Chương 39: Hội Nghị Đầu Năm.


- Chà, đây không phải là thư ký Trương sao? Sáng sớm tôi đã đến phòng cậu thăm hỏi nhưng không thấy đâu, thì ra cậu đi đến đây làm tôi phải tìm mãi.

Trương Thanh Vân vừa mới rời khỏi phòng Lệ Cương không được bao xa thì lập tức nghe được giọng nói của Lôi Minh.

Bên cạnh Lôi Minh còn có một người, Trương Thanh Vân đảo mắt nhìn, hắn thầm nghĩ oan gia ngõ hẹp, tên kia chính là Vũ Chí Cường, chủ tịch thị trấn Vũ.

- Chúc mừng năm mới chủ nhiệm Lôi, anh quá khách khí rồi, chủ tịch Lệ tìm tôi có chút chuyện vì vậy mà còn chưa kịp đi về văn phòng huyện ủy.

Trương Thanh Vân cười nói.

- Cũng không phải tôi nôn nóng, mà vừa rồi chủ nhiệm Liễu triệu tập các đồng chí thì mới biết cậu còn chưa tới, cũng vì vậy mà xem ra mọi chuyện cũng không hoàn toàn triệt để.

Lôi Minh nói, Trương Thanh Vân cũng vội lên tiếng, ánh mắt hắn nhìn về phía Vũ Chí Cường, tiểu tử kia đang dùng cặp mắt gà nhìn hắn, chẳng lẽ muốn ăn thịt hắn sao? Cũng không phải dễ dàng như vậy.

- Ôi cha, thư ký Trương, quên giới thiệu với cậu, đây là chủ tịch thị trấn Thanh Hà Vũ Chí Cường, cũng đều là người trẻ tuổi. Thị trấn Thanh Hà dưới dự chỉ đạo của cậu ấy đã liên tục tăng trưởng kinh tế đứng đầu huyện trong vòng hai năm liền.

Lôi Minh vội vàng nói.

Trương Thanh Vân cố gắng nín cười, tên Lôi Minh này cứ mở miệng là ôi cha, nghe mà toàn thân nổi da gà. Nơi này là trụ sở huyện, cũng không phải là kỹ viện. Hắn lại nhìn về phía Vũ Chí Cường, cha của hắn có bộ dạng của người làm quan nhưng tiểu tử này sao lại không giống? Tên này có tướng ngũ đoản, thân thể gầy còm, tuyệt đối không có khí thế của quan gia.

- À, thì ra là công tử phó chủ tịch huyện Vũ, hèn gì, hèn gì, hổ phụ không thể sinh khuyển tử! Chào anh, chủ tịch Vũ.

Trương Thanh Vân cười nói.

Gương mặt Vũ Chí Cường trở nên cực kỳ khó coi, hắn cực kỳ không cảm thấy ưa tên Trương Thanh Vân trước mặt. Tên khốn kia chỉ nói một câu mà hắn nghe thấy toàn lời mỉa mai, rõ ràng nói những chiến tích của hắn phần lớn đều dựa vào cha.

Nhưng trong trụ sở huyện cũng chẳng phải chỗ dương oai, Vũ Chí Cường chỉ biết nén giận, trên mặt cố gắng nặn ra nụ cười.

- Thì ra là chủ nhiệm Trương, kính ngưỡng đã lâu, sau này cần anh chỉ dạy thêm.

Trương Thanh Vân nở nụ cười thản nhiên, hắn nhìn Lôi Minh đang sững sờ rồi nói:

- Được rồi, chủ tịch Lệ bố trí nhiệm vụ, tôi cần phải cáo từ trước, hai anh cứ tự nhiên.

Vũ Chí Cường nhìn bóng lưng Trương Thanh Vân mà vẻ mặt trở nên âm trầm, Lôi Minh bên cạnh còn không hiểu rõ đầu cua tai nheo, hắn dùng giọng nịnh nọt nói:

- Chủ tịch Vũ, cậu quen với tên họ Trương này sao?

- Hừ!

Vũ Chí Cường tức giận hừ một tiếng, hắn liếc xéo Lôi Minh rồi quay đầu bỏ đi.

Vẻ mặt Lôi Minh chợt biến đổi, hắn biết mình đã vỗ vào đùi ngựa, vì vậy vội vàng phóng theo sau lưng Vũ Chí Cường.

Trương Thanh Vân dạo một vòng quanh văn phòng huyện ủy, Liễu Thanh không có ở đây, hắn vội vàng lợi dụng cơ hội để chào hỏi những cán bộ trong phòng. Tất nhiên Trương Thanh Vân cũng không tránh khỏi nói vài câu khuyến khích đối với thủ hạ của chính mình, đó là Vương Hoa Hoa và Trương Thiến.

- Chủ nhiệm Trương, nơi đây có một vài tài liệu mà phòng văn thư vừa đưa đến, anh có nên xem qua một lượt không?

Người tìm Trương Thanh Vân báo cáo chính là Vương Hoa Hoa, là một cô gái hai mươi tuổi, năm nay nàng vừa thi công chức, ngày thường không bao giờ thích nói đến chuyện tình yêu.

Trương Thanh Vân nhướng mày, hắn thầm nghĩ mình đúng là quên kiểm tra những thứ này, vì phòng văn thư do hắn phụ trách. Hắn tiện tay lật vài tài liệu ra xem rồi lập tức chấn động, thì ra có người tố cáo có vài mỏ than tư nhân đã bị đóng cửa bên thị trấn Thanh Hà đang lén lút khai thác trở lại.

Khóe miệng Trương Thanh Vân cong lại thành một đường, hắn thầm nghĩ trưởng phòng văn thư dám châm kim vào mông cọp sao? Loại tài liệu thế này cũng dám đưa lên trên, hắn không biết Thanh Hà là địa bàn của Vũ Chí Cường à?

- Đưa tài liệu này lên phòng Chủ nhiệm Liễu!

- Vâng!

Vương Hoa Hoa cầm lấy tài liệu, nàng gật đầu nói.

- Đợi chút!

Trương Thanh Vân vừa muốn đi thì lập tức khựng lại, hắn cầm lấy phần tài liệu trong tay Vương Hoa Hoa rồi lấy bút ra ghi vài dòng chữ: "Vấn đề đáng chú trọng, chuyển chủ nhiệm Liễu Thanh kiểm duyệt! Trương Thanh Vân."

- Được rồi, một lát nữa hãy đưa qua!

Trương Thanh Vân lập tức đi ra ngoài hành lanh, hắn mồi thuốc rồi hít vào một hơi thật sâu. Hắn thầm nghĩ Đường Khiêm của phòng văn thư đã tìm được một cơ hội, từ phần tài liệu vừa rồi chứng tỏ công tác của Đường Khiêm rất đáng giá, dù sao hắn cũng đã phản ánh tình huống một cách chi tiết cho lãnh đạo huyện. Trong huyện Ung Bình này những người dám đối đầu với Vũ gia thật sự không còn nhiều.

Nhưng Trương Thanh Vân tin phần tài liệu kia dù được đưa vào tay Hoàng Tung Sơn thì cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì. Hoàng Tung Sơn sẽ không vì đều này mà kiểm tra Vũ Đức Chi, hơn nữa chuyện này chắc chắn sẽ là điều tra nhưng không tìm được chứng cứ xác thực, đợi đến khi nhân viên đến thì mỏ đã đóng cửa từ lâu rồi. Vũ Chí Cường có năng lực xử phạt, có năng lực điều nhân viên đến kiểm tra sao không phát hiện ra được?

Đến chiều thì văn phòng huyện ủy đã có rất nhiều người, đây là những người được mời đến dự hội nghị ngày hôm nay. Ngoài những lãnh đạo phòng ban trong huyện ủy và văn phòng huyện, đồng thời còn có rất nhiều lãnh đạo ban ngành quan trọng đến tham gia. Năm mới đã bắt đầu, mọi người cùng nhau họp lại để bàn bạc kế hoạch phát triển huyện Ung Bình, đây là cách làm thường lệ.

Vào lúc sáng sớm thì Liễu Thanh đã sắp xếp tất cả những người phụ trách tiếp đãi các vị lãnh đạo, lúc đó Trương Thanh Vân không có trong văn phòng nên không được phân bố nhiệm vụ, cho nên người khác thì bận rộn nhưng hắn lại rất nhàn nhã.

Khi người đến ngày càng nhiều thì Trương Thanh Vân cũng bắt buộc phải tiến lên chào hỏi mọi người, vì trước tết hắn đã cùng Lệ Cương đi thị sát các ban ngành cho nên cũng quen biết khá nhiều, vì vậy đứng dậy chào hỏi cũng không có gì đáng ngại.

- Chú Trần, chúc mừng năm mới! Năm mới cháu thấy chú sinh lực ngày càng dồi dào.

Trương Thanh Vân thấy Trần Vân Sơn trong đám người, hắn vội vàng tiến lên và dùng giọng nhiệt tình nói.

- À, Thanh Vân, chúc cậu năm mới vui vẻ.

Biểu cảm của Trần Vân Sơn có chút mất tự nhiên, lúc này trưởng phòng lâm nghiệp cũng tiến đến, Trần Vân Sơn vội vàng nói với Trương Thanh Vân vài câu rồi lợi dụng sự yểm hộ của trưởng phòng lâm nghiệp mà kết thúc cuộc nói chuyện.

Trương Thanh Vân thầm cười lạnh, Trần Vân Sơn đột nhiên không nóng không lạnh làm hắn cảm thấy khó chịu, rõ ràng Trần Vân Sơn đã quyết định đứng vào thế lực đối lập với chính mình.

Đúng hai giờ chiều hội nghị chính thức bắt đầu, thường ủy huyện ủy đều đến đông đủ, bọn họ đều ngồi xuống ghế chủ tịch. Trương Thanh Vân chỉ có tư cách ngồi ở những dãy ghế phía sau. Hắn đảo mắt nhìn những vị lãnh đạo ngồi trên ghế chủ tịch, Hoàng Tung Sơn hôm nay rất vui vẻ, là một bí thư nên lão là người lên tiếng đầu tiên.

Bộ dạng Vũ Đức Chi vẫn như ngày thường nhưng mái tóc lại được vuốt keo bóng loáng, lão ngồi dưới tay Lệ Cương, ánh mắt nhìn thẳng.

Vương Bình ngồi sau lưng Vũ Đức Chi, hắn ăn mặc rất tùy tiện, chốc chốc lại quay sang nói vài câu với bí thư viện kiểm soát Trương Hoa Kiệt, bộ dạng cực kỳ hứng thú.

Trương Thanh Vân lắc đầu, hắn thầm nghĩ Vương Bình là phó bí thư và phó chủ tịch huyện đồng thời cũng là người trong đảng ủy và thường ủy vậy mà phải ngồi ở vị trí thứ ba, hắn ngồi sau Vũ Đức Chi không biết trong lòng có cảm tưởng gì.

Hội nghị lần này do Liễu Thanh chủ trì, hội nghị chủ yếu quy hoạch công tác đầu năm. Tất nhiên trọng tâm quy hoạch nằm trên phương diện kinh tế, nói chung là bảo vệ tăng trưởng, bảo trì sự ổn định.

Hoàng Tung Sơn là người lên tiếng đầu tiên, lão ra một chỉ thị vĩ mô với tất cả các ban ngành trong huyện. Nhưng Trương Thanh Vân thấy những lời nói của Hoàng Tung Sơn cực kỳ trống rỗng, cũng không có ý gì mới mẻ, lão chỉ nhặt nhạnh đây một chút kia một chút, phần lớn thời gian chỉ dùng để vẽ vời mà thôi.

Cuối cùng Trương Thanh Vân cũng bị một tràng pháo tay vang dội kéo trở về hội trường, Hoàng Tung Sơn lải nhải một giờ liền nhưng cuối cùng cũng đã kết thúc.

Bố Y Quan Đạo - Chương #39