Phong Vũ Lâu Phong Ba: Kỳ Hoa Vs Kỳ Nữ( Hết)


Nàng được người đời xưng kỳ nữ tự nhiên có chỗ hơn người, người nào đó đòi
cùng nàng đàm luận văn thơ không phải tự rước lấy nhục thì là gì, thầm nghĩ
trong lòng nhưng Tiêu Phàm cũng không dám nói ra.

Thằng kia kỳ hoa chắc não bị nước vào có chút hỏng có nói chắc hắn cũng không
hiểu.

Tiêu Phàm nhìn sang Phạm An thì thấy hắn có chút khôi hài , tay chân long
ngóng đem cái thiếp thân điếu cày cất vào càn khôn giới mặt thì đỏ bừng như
người say rượu cúi đầu ngại ngùng khẽ liếc trộm người đẹp.

Đến đây Tiêu Phàm mới nhận ra là người nào đó đã có người trong lòng. Mặc cho
ngươi kì tài ngút trời, hay vô sỉ kỳ hoa gặp người trong lòng còn không phải
thành thật ngồi một góc chân tay lóng ngóng miệng câm như hến lòng như lửa đốt
đứng ngồi không yên đi à nha. Tiêu Phàm cố bụm miệng nhịn cười khiến cho bầu
không khí càng thêm lúng túng.

Phá tan bầu không khí có chút lúng túng Đỗ Tuyết nhẹ nhàng cười nói:

“ Tiểu nữ sang đây không phải để thi thố tài năng mà là thật tâm sang đàm luận
văn thơ . Tuy có chút đường đột nhưng mong hai vị công tử đừng chê cười”

Thấy Phạm An không biết mở miệng nói gì Tiêu Phàm đành trả lới thay hắn:

“ Để cho Đỗ tiểu thư chê cười ! Ban nãy chúng ta cùng Mã Tài thi đấu cùng
thắng hiểm chủ yếu là dựa vào vận khí. Chứ chân tài thực học thì thú thật là
chúng ta là cái luyện võ người chưa từng nghiên cứu sâu xa văn thơ. Nếu Đỗ
tiểu thư muốn đàm luận về vấn đề này có lẽ chỉ có thể tìm người khác”

Đỗ Tuyết thở dài đáng tiếc nói :

“ Nếu là như vậy tiểu nữ cũng không dám bắt ép chi bằng chúng ta đổi cái chủ
đề khác để bàn luận. Không biết ý hai vị công tử thế nào?”

Nhìn Phạm An gật đầu lia lịa Tiêu Phàm có chút buồn cười trả lời nàng:

“ Không bằng vài ngày nữa Đỗ tiểu thư cùng Phạm An đến Thiên Hà võ viện nhập
học, chúng ta đàm luận về vấn đề này được không?”

Đỗ Tuyết mỉm cười nhẹ nhàng nói:

“ Tiểu nữ lời sợ là nhiều ít động chạm đến Tiêu Phàm công tử chỉ mong công tử
rộng lượng bỏ qua”

Tiêu Phàm thở dài đáp:

“ Ta vốn không có thiên phú tu luyện võ đạo bản thân tự hiểu, nhắc đến Thiên
Hà vũ viện chẳng qua để thỏa mãn tâm tình hiếu kì. Còn về võ đạo con đường ta
vốn không ôm quá lớn hi vọng, bình phàm cuộc sống cũng chưa hẳn là không tốt.
Đỗ tiểu thư cứ nói không cần e ngại” .

Nói thì là như vậy nhưng chủ yếu vẫn là hắn muốn tạo cơ hội cho người nào đó
biết đường mà nói chuyện nhưng có vẻ tên kia vẫn không hiểu ra chỉ lén lút
nhìn trôm nhà người ta con gái rồi lại ngây ngô cười.

Ngay cả cái đanh đá người hầu im lặng từ khi đến cũng không khỏi che miệng
cười khẽ che miệng cười khẽ.

Về Thiên Hà võ viện Tiêu Phàm cũng có chút biết đến, cái này võ viện vốn là do
hoàng thất tạo nên đặt ở các tòa thành trì lớn để chiêu mộ thiên tài tiến cử
cho hoàng thành ngũ đại học viện.

Võ viện chiêu mộ học sinh yêu cầu phải là 16 tuổi có võ mạch cùng võ sĩ trở
lên tu vi võ đạo, cũng chính bởi hai cái điều kiện này nên Tiêu Phàm không thể
gia nhập Thiên Hà võ viện.

Ban đầu thu nhận học viên sẽ có các vị sư phụ dạy dỗ kiến thức cùng chỉ bảo tu
luyện, nếu trong quá trình học có vị học viên nào thiên phú võ đạo tốt sẽ được
học viện dùng tài nguyên trọng điểm bồi dưỡng sau đó đề cử cho Hoàng thành ngũ
đại học viện.

Một người thiên phú bình thường học viên sẽ chỉ được ở lại võ viện 1 năm để
học tập sau đó sẽ phải sung quân hai năm là nghĩa vụ bắt buộc của mỗi vị bình
thường võ giả. Khi ra quân có thể lựa chọn ở lại quân đội phục vụ hoặc trở về
với cuộc sống bình thường.

Mỗi vị võ viện sư phụ tu vi thấp nhất cũng là sơ cấp Võ sư, Thiên Hà võ viện
có hơn 20 vị sư phụ. Mỗi vị sư phụ bình thường sẽ dạy bảo 1 lớp khoảng 30 học
viên.

Cơ bản mà nói gia nhập Thiên Hà võ viện là một trong những con đường nhanh
nhất để đi đến ngũ đại học viện tiếp xúc với càng cao hơn võ đạo thế giới mới
có thể trở thành cường giả.

Còn nếu không thì bình thường võ giả chỉ có thể cả đời loanh quanh tại mấy tòa
thành thị vô duyên với việc khám phá thế giới võ đạo rộng lớn ngoài kia, tuy
nhiên Tiêu Phàm luôn có một cái tín niệm hắn không cần gia nhập Thiên Hà võ
viện hắn cũng có thể trở thành một vị cường giả khám phá ngoài kia thế giới
bất kể đây là hắn niềm tin là hắn chấp niệm bởi hắn còn muốn trả thù cho cha
mẹ của mình.

Hàn huyên cùng Đỗ Tuyết một hồi thì hắn cũng nghe được một vài tin giật gân
như năm nay số lượng học viên trúng tuyển Thiên Hà võ viện tăng gấp rưỡi mọi
năm, kế bên Thanh Phong trấn cái thành trấn năm nay xuất hiện vài cái Linh
thể, hay là Thanh Vân trấn xuất hiện một vị cực kỳ xuất chúng thiên tài tuổi
16 tu vi đã đạt Võ sĩ đỉnh phong nghe có chút dọa người,v…v..

Tiêu Phàm cũng nghe qua loa cho có lệ, hắn cũng không mấy bận tâm đến các
chuyện này vì hắn cùng võ viện vốn vô duyên biết cũng được không biết cũng chả
sao. Hắn chỉ đang suy nghĩ một chút con đường đi của hắn sau này.

Phạm An tên kia ngược lại thì tốt rồi đúng kiểu như vào câu chuyện hết cả ngại
ngùng nhút nhát nói chuyện khí thế hùng hồn hết từ đông sang tây nước chém gió
tung nóc nhà.

Cái gì mà chúng ta là tam đại gia tộc người nên tương thân tương ái khi đến
học viện cần nương tựa lẫn nhau, cái gì mà buổi chiều rảnh rỗi cùng nhau tu
luyện võ học để cuối năm võ viện thi đấu đạt giải cao, cái gì mà thời điểm gia
nhập võ viện cùng nhau đồng hành có chuyện gì còn có thể giúp đỡ lẫn
nhau,v...v… Khi nói chuyện còn không quên ra vẻ hào hoa phong nhã như một vị
quí tộc văn sĩ.

Tiêu Phàm mặt đen ngòm thầm nghĩ: kỳ hoa đúng là kỳ hoa danh xứng với thực cái
gì mà hào hoa phong nhã quí tộc, cùng hắn có liên quan cái đếch gì không nói
toẹt hẳn ra là muốn ăn thịt con gái nhà người ta còn vòng vo tam quốc. Nghĩ
xong cũng mặc kệ bọn họ chim chuột với nhau nhìn ra xa xa bên ngoài lâm vào
trầm tư.

Bỗng nhiên Đỗ Tuyết nói:

“Tiêu Phàm công tử ! Ta thấy người thường hay trầm tư, trong lòng chắc có tâm
sự. Tiểu nữ có vài lời không biết có nên nói ra không?”

Dừng một chút nhìn Tiêu Phàm khẽ gật đầu nàng lại nói:

“ Người đời luôn nói Tiêu Phàm công tử là một người không có võ mạch không thể
tu luyện võ đạo. Nhưng tiểu nữ lại nghĩ khác, tuy mỗi lần nhắc đến võ đạo
người đều tỏ vẻ không quan tâm nhưng ta luôn nhìn thấy trong mắt công tử ta
luôn luôn nhìn thấy sự tự tin, cường đại tín niệm cùng chấp nhất. Hơn nữa,
tiểu nữ luôn có một dự cảm rằng sẽ có ngày Tiêu Phàm công tử sẽ trở thành một
vị cái thế cường giả”

Cuối cùng nàng khẽ vuốt thắng trên trán có chút tán loạn tóc mai nhẹ nhàng
nói:

“ Tiểu nữ có câu nói tặng cho công tử ! Thù hận là thứ có thể mang đến cho
người động lực không ngừng vươn tới nhưng cũng có thể khiến người đi đến con
đường không có lối về. Nếu được thì nên buông bỏ là tốt nhất”

Tiêu Phàm giật mình nhìn nàng một hồi lâu:

“ Đa tạ ! Mọi sự cứ tùy duyên đi thôi” nói vậy nhưng trong lòng thì muôn vàn
sóng gió. Chỉ thông qua ánh mắt có thể nhìn thấu được lòng người cái này Thanh
Phong thành kỳ nữ danh xứng với thực.

Thời điểm cũng đã gần giữa trưa Phong Vũ lâu người phục vụ bắt đàu bưng thức
ăn ra phục vụ thực khách, Tiêu Phàm nhìn sang thì thấy Phạm An đang không
ngừng nháy mắt ra hiệu cùng chắp tay van xin. Hắn bèn đứng dậy tìm cớ đi vào
nhà vệ sinh, trước khi đi không quên tặng người nào đó một cái ngón tay trỏ.

Vừa đi vừa không ngừng làu bàu:

“Mẹ nhà hắn mời ta đi ăn cuối cùng lại đuổi ta vác bụng đói về nhà ! Lần sau
gặp không đập ngươi một trận là có lỗi với ta dạ dày”

Bỗng nhiên lại lắc đầu cười thầm nghĩ: kỳ hoa với kỳ nữ biết đâu lại thành kỳ
duyên.

Hắn hỏi mấy tên tiểu nhị hướng cửa sau rồi ôm cái bụng đói meo đi về trong đầu
thì không ngừng hỏi thăm người nào đó ông bà.


Bất Diệt Thánh Hoàng - Chương #8