đang lưu chuyển một vầng sáng màu tím, như
ánh sáng mà cũng giống như lửa, Dịch Vân hai mắt trợn tròn, chưa từng gặp qua
cảnh tượng kỳ dị như thế, đã sớm trở thành ngây ngốc.
Khi vầng sáng tím lưu chuyển được hơn mười vòng, Môn La lập tức mở miệng,
trong nháy mắt niệm liên tiếp một tràng chú ngữ, hai tay cũng đồng thời kết
xuất hơn mười cái ấn kết. Ánh sáng tím như lửa kia bắt đầu hội tụ ngưng kết
lại, sau một hồi lâu, một giọt nước màu tím xuất hiện trước mắt Dịch Vân, lơ
lửng trên không, toả ra ánh sáng tím nhạt vô cùng kỳ lạ.
Một tiếng quát thức tỉnh Dịch Vân đang ngây ngốc, Hồng Liên lúc này đã nằm
trên giường, chỉ có giọt nước màu tím kia vẫn lơ lửng giữa không trung.
Môn La vung bàn tay to tướng lên, giọt nước tím kia lập tức bay về phía hắn,
thở ra một hơi thật mạnh rồi cười nói:
Dịch Vân nhìn chăm chú giọt nước tím đang lơ lửng trước mặt Môn La, ngơ ngác
hỏi:
Môn La liếc Dịch Vân một cái, sau đó nhìn giọt nước tím trước mặt, nói với vẻ
buồn bã:
Dịch Vân ngạc nhiên!
Môn La nói đến đây, mày kiếm xếch lên, giọng điệu chợt thay đổi, nghiêm túc
nói với Dịch Vân:
Như ta đã nói, ngươi là đệ tử họ bên ngoại, không phải là gia tộc Tư Đạt Đặc,
vốn là giọt tinh huyết này không nên sử dụng trên người của ngươi… Chẳng qua
ta phát hiện, ngươi ngoại trừ thiên phú tu luyện đấu khí không tệ, cũng có tư
chất trở thành ma pháp sư cấp cao, trong lịch sử của gia tộc, người như vậy
cũng chưa từng xuất hiện một lần…
…Hơn nữa, tiểu tử ngươi cũng là một kẻ có cốt khí, tính tình cũng hợp ý ta,
bởi vậy ta mới thay đổi ước nguyện ban đầu, đem giọt tinh huyết này cho ngươi
thừa kế, hy vọng ngày sau ngươi sẽ không làm cho ta thất vọng!
Môn La nói một hơi xong, liền thở hổn hễn, xem ra bí pháp này quả thật không
đơn giản, đã làm cho hắn vô cùng mệt mỏi.
Thấy Dịch Vân muốn nói gì đó, Môn La lập tức cắt ngang, trầm giọng thúc giục:
Môn La thoáng nhìn thân thể không còn áo quần của Dịch Vân, không giấu được nụ
cười gian xảo, dặn dò với vẻ thần bí:
Yên tâm, ta sẽ phong bế thanh quản và cơ năng thân thể ngươi, để ngươi tạm
thời không thể nói năng cử động, và còn không làm cho ngươi vì đau đớn mà khóc
thét lên gây sự chú ý cho người nhà. Quá trình này phải mất bao lâu ta cũng
không rõ, nhưng hẳn là sẽ không quá một, hừm, hai canh giờ đâu, sau đó ngươi
sẽ có cơ hội bước vào hàng ngũ cường giả trên đại lục! Tốt lắm, bắt đầu đi!
Môn La miệng nói thì nghiêm túc phi thường, nhưng trên mặt lại cười toe toét,
đó là nụ cười tà dị của loài chồn cáo!
Dịch Vân càng nghe càng kinh hãi, đang muốn hỏi lại cho rõ ràng, không ngờ một
trận đau đớn kịch liệt đã phủ xuống, toàn thân bắt đầu không thể tự chủ được
mà co rút lại. Hắn rõ ràng cảm ứng được một cỗ khí nóng chạy khắp mạch máu
trong cơ thể, rồi giống như lửa trong lò rèn bốc lên mà toả khắp các nơi trong
cơ thể hắn, thiêu đốt các mạch máu nội tạng, máu huyết toàn thân giống như sôi
trào hoá thành khí, hắn căn bản không chịu đựng được cảm giác đau nhức vượt xa
tưởng tượng như thế này, không khỏi mở miệng rống to.
Toàn thân hắn bắt đầu run rẩy kịch liệt, phát hiện ra rằng không chỉ có kêu
không ra tiếng, ngay cả thân thể của mình muốn động đậy một chút cũng không
được, giống như người bị liệt toàn thân, nhưng nỗi đau lan khắp toàn thân lại
rất rõ ràng.
Lúc này giống như có vô số sâu kiến cắn khắp nơi trong cơ thể, nỗi đau xâm
nhập vào tận trong xương tuỷ, làm cho hắn vô cùng hy vọng mình sẽ ngất đi.
Đáng tiếc sự phục vụ của Môn La có thể nói là rất tận tình chu đáo, hắn không
chỉ không thể hôn mê, ngược lại thần trí vô cùng minh mẫn, cảm ứng được các bộ
phận trong thân thể mình vỡ nát, rồi nối liền trở lại, đau nhức không thể hình
dung giống như là một cơn sóng nhỏ bị một trận sóng thần ập lên, không thể nào
ngóc đầu dậy nổi…
Đang lúc hắn nghĩ muốn chết đi cho khoẻ, đột nhiên nhớ tới câu nói khi nãy của
Môn La:
Thân thể lại bị một trận co rút không thể nào khống chế, hắn cố nén lại một
cơn đau mãnh liệt, thầm nói những lời sắt đá trong lòng:
Hắn nghiến răng cố gắn thừa nhận, đồng thời cũng cảm ứng được từng biến hoá
trong thân thể, cơn lũ màu tím lan toả theo mạch máu đi khắp toàn thân, cũng
giống như đứa trẻ xa mẹ lâu ngày nay trở về nhào vào lòng mẹ, bắt đầu dung
nhập vào trong máu huyết. Mỗi một nơi dung nhập đều là phá hư trước rồi sau
mới lập lại, nỗi đau như móc cả tim ra, Dịch Vân chỉ có thể nghiến chặt hàm
răng mà cố vượt qua.
Môn La lúc này cũng cảm ứng được biến hoá trong cơ thể Dịch Vân, nhưng hắn
càng cảm thấy hứng thú hơn đối với phản ứng của Dịch Vân lộ ra ngoài. Khoé
miệng Môn La cong lên lộ vẻ rất hài lòng, nhẹ giọng thì thào:
Cơ thể Dịch Vân thay đổi theo từng giây, biến hoá long trời lở đất theo từng
phút.
Cũng không biết đã trải qua bao lâu, hình như đã qua một đời người vậy, lại
cũng dường như chỉ mới một cái chớp mắt mà thôi, Dịch Vân kinh hãi phát hiện
nỗi đau trong cơ thể đang dần dần giảm bớt, cảm ứng được cơn lũ màu tím dần
dần thối lui theo một quy luật nào đó. Sau nửa canh giờ, Dịch Vân rốt cục đã
mở mắt, kinh ngạc thấy toàn thân đổ mồ hôi dính như keo, ngoài da lại dính đầy
những lớp váng dầu màu vàng nhạt, lúc này mới khổ sở ngồi dậy.
Dịch Vân thều thào hỏi, thanh âm hơi khàn.
Môn La thần sắc thản nhiên cười nói:
Dịch Vân nhìn thoáng qua thân thể mình, nhanh chóng gật gật đầu.