Người đăng: HắcKê
Trong phòng yên tĩnh, hai người trợn mắt nhìn nhau.
Dịch Vân sau khi tắm rửa, trong lòng nôn nóng vội trở về phòng, phát hiện ra
ngoại trừ thân thể có một cảm giác không biết mệt ra, cũng không có chỗ nào
thay đổi, giống như chuyện vừa xảy ra lúc nãy chỉ là một giấc mộng mà thôi.
Hắn lấy làm kỳ liền giơ cánh tay lên quay vài vòng, lại đứng tại chỗ nhảy nhót
vài cái, lúc này mới nghi hoặc hỏi:
Sao ta cảm thấy thân thể cũng không có gì khác trước?
Ta bất quá chỉ là thay đổi máu huyết cho ngươi mà thôi, ngươi không trải
qua tu luyện làm sao thấy được hiệu quả?
Môn La đảo mắt, vừa buồn cười vừa bực mình, nói:
Lúc này trong thân thể ngươi ngoại trừ một thành Chân Huyết còn giữ lại,
còn lại đều đã đổi thành huyết mạch của ta. Tuy lúc này chưa cảm giác được gì,
nhưng tiềm lực của ngươi đã được kích phát mạnh mẽ, sau này tu luyện Cấm Huyết
Huyết Kế bí pháp sẽ có chỗ tốt!
Huyết mạch của ngài?
Hơi sửng sốt, Dịch Vân vội vàng hỏi lại:
Môn La nghe vậy nhất thời trầm mặc, dường như đang suy tư chuyện gì, lát sau
đột nhiên ngẩng đầu lên, cười cuồng dại:
Dịch Vân suýt ngất, tự nhiên lại có thể có quan hệ thân cận về huyết mạch với
tổ tiên gần bảy ngàn năm trước, hắn vẫn không thể tin được:
Nhưng máu tím kia bất quá chỉ có một giọt thôi mà? Làm sao có thể thay đổi
chín thành máu huyết của ta chứ?
Phì, ngươi đang hưởng phúc mà không biết!
Môn La lắc đầu bĩu môi nói:
Biết Dịch Vân chưa hiểu rõ, hắn lại nói tiếp:
Dịch Vân lẳng lặng nghe, cũng đã có vẻ mơ hồ.
Môn La dừng lại, thở dài một tiếng:
Dịch Vân chỉ có thể mờ mịt gật gật đầu, nỗi đau đớn sống không bằng chết khi
nãy vẫn còn tồn đọng, không ngờ vị tổ tiên đại nhân trước mắt này đã từng trải
qua nỗi đau còn vượt xa hơn hắn, không biết nên nói lời gì cho tốt, suy nghĩ
một hồi, lúc này mới nhẹ nhàng thốt ra:
Tổ tiên đại nhân, ngài…. Ngài thật vất vả!
Vất vả cái rắm! Nếu không phải muốn cho linh hồn sống sót, ta há chịu đáp
ứng đám lão bất tử kia làm chuyện như vậy sao!
Môn La càu nhàu một chút, liếc nhìn Dịch Vân một cái thoáng chốc đã đến trước
mặt hắn, cười to nói:
Dịch Vân kinh ngạc, kêu tổ tông cách mình vô số đời là lão Đại, như vậy bối
phận không phải sẽ lộn xộn sao?
Chỉ nghe Môn La bên cạnh cười giảo quyệt, lải nhải:
Thì ra chủ ý của Môn La chính là như vậy, Dịch Vân không biết nói gì đây……
Môn La đột nhiên nhắc nhở.
Dịch Vân cầm lấy Hồng Liên trên giường, chỉ lớn bằng nắm tay, bỏ vào người
cũng được, không biết còn phải thu như thế nào nữa?
Môn La liếc Dịch Vân một cái mỉm cười:
Dịch Vân nghe vậy trong lòng mặc niệm, tức thì thấy trước mắt hồng quang chợt
loé, đã trực tiếp dung nhập vào trong ngực hắn, hắn kinh hãi cởi áo ra, chỉ
thấy trước ngực có hoa văn màu đỏ bằng nắm tay, cực kỳ giống với hoa văn của
Hồng Liên. Hắn nhìn ngắm, sờ mó một hồi, lúc này mới thở dài với vẻ khó tin:
Thấy Dịch Vân si mê nhìn ngực của mình, hai tay không ngừng vuốt ve, trên mặt
lệ vẻ mê say, Môn La bật ra một tràng cười:
Dịch Vân nhè nhẹ gật đầu, Hồng Liên lúc này nằm trong cơ thể hắn, nhưng hắn
không cảm thấy khó chịu chút nào, ngược lại có một cảm giác kỳ dị khó nói nên
lời, quả thật quá thần kỳ.
Môn La tuỳ ý ngồi trên giường, nhìn Dịch Vân nói:
Ngươi lúc này đã có bảy thành huyết mạch, hơn nữa còn có tồn tại một thành
Chân Huyết, về sau tu luyện Phần Kiếp Tử Diễm sẽ càng thêm dễ dàng, ngày sau
cũng rất có cơ hội đạt tới cửu tinh trở lên, đạt danh hiệu Võ Tôn.
Nhưng tiến cảnh của tu luyện cùng với bản thân cố gắng của ngươi có quan hệ
trực tiếp tới thành tựu. Trong lịch sử gia tộc, cũng không thiếu những người
có huyết mạch và thiên phú đều cao, nhưng thành tựu lại thấp. Nếu như sau này
ngươi ngay cả thất tinh mà cũng không thể đột phá được, coi như cơ duyên hôm
nay ta tặng máu huyết cho ngươi đã hoàn toàn đổ sông đổ biển hết cả rồi!
Dịch Vân hôm nay trải qua luyện hoá máu huyết, tiềm lực đã tăng lên thật cao,
lại có một lão Đại đẳng cấp Tinh Vực ở bên cạnh dạy dỗ, khởi đầu của hắn đã
vượt xa người thường rất nhiều.
Nhưng tất cả chuyện này cũng chỉ là điều kiện khách quan mà thôi, quan trọng
nhất, vẫn là chính mình nắm chắc, cố gắng theo đuổi.
Trong lịch sử đại lục, vẫn có trường hợp phế vật bỏ đi sau khi trải qua những
nỗ lực không ngừng cuối cùng trở thành cường giả, nhưng không hề có những kẻ
lười nhác lại có thể đạt tới thiên tài đỉnh phong.
Dịch Vân chưa bao giờ tin có thần, nhưng giờ phút này hắn vẫn cảm tạ thần,
thần đã cho bản thân hắn một cơ hội để dệt nên mộng đẹp, đã đem Môn La đưa tới
cho hắn, hắn chỉ biết âm thầm cảm kích, nguyện ý lấy tâm huyết cả đời mà đền
đáp.
Môn La trên mặt lại lộ ra một nụ cười tà dị, trong mắt lấp lánh tinh quang,
tái hiện một bậc kiêu hùng đã từng một thời ngang dọc trên Khung Võ đại lục
năm xưa.