Quen Thuộc!


Người đăng: quynhnhu203

Ra khỏi phòng học, Ninh Thanh Thanh rón rén chạy ra sau trường vòng qua phòng
ban giám hiệu rồi đi qua bãi đổ xe của trường.

Cô nhìn trái nhìn phải xác định hành lang này không có ai mới nhẹ nhàng đi qua
muốn vào phòng vệ sinh của giáo viên. Bỗng trước mắt cô tối sầm lại, theo bản
năng cô đưa tay lên mắt phát hiện chính mình bị người khác che mắt. Không kịp
phản ứng liền ngay cả tay cũng bị chế trụ!

Ninh Thanh Thanh cố gắng vùng vẫy lại nhận ra bản thân quá mềm yếu. Nói đúng
hơn là sức lực của người này quá mạnh!

Ngay từ khi 9 tuổi, cô đã bắt đầu học võ thuật. Thẳng đến năm 12 tuổi, dành
được giải thưởng đứng top 5 trong cuộc thi tỷ võ huy chương vàng quốc gia.
Trong 3 năm tập luyện không ngừng dù đã đi học nhưng trình độ vẫn ngày một cao
hơn. Hiện tại cô hoàn toàn có tự tin bản thân có thể chiến thắng những người
trong top 5 đó. Nhưng thật không ngờ...

Cố gắng ổn định nội tâm hoảng hốt của mình, bình tĩnh nói một câu:” Ai đó?”

Người kia giống như không nghe một dạng, thanh âm khàn khàn đầy nam tính vang
lên:” Ngươi... trốn ta.”

Quen thuộc giọng nói đi sâu vào trong não bộ của cô, bất giác hai bên tai hồng
lên một mảnh:” MỘC HÀN” Giọng điệu không biết có bao nhiêu nghiến răng nghiến
lợi.

“ Tên hỗn đản nhà ngươi quả nhiên yêu nghiệt, đi đến đâu cũng gặp phải ngươi!
Đừng nói với ta là ngươi còn muốn bám theo ta đấy!”

Mộc Hàn thả tay che mắt, kéo cô vào phòng. Cửa vừa đóng lại hắn lập tức ép cô
vào tường, khuôn mặt tuấn mĩ như điêu khắc một dạng áp sát mặt cô, thậm chí có
thể nghe nhịp thở của đối phương. Dáng người cao ngất che khuất luôn thân hình
nhỏ nhắn.

Ninh Thanh Thanh thấy vậy không khỏi dựng người, hô hấp bắt đầu hỗn loạn, hai
má đỏ hồng. Yêu nghiệt! Quả nhiên là yêu nghiệt!

Nội tâm cô âm thầm mắng chửi hắn nhan sắc nghịch thiên, uổng của trời cho.

“ Thanh nhi...” Hai mắt hắn có chút mê ly nhìn cô, có nhung nhớ, có đau đớn,
còn có vui mừng.

10 năm... Trong 10 năm này không ai biết hắn nhớ cô nhiều đến nhường nào...

Hắn cố gắng tìm kiếm cô nhưng lại nhiều lần mất tung tích... Thẳng đến ngày
hôm nay, mới gặp lại cô...

Không hiểu vì sao khi bắt gặp ánh mắt hắn như vậy, Ninh Thanh Thanh có chút
không đành lòng, bất giác nội tâm co rút lại, tựa hồ như nghẹn ngào. Nếu tính
cách hắn không có như vậy ‘ lì lợm’ thì cũng không đến nỗi nào...

“ Ngươi thẹn thùng.”

Sắc mặt Ninh Thanh Thanh nhất hắc. Nàng hư não mới đi nghĩ tốt cho hắn!

“ Mộc Hàn, ta nói cho ngươi biết có phải hay không ngươi bị ngốc. Thẹn thùng
cái con khỉ! Đừng có mà đùa giỡn với ta!” Cô tức giận nói.

“ Không có, ta nghiêm túc.” Mộc Hàn trịnh trọng lắc đầu.

“ Mộc Thiếu, coi như ta xin ngươi đi, đừng có bám theo ta nữa, ngươi.... Ưm”

Không đợi cô nói hết câu, bạc môi đã vội áp lên cái miệng nhỏ nhắn đang lãi
nhãi. Hắn nhẹ nhàng mút từng chút một, như đang từ từ hưởng thụ hương vị ngọt
ngào trong miệng cô. Đưa đầu lưỡi ôn nhu dây dưa ở khóe miệng không dứt.

Ninh Thanh Thanh kinh ngạc trợn mắt, mãi một lúc mới hoàn hồn trở lại. Tim đập
mạnh, mãnh liệt đến nỗi cô gần như có thể cảm nhận được ngọn lửa đang bùng
cháy trong cơ thể. Khuôn mặt vốn đã hồng nay càng thêm đỏ ửng, thân thể hơi
run rẩy. Bàn tay cố gắng đẩy người Mộc Hàn nhưng vẫn không thể.

Cô nghiêng đầu cố tránh sự xâm lấn của hắn, thở dốc mạnh. Cô thực sự không thể
tin được chính mình cũng có loại này tình huống. Quá bất ngờ! Cũng quá quen
thuộc!

Mộc Hàn mở mắt dịu dàng nhìn Ninh Thanh Thanh đang ‘ thẹn thùng ‘ trong lòng.
Nữ hài so với mười năm trước đã lột xác, hóa thành một tiểu mỹ nhân nghiêng
nước nghiêng thành.

Khuôn mặt mỹ lệ trắng ngần thiếu đi một phần ngây ngô lại nhiều hơn một phần
xinh đẹp thoát tục. Đôi mắt xanh to tròn trong như nước hồ thu, hàng lông mi
lá liễu dài cong động lòng người, môi đỏ tự nhiên nhiễm một tầng hơi nước
quyến rũ kì lạ.

Càng nhìn hắn càng muốn khắc sâu cô vào tận đáy lòng, vĩnh viễn giam tại bên
người để có thể mãi mãi ngắm cô như vậy, muốn giấu cô đến một nơi thật xa để
không ai có thể thấy được cô xinh đẹp...

“ Gọi ta Hàn...” Mộc Hàn cố gắng kìm chế chính mình trong giọng nói xúc động.

Nghe vậy Ninh Thanh Thanh kinh ngạc quay đầu nhìn hắn. Con ngươi màu hổ phách
giờ lúc này chan chứa đầy cảm xúc phức tạp, nhưng cô có thể cảm nhận rõ ràng
sự dịu dàng, ôn nhu của hắn. Loại cảm xúc này... cô thật không hề bài xích...

Mộc Hàn:“ Đừng gọi cái gì Mộc Thiếu, thật xa lạ...”

Ninh Thanh Thanh:“...” Ta và ngươi vốn không quen biết...

Hắn nhíu mày:” Em không nhớ tôi?”

Cô vô tội:” Chúng ta có quen?”

“ Ta tên Hàn!” Hắn bất mãn nói.

“ Ta biết.” Không tên Hàn chẳng lẽ ngươi tên Nóng hay sao?

“...” Hắn làm sao cảm thấy nàng trả lời có chút sai?

“ Em thực không nhớ tôi?”

Cô lắc đầu. “ Không biết.”

“ Em... Được lắm...” Chẳng lẽ cô đã xảy ra chuyện gì đó mà hắn không biết?

“...” Tôi vốn rất được. Còn nữa... Tôi vốn không biết anh là ai...

“ A khoan đã, ta nói ngươi chiếm tiện nghi ta bây giờ lại còn đánh trống lãng
là thế nào? Mộc H... ưm... Ư...”

Mộc Hàn lại lần nữa áp môi lên môi cô. Lần này không như lần trước nhẹ nhàng
mà là hôn mãnh liệt thực sự, một loại mạnh mẽ vốn có ở hắn. Môi áp môi, quấn
quýt không buông. Hắn thừa cơ cô mở miệng liền tiến thẳng vào trong khoang
miệng cô. Đầu lưỡi bá đạo tàn sát một lượt, cuốn lấy lưỡi cô vờn quanh.

Cảm giác tê tê khiến bản thân Ninh Thanh Thanh toàn thân ngứa ngáy khó chịu.
Nhưng thực sự mà nói thì cô không bài xích cảm giác này... thực sự không....


Cả Đời Yêu Em - Chương #17