Lần Đầu Vượt Cấp Chiến Đấu(1)


Tiêu Phàm từ hướng cửa phụ Phong Vũ lâu đi ra bước nhanh về phía Tiêu gia phủ
đệ, trong lòng không ngừng nguyền rủa ai đó đang ăn cơm sẽ bị nghẹn.

Bởi vì đang là buổi trưa, thời điểm mọi người đều đã về ăn cơm nên không khí
trên đường có vẻ vắng vẻ thưa thớt người qua lại.

Đi đến một đoạn ngõ vắng Tiêu Phàm bỗng thấy có hai người mặc hộ vệ trang phục
đi về phía hắn, đằng sau lưng hắn cũng có một người từ từ đi tới chặn đường
lùi.

Tiêu Phàm có chút ngạc nhiên thốt lên “ Mã Tài !” rồi sau đó suy nghĩ một chút
nguyên nhân.

Mã Tài làm người tính cách có chút nham hiểm chuyên ức hiếp kẻ yếu luồn cúi
với người mạnh, tính tình lại có chút khôn vặt . Hắn tính cách cả cái Thanh
Phong trấn không người không biết.

Thằng này chắc hẳn hồi nãy tại Phong Vũ lâu mất mặt trước người đẹp đâm ra
sinh hận, Phạm An tu vi trung cấp võ sĩ lại được xem là một vị võ đạo thiên
tài, sau lung lại được Phạm gia coi trọng lấy Mã An bối cảnh không dám gây sự
nên đành tìm Tiêu Phàm trút giận.

Tiêu Phàm ngược lại tốt võ đồ đỉnh phong tu vi, người người đều biết hắn không
có đầu nào võ mạch tuyệt đối là một cái tu luyện phế vật có gây sự cũng không
gây nên Tiêu gia chú ý.

Tiêu Phàm có chút cau mày thầm nghĩ : thằng này làm người có chút không ra làm
sao chỉ hơn thua một vài câu nói đã muốn tìm cớ gây gổ đánh người, hơn nữa từ
đầu tới cuối Tiêu Phàm cũng không hề đắc tội hắn chỉ vì đi cùng Phạm An cái
thằng kia lại bị vạ lây, nghĩ đến đây hắn không khỏi lại ghé thăm ông bà người
nào đó hỏi thăm một lần.

Tiêu Phàm ổn định tâm thần nói :

“ Mã Tài ! Ta với ngươi không thù không oán . Ngươi lại vô cớ chặn đường ta
không biết có ý gì?”

Ăn mạc thanh y cầm quạt giấy Mã Tài vênh váo :

“ Ban nãy tại Phong Vũ lâu thấy người cười bản thiếu có chút to. Hơn nữa bản
thiếu tâm tình không tốt muốn tìm người làm trò giải khuây”

Con mẹ nhà ngươi, rõ ràng là không dám tìm Phạm An gây sự đành tìm ta trút
giận còn ra vẻ ta đây, vừa thầm nghĩ trong lòng vừa suy tính đối sách ứng phó.
Tiêu Phàm ở vào thế yếu đành lôi Tiêu gia ra làm giá đỡ:

“ Ban ngày ban mặt ngươi ở giữa đường ức hiếp người có chút không coi ai ra
gì. Ỷ đông hiếp ít thì là cái gì quân tử? Hơn nữa Tiêu gia ta cũng không phải
là ăn chay”

Nghe thế, Mã Tài càng vênh váo hơn:

“ Nói đạo lí ? Người nào nắm đấm cứng người đó là đạo lý, nơi này vắng vẻ
không ai biết người Tiêu gia có biết ta không nhận ngươi cũng làm gì được ta?”

Ngừng đoạn hắn lại nói tiếp :

“ Không lẽ ngươi nghĩ dựa vào ngươi cái này phế vật Tiêu gia sẽ hỏi tội ta cái
này Mã gia đại thiếu?”

Mã Tài nhìn về phía hai cái hộ vệ liếc mắt khẽ hất hàm ra hiệu, lập tức hai
cái hộ vệ tiến lên trước sau chặn lối đi của Tiêu Phàm chuẩn bị động thủ.

Con giun xéo mãi cũng còn phải quằn huống chi Tiêu Phàm cái này nhiệt huyết
tuổi trẻ thiếu niên, hắn khẽ nhíu mày nhìn hai cái hộ vệ một chút bắt đầu bày
ra tư thế sẵn sàng chiến đấu.

Hai cái hộ vệ tu vi so với Mã Tài còn thấp chỉ có võ sĩ sơ cấp tu vi, làm gì
có người nào ngu ngốc mang theo hai cái so với mình còn yếu hơn hộ vệ, cái này
là rõ ràng là mang theo cho đẹp , thể hiện ta đây là người có thân phận cùng
địa vị để người người đều biết hăn là cái đại gia tộc thiếu gia.

Lại nói về Mã Tài, hai cái này thiếp thân hộ vệ hắn mang theo chủ yếu là để
khoe khoang mục đích, hơn nữa còn để thay hắn làm một vài cái lén lút sự tình
hắn không thể ra mặt ảnh hưởng hắn hình ảnh tốt đẹp. Hơn nữa hai cái này hộ vệ
rất biết làm người thường xuyên nịnh nọt cùng hoàn thành tốt nhiệm vũ được
giao nên hắn rất hài lòng.

Mã Tài lại nhìn về Tiêu Phàm cao giọng:

“ Ngươi nho nhỏ võ đồ còn phản kháng cái gì? Ngoan ngoãn chịu đòn bản thiếu
tâm trạng tốt còn có thể nương tay.”

Nói xong lại kiếc hai cái hộ vệ quát : “ Động thủ !”

“ Vù” “Vù” hai tiếng vang lên, sau đó chỉ thấy hai tên hộ vệ lao thẳng về phía
Tiêu Phàm tay chân không ngừng huy động đấm đá không ngừng về phía Tiêu Phàm.

Chỉ thấy Tiêu Phàm không ngừng huy động hai tay lần lượt đỡ đòn thân thể không
ngừng lách qua hai bên trái phải né tránh hai cái hộ vệ đòn tấn công, hắn hai
tay có chút khó lòng chống đỡ bốn tay tấn công của hai tên hộ vệ nên thi
thoảng cũng bị trúng đòn.

Bình thường Tiêu Phàm cũng có cùng mấy người Tiêu gia thiếu niên giao thủ qua,
tuy nhiên cũng chỉ dừng lại ở mức luận bàn lực đạo cùng hoạt động tay chân là
chính cho nên hắn kinh nghiệm chiến đấu gần như là không có.

Nay lại phải đối đầu cùng lúc hai tên hộ vệ có tu vi cao hơn mình không khỏi
có chút lúng túng không biết phải làm sao, chỉ thấy hắn chỉ bị động đỡ đòn
không ngừng lui về phía đằng sau góc hẹp.

Cũng may hắn bản thân lực đạo lớn gấp đôi người cùng cảnh giới có thể so sánh
cùng sơ cấp võ sĩ 2 ngàn cân lực đạo cùng thân thể sức chịu đựng mạnh hơn
người bình thường bằng không hắn cũng đã sớm bại mặc người xâu xé.

Nói thì chậm nhưng viễn cảnh thực tế lại rất nhanh, chỉ nghe những tiếng tay
chân va chạm “ bụp , bụp” vang lên không ngừng còn Tiêu Phàm bản thân cũng bị
dồn vào chân tường, quần áo có chút chút không trật tự, hắn cũng trúng không
ít quyền cước thân thể ít nhiều cũng có chút ê ẩm đau, bản thân bị dồn vào
trân tường đằng sau là to lớn bức tường không còn chỗ né tránh linh hoạt.

Hai cái hộ vệ sau một hồi tấn công liên tục cũng có chút mệt dừng lại để phục
hồi tiêu hao thể lực tạo cơ hội cho Tiêu Phàm có thời gian nghỉ ngơi cùng suy
nghĩ đối sách.

Hắn có chút thất vọng về bản thân mình, chỉ có hai cái nhỏ nhỏ hộ vệ hắn còn
đánh không lại nói gì đến mơ ước ngày sau vấn đỉnh võ đạo cùng trả thù cho cha
mẹ, hơn nữa kẻ thù của hắn cỡ nào cường đại nếu hắn chỉ có như này tình trạng
thì nói đến cái gì trả thù, mặc cho người giết thì đúng hơn.

Nói đến cha mẹ thù Tiêu Phàm có chút điên cuồng, lúc này tâm trạng tiêu cực
bắt đầu hiên ra hắn có chút mất khống chế bản thân tâm tình, chỉ thấy hai mắt
hắn đỏ ngầu cùng khuôn tuấn tú bởi giận giữ trở nên vặn vẹo, trong lòng không
ngừng suy nghĩ nếu muốn trả thù cho cha mẹ trước hết cần phải đánh gục hai cái
này hộ vệ.

Nhìn bộ dáng Tiêu Phàm điên cuồng chạy lại hai tên hộ vệ có chút sợ hãi dáng
vẻ,tay chân hoạt động hơi mất tự nhiên.

Chỉ thấy Tiêu Phàm tay chân không ngừng vũ động đánh ra mấy bộ bất nhập lưu cơ
sở quyền pháp hàng ngày tu luyện mang theo kinh khủng hai ngàn cân lực đạo
đánh về phía hai tên hộ vệ, kiểu đánh không cần mạng chỉ công không thủ, mặc
kệ hai tên hộ vệ công kích không ngừng đánh lên thân thể.

Hai tên hộ vệ mới đột phá võ sĩ không lâu lấy thân phận bọn họ không có cơ hội
tu luyện võ đạo tâm pháp cùng võ kỹ. Bọn hắn công kích hoàn toàn dựa vào vài
môn bất nhập lưu cơ sở quyền pháp nên không có gì nguy hiểm công kích hoàn
toàn là thân thể lực đạo.

Tiêu Phàm là hoàn toàn dựa vào rắn chắc hơn người thân thể cùng dẻo dai sực
phục hồi thân thể đặc tính ngạnh kháng bọn hắn công kích cũng chỉ là một vài
vết bầm tím ngoài da không có quá lớn thương tốn bị trúng đòn hắn cũng chỉ khẽ
nhíu mày cảm nhận một chút đau đớn nhưng rất nhanh lại không sao.

Ngược lại hai cái hộ vệ không có Tiêu Phàm thân rắn chắc thân thể cùng dẻo dai
sức hồi phục, bọn hắn khi trung quyền người nào mặt cũng nhăn nhó không ngừng
hơn nữa sức hồi phục cùng độ dẻo dai kém cũng thở hồng hộc có vẻ như sắp kiên
trì không nổi nữa.

Rất nhanh một hồi thì chỉ thấy Tiêu Phàm dừng lại không ngừng thở hồng hộc hồi
khí, còn hai tên hộ vệ nằm ngổn ngang trên mặt đất máu me toe toét mặt mũi bầm
dập, quần áo rách nát mang theo bụi đất lấm lem không ngừng ôm đầu lăn qua lăn
lại thống khổ kêu rên mắt thấy tạm thời không thể dứng dậy được.

Hút sâu một hơi dài rồi lại thở ra một chút mới mẻ không khí, Tiêu Phàm có
chút hài lòng gật gù, cũng may hai cái này hộ vệ không có tu luyện qua có phẩm
cấp võ kỹ , nên lấy hắn cường đại thân thể có thể khiêng xuống được còn nếu
không kết quả có lẽ hoàn toàn ngược lại.

Nhìn về phía Mã Tài mang theo dò hỏi cùng trêu tức ánh măt “ Ngươi cái này hộ
vệ có chút yếu ớt ! Nếu không ngươi đến cùng ta một trận chiến phân cao thấp”
nói rồi từ không gian giới chỉ lấy ra một viên trị thương đan dược tên Hồi
Xuân đan nhị phẩm đan dược dưa vào miệng .

Mã Tài từ trong thất thần trạng thái thức tỉnh, hắn dụi dụi mắt nhìn thật kĩ
Tiêu Phàm dưới chân hai cái bản thân hộ vệ không biết phải làm sao cho phải.

Hắn biết rõ hai cái hộ vệ này thực lực mặc dù chỉ là sơ cấp võ sĩ nhưng kiên
quyết không phải nho nhỏ một cái võ đồ có khả năng thắng được, bọn họ hợp lại
có lẽ cả hắn cái này trung cấp võ sĩ cũng chưa chắc có nhiều phần thắng.


Bất Diệt Thánh Hoàng - Chương #9