Chương 40: Mồi Lửa Đầu Tiên.


Trương Thanh Vân ngẩng đầu, hắn thấy Hoàng Tung Sơn đang cực kỳ vui vẻ cười với mọi người bên dưới, cuối cùng lão dùng tay ấn xuống, tiếng vỗ tay bên dưới mới dần ngừng lại.

- Sau đây chúng ta xin mời đồng chí Lệ Cương chủ tịch huyện Ung Bình lên đưa ra chỉ thị công tác đầu năm của chính phủ.

Khi hội trường đã hoàn toàn trở nên yên tĩnh thì Liễu Thanh mới cầm lấy micro nói.

Trương Thanh Vân lập tức phấn chấn tinh thần, hắn vội vàng vặn vẹo thân thể, ưỡn lưng ưỡn bụng. Lúc này hắn nhìn vẻ mặt đám lãnh đạo bên trên, rõ ràng có vài người cực kỳ hả hê. Với cục diện lúc này của Ung Bình thì chủ tịch huyện Lệ Cương có thể ra chỉ thị gì được? Chỉ thị của hắn có tác dụng sao? Đến khi không có chỉ thị nào được thực hiện thì Lệ Cương sao có thể không xuống đài?

- Những lời vừa rồi của bí thư Hoàng chắc mọi người cũng đều đã nghe qua, đúng là có thể làm cho lòng người hưng phấn. Hiện nay lãnh đạo phái tôi xuống đảm nhiệm công tác, hôm nay tôi cũng có vài lời muốn nói.

Lệ Cương nói đến đây thì ngừng lại một lúc lâu, hắn nâng chén trà lên nhấp một ngụm rồi dùng cặp mắt giống như chim ưng quét qua toàn bộ hội trường, sau đó hắn mới chậm rãi nói:

- Mọi người đều biết tôi đến nhận chức ở Ung Bình chưa được bao lâu, nếu nói về giai đoạn công tác thì vẫn còn chưa quen thuộc. Không có giám sát thì không có quyền lên tiếng, ngay cả chỉ thị của tôi cũng chưa chắc được thực hiện, đã không hiểu rõ tình huống thì không được phép nói lung tung, nếu không thì rõ ràng là chỉ huy trong mơ hồ.

- Trên phương diện công tác của chính phủ tôi sẽ để đồng chí Vũ Đức Chi lên giảng giải cho mọi người. Anh ấy là cán bộ kỳ cựu của huyện Ung Bình, trước khi tôi đến đây thì anh ấy đã đảm nhiệm thay vai trò chủ tịch huyện, như vậy nếu nói về mặt công tác thì anh ấy hoàn toàn có quyền lên tiếng.

Những câu nói của Lệ Cương vừa vang lên thì vẻ mặt tất cả đám người trong hội trường đều biến đổi, đám người bên dưới liên tục đảo mắt nhìn nhau. Hoàng Tung Sơn và đám người thường ủy thì vẻ mặt trở nên không còn như bình thường, bọn họ đều đang muốn xem Lệ Cương sẽ chỉ huy trong mò mẩm như thế nào nhưng lúc này đã tình thế đã thay đổi, tất cả đều hoàn toàn choáng váng, người ta căn bản không muốn tiếp chiêu.

- Nhưng... ....

Lệ Cương lập tức nói ra một âm khá dài, toàn hội trường cũng trở nên yên tĩnh lại.

- Nhưng hôm nay tôi lên đây cũng có lời muốn nói. Tôi đã đến Ung Bình được vài tháng nhưng mọi người thấy đã làm được gì rồi? Hôm nay tôi nói cho mọi người biết, tôi sẽ trở thành một thầy thuốc, sẽ kê vài đơn thuốc cho huyện Ung Bình chúng ta. Thưa các đồng chí, tình hình không khả quan một chút nào.

Lệ Cương nói đến đây thì vẻ mặt trở nên cực kỳ nghiêm túc, đám người bên dưới câm như hến, tất cả đều nhìn về phía Lệ Cương để chờ đợi câu nói tiếp theo. Lệ Cương khẽ hắng giọng, hắn hoa khan một tiếng rồi tiếp tục cao giọng:

- Lúc này tôi xin đưa ra một vài ví dụ. Thứ nhất chính là phòng tài chính, năm ngoái tài chính trong huyện chúng ta thâm hụt vài chục triệu, số tiền này đều đã đi đâu, các đồng chí đã làm gì với số tiền đó? Đây cũng không phải là vấn đề quan trọng nhất, nghiêm trọng nhất chính là không có bất kỳ một người dân nào được cầm tiền trong tay.

- Các đồng chí cũng biết, huyện Ung Bình chúng ta là một huyện vùng núi có đông dân tộc thiểu số cùng sống với người Hán. Trong huyện có rất nhiều anh em dân tộc Thổ, dân tộc Bạch, căn cứ vào chính sách nhất quán trước sau như một của đảng và nhà nước đối với các dân tộc thiểu số thì rõ ràng các dân tộc đều được hưởng chính sách riêng.

- Nhưng tình hình thật sự thì thế nào? Năm ngoái khoản tiền mà nhà nước chuyển xuống cho anh em dân tộc thiểu số của huyện Ung Bình không đến được trong tay nhân dân. Nếu căn cứ vào chỉ thị của lãnh đạo thì khoản tiền này phải trực tiếp được đưa vào trong tay dân chúng, các anh đã làm gì?

- Vấn đề nghiêm trọng thứ hai chính là cây chè, hôm nay trưởng phòng Mã Long không đến, sau khi hội nghị kết thúc thì các đồng chí có thể thông báo tình hình cụ thể cho anh ấy biết. Các đồng chí thấy đấy, vài triệu tiền đầu tư mua phân hóa học giả, giống giả làm cho kinh tế trực tiếp tổn thất vài triệu đồng. Hiệp hội trà lúc này đang làm gì? Bọn họ rỏ ràng đang hại người. Đây rõ ràng không phải là đầy tớ của dân mà chính xác là kẻ địch của nhân dân. Nếu còn tiếp tục có hành vi như vậy thì sao không loạn? Chúng ta nhất định phải nghiêm túc phê bình, nếu tình hình nghiêm trọng chúng ta phải lập tức đưa ra xét xử, đưa ra công lý, chúng ta phải quyết liệt không thể bỏ qua kẻ xấu và khuyến khích những đặc tính xấu phát triển.

... ....

Lệ Cương dùng giọng lưu loát nói ra liên tục, phòng hội nghị trở nên cực kỳ yên tĩnh, tất cả mọi người đều không dám có bất kỳ cử động nào. Từ khi nào thì vị quan mới đến nhận chức đã muốn thổi lửa như vậy? Điều này thì không ai có thể biết được. Nhưng đây cũng là lần đầu tiên mọi người được nhìn thấy một vị lãnh đạo nổi lửa thiêu đốt mạnh mẽ như Lệ Cương. Mới đầu năm mà một vị chủ tịch huyện đã đứng trên hội nghị chỉ mặt mắng người, rõ ràng trước nay cũng chỉ có một mình Lệ Cương.

Vẻ mặt trưởng phòng tài chính Ngô Tuyết Thư trở nên đỏ bừng bừng, trong lòng lão rõ ràng cực kỳ uất ức.

Tài chính thiếu hụt có thể trách Ngô Tuyết Thư lão được sao? Đây đều do các vị lãnh đạo trước đó muốn lập thành tích tạo thành, nhưng Lệ Cương phê bình thì lão cũng không thể nào bác lại, đặc biệt là nó lại liên quan đến vấn đề dân tộc. Lệ Cương nói không sai, khi đó chính Ngô Tuyết Thư bị khuất phục dưới áp lực của huyện ủy nên không thể nào giữ vững được nguyên tắc, nhưng nếu chuyện này bé xé ra to thì không kẻ nào có thể cáng đáng được.

Vẻ mặt Hoàng Tung Sơn và Vũ Đức Chi trở nên tái nhợt, Hoàng Tung Sơn đã vài lần muốn mở miệng lên tiếng nhưng cũng không thể nào nói nên lời. Lời nói của Lệ Cương có chứng cứ cực kỳ chính xác, Hoàng Tung Sơn lão có thể nói gì được đây? Vũ Đức Chi cũng rơi vào tình cảnh tương tự, Lệ Cương cũng điểm danh hiệp hội trà nằm dưới tay Vũ Đức Chi, Lệ Cương rõ ràng đang tuyên bố với tất cả nhân dân trong huyện mình thay mặt cho chính phủ nói chuyện, điều này rõ ràng còn lợi hại hơn rất nhiều so với chỉ thị.

Hoàng Tung Sơn và Vũ Đức Chi dù có tính toán trăm nghìn lần cũng không thể ngờ Lệ Cương có thể sử dụng quyền lực khéo léo như vậy. Chủ tịch huyện Lệ hào hoa phong nhã, là một người nhà quan, sao lại có những hành động khủng bố như vậy? Chỉ cần tung một quyền đã tạo ra lỗ hổng lớn trong bầu trời chính trị huyện Ung Bình, lúc này Hoàng Tung Sơn cũng không còn tâm tư gì, nếu sớm biết như thế thì chính lão sẽ không chèn ép Lệ Cương sớm như vậy. Lúc này thì tốt rồi, chủ tịch huyện Lệ đã hoàn toàn hóa thân thành một con sói liều mạng. Hành động của Lệ Cương chẳng khác nào tạo ra một cơn chấn động trong huyện Ung Bình, rõ ràng ngay cả Hoàng Tung Sơn là một bí thư cũng không thể nào thoát khỏi liên quan.

"Xem ra sau khi hội nghị kết thúc phải tìm hắn nói chuyện một lúc mới được, lúc cần thiết thì phải giúp đỡ hắn vài phần, nếu không chó cùng sẽ bứt giậu."

Hoàng Tung Sơn thầm nghĩ:

"Khá lắm, những gì hắn điểm danh đều là thân tín trực thuộc những đơn vị nằm trong tay Vũ Đức Chi, lúc này chắc chắn Vũ Đức Chi còn nôn nóng hơn mình rất nhiều."

Hoàng Tung Sơn nghĩ đến đây thì trong lòng đã thoải mái hẳn lên, bây giờ lão chỉ mong sao tên Lệ Cương kia có chừng có mực một chút, dù sao thì bảo trì sự ổn định mới là quan trọng nhất.

- Được rồi, vừa rồi tôi nói ra có chút nặng lời, không thể khống chế được tâm tình. Thật ra còn có rất nhiều vấn đề, hôm nay là hội nghị lần đầu tiên trong năm của văn phòng huyện, dù sao cũng phải để lại cho các đồng chí chút mặt mũi.

Lệ Cương dừng lại một chút rồi tiếp tục nói.

Lúc này tâm tình của đám người trong phòng hội nghị trở nên thoải mái hơn một chút. Trương Thanh Vân thì thầm cười, khoảnh khắc cuối cùng hắn đã nhìn thấy tất cả vẻ mặt của đám lãnh đạo trên hàng ghế chủ tịch, ý kiến của mình đưa ra cho Lệ Cương rõ ràng đã phát huy được tính hiệu quả.

Lời nói của Lệ Cương vừa rồi quả thật là khí thế kinh người, làm lòng người sợ hãi. Những cán bộ trong lòng có quỷ đều ũ rũ cụp đầu, đám người này sợ bị Lệ Cương nhìn thấy, sợ sẽ khơi ra những liên tưởng không đáng có.

- Tất nhiên trong công tác năm trước tôi cũng phải tự kiểm điểm, lãnh đạo vốn đã phái tôi đến nhận chức từ tháng mười nhưng đã kéo dài đến tận tháng mười một mới đến, điều này rõ ràng tạo ra khó khăn cho quá trình giao tiếp với các ban ngành lãnh đạo trong huyện. Cũng vì vậy mà mới phát sinh ra những chuyện đáng xử lý thì không xử lý, những cán bộ nên xét xử thì chưa được xét xử.

- Trước khi tôi đến nhận chức thì phó chủ tịch Vũ chính là người tiếp quản tất cả mọi chuyện, những phương pháp hành động của đồng chí Vũ có chút nhu hòa, muốn tạo thời gian cho các cán bộ có thể tự kiểm điểm. Đáng tiếc là anh ấy đã khổ tâm uổng phí, đến lúc này không có một vị cán bộ nào nói rõ ràng với huyện ủy và văn phòng huyện, ngay cả văn bản cũng không có, điều này đáng để chúng ta xem xét lại... ....

Lệ Cương lại tiếp tục dùng giọng điệu lưu loát và cực kỳ khí thế để nói, dù giọng nói không được sắc bén như trước đó nhưng cũng đủ để đám người trong hội trường tim đập chân run. Dù kẻ nào cũng hoàn toàn xác nhận lời nói của Lệ Cương là chính xác. Lệ Cương đã đến huyện Ung Bình được vài tháng nhưng chưa có bất kỳ vị cán bộ ban ngành nào báo cáo công tác, thâm ý trong từng câu chữ của Lệ Cương không cần nói ra cũng có thể hiểu được.

Bố Y Quan Đạo - Chương #40