Người đăng: quynhnhu203
Mộc Hàn lưỡi tham lam hút hết hương vị ngọt ngào trong miệng Ninh Thanh Thanh.
Hắn như một con dã thú bị bỏ đói lâu ngày không ngừng xâm chiếm lấy con mồi,
từng chút một gột sạch ý thức của cô.
Bỗng mi tâm hắn cau lại, một giọt máu đỏ tươi từ trong miệng hai người rơi
xuống.
Mộc Hàn hoảng hốt rời môi cô, ánh mắt đau lòng nhìn con ngươi xanh đã sớm đẫm
nước mắt.
“ Thật xin lỗi...”
Ninh Thanh Thanh yếu ớt đẩy ngực hắn, xoay người muốn mở cửa phòng. Nước mắt
như mưa thi nhau lăn xuống.
Hắn sợ hãi giữ chặt tay cô, gắt gao ôm cô vào lòng giống như sợ cô sẽ rời đi
vậy.
Là hắn quá vội vàng... muốn đem cô chiếm làm của riêng...
Là hắn nóng lòng làm cô sợ hãi...
Nghe thấy trong ngực truyền ra tiếng khóc nhỏ, nội tâm hắn giờ phút này tràn
đầy hối hận.
“ Tôi đã chờ em 10 năm...”
Giọng nói hắn khàn khàn vang lên như một mũi tâm đâm thẳng vào tim cô, hung
hăng làm lòng cô đau quằn quại, máu tươi đầm đìa.
Căn bản cô cũng thực không hiểu bản thân, rõ ràng hắn là như vậy xa lạ nhưng
khi tiếp xúc với hắn thời điểm lại vô cùng quen thuộc, thậm chí quen thuộc đến
nỗi bản thân lưu luyến cùng hắn tách ra.
Giống như chính mình đã quên đi một cái gì đó rất quan trọng...
Hắn nói hắn chờ cô 10 năm...
Rốt cuộc 10 năm trước đã xảy ra chuyện gì?
Hắn là ai?
Tại sao lại chờ cô?
...
Vô số nghi vấn không lời giải đáp tại suy nghĩ của cô hiện lên. Cố gắng khiến
bản thân thanh tỉnh lại một chút nhớ lại quá khứ nhưng dường như có cái gì đó
chặn lại, mọi thứ của ngày xưa bây giờ chỉ còn là mơ hồ, một chút hình ảnh
cũng không có.
Bỗng Mộc Hàn buông tay ra, giữ thân hình cô cố định trước mặt mình. Đôi mắt
màu hổ phách sáng như có tinh quang chiếu vào.
“ Ninh Thanh Thanh, tôi biết rõ hiện tại em không nhớ ra tôi là ai. Càng không
nhớ ra những chuyện trước kia. Nhưng mà...”
Nói đến đây, ánh mắt hắn lóe lên một tia kiên định.
“ Nhưng mà hiện tại tôi sẽ không buông tay em ra, sau này càng sẽ không. Tôi
sẽ đem từng chút một những gì ở trong quá khứ nhắc lại cho em nhớ. Từng chút
một khiến em cả đời này không thể sống thiếu tôi...”
Lúc nói chuyện nghiêm túc, ngũ quan hắn đặc biệt anh tuấn. Khuôn mặt hoàn hảo
tại khóe miệng rơi xuống một vệt máu càng phát ra yêu mị tà khí.
Con ngươi màu hổ phách thường ngày vốn lạnh băng nay tỏa ra ánh sáng nhu hòa
ấm áp.
Như thể lạnh lẽo khối băng tìm được ánh nắng mặt trời duy nhất làm nó tan
chảy, đem lòng nó từng chút sưởi ấm.
Hắn giống như một bức tượng hoàn mỹ được chạm khắc tinh tế, làm cho vạn vật
đều mất đi màu sắc.
Ngay tại hắn nói câu “cả đời này không thể sống thiếu tôi” thời điểm, nội tâm
Ninh Thanh Thanh bất giác run rẩy. Mũi không hiểu có chút cay cay...
Hắn đây là đang tỏ tình???
Đáng ghét! Hắn chiếm tiện nghi cô, khi dễ cô, hiện tại bây giờ chính cô còn đi
cảm động việc làm của hắn?!
Có phải hay không não cô bị cửa kẹp rồi?!
Mộc Hàn nói lâu như vậy thấy Ninh Thanh Thanh còn không có phản ứng nhất thời
có chút khẩn trương. Cảm xúc cố gắng chôn giấu cũng lộ ra vài phần.
Ninh Thanh Thanh ngẩng đầu nhìn hắn, con ngươi thâm thúy đầy phức tạp.
Mơ hồ, cô có thể cảm nhận thấy hắn luống cuống, thậm chí là cả nhịp hắn đập
gia tốc.
Càng nghĩ cô càng cảm thấy mình hồ đồ rồi. Sao có thể bị hắn lời ngon tiếng
ngọt cấp câu đi chứ?!
Hắn là ai? Là thiếu chủ của Mộc gia, là tổng tài Mộc Thị. Tiền đồ phong hoa,
tương lai xán lạn!
Sao có thể đối với cô nảy sinh tình cảm chứ?
Nhất định là ảo giác! Đều tại cô ăn không đủ no, ngủ không đủ giấc nên mới bị
ảo giác.
Còn những lời mà hắn vừa mới nói chắc chỉ là biện pháp làm tăng độ cồn của hắn
thôi!
Ha ha ha! Đúng vậy!
Nhất định là vậy!
Âm mưu đen tối!