Phong Vũ Lâu Phong Ba: Kỳ Hoa Vs Kỳ Nữ(2)


Khẽ lấy hơi một chút Mã Tài cất giọng ngâm hơi có chút khó nghe:

“Trăng nhập vào đây cung nguyệt lạnh,

Trăng thương, trăng nhớ, hỡi trăng ngần.

Đàn buồn, đàn lặng, ôi đàn chậm!

Mỗi giọt rơi tàn như lệ ngân.”

Ngâm xong hắn cầm một ngụm trà nhấp môi cho ngọt giọng rồi có vẻ đắc ý ngồi
xuống, bài thơ này hắn cố ý dành mấy ngày học thuộc để ngày nào đó ngâm cho
giai nhân nghe.

Bên cạnh Đỗ Tuyết cũng có chút giật mình, còn cái đanh đá cô gái thì liên tục
vỗ tay khen hay, rồi nàng cười toét miệng nhìn sang bên bọn Tiêu Phàm ánh mắt
khiêu khích.

Có mấy vị thi nhân cảm động lệ rơi đầy mặt miệng không ngừng ngâm nga đoạn
thơ.

Có một vị trung niên thi sĩ nói:

“Nguyệt cầm – của Xuân Diệu thi thánh ! Mỗi lần nghe lại là một đoạn cảm xúc
buồn khác nhau. Không hổ danh Mã gia đại thiếu bậc này thơ văn cũng có thể học
thuộc lòng tại hạ tự nhận không bằng” nói xong người kia thi sĩ lại nhâm nhi
ngụm trà lại tiếp tục gật gù ngân nga.

Tiêu Phàm cùng Lý Hổ mặt xám như tro tàn nhìn người nào đó ngẩn ngở chưa biết
làm

sao cho phải. Tiêu Phàm lắc đầu ghé lại Phạm An tai nói nhỏ. Một lát sau chỉ
thấy Phạm An cũng bắt đầu ngân nga:

“Mây vắng, trời trong, đêm thuỷ tinh;

Lung linh bóng sáng bỗng rung mình

Vì nghe nương tử trong câu hát

Đã chết đêm rằm theo nước xanh.”

Nhìn mọi người xung quanh ai cũng nhăn nhó, quả thật ngay cả Tiêu Phàm còn cảm
thấy khó nghe chứ nói gì đến người khác, Phạm An thằng này quả nhiên là một
chút năng khiếu văn thơ cũng không có, ban đầu tức cảnh sinh tình bài thơ có
lẽ là do phê thuốc lào mà có.

Có vị thi sĩ lại nói:

“ Không ngờ Phạm thiếu gia lại có thể nhanh như vậy tìm được đoạn thơ nối tiếp
! Lão hủ dùi mài văn chương vài chục năm lại không bằng một vị 16 tuổi thiếu
niên, lão hủ cảm thấy trong lòng hổ thẹn với 2 từ thi sĩ. Phạm thiếu gia quả
nhiên là bậc thiên túng kì tài học rộng biết nhiều khó có khó có”.

Người xung quanh không ngừng ồ lên xì xào bàn tán với nhau chỉ trỏ vể phía
Phạm An làm hắn có chút ngượng ngùng không thôi. Lý Hổ không ngừng chắp tay
chúc mừng, riêng Tiêu Phàm thì cố nhịn bụm miệng không dám cười ra tiếng.

Về phía Mã Tài mặt tái mét hận không kiếm cái lỗ mà chui xuống bao nhiêu toan
tính mong đạt được người đẹp trái tim không ngờ lại thua một kẻ chẳng ra gì.

Tuy nhiên trước mặt bàn dân thiên hạ cho hắn 10 cái lá gan hắn cũng không dám
lật lọng bèn cắn răng nói: “Ván đầu xem như ngươi thắng”

Hai chủ tớ Đỗ Tuyết nhìn về Tiêu Phàm ánh mắt có chút nghiềm ngẫm. Đón lấy
Tiêu Phàm cũng lắc đầu biểu thị bất đắc dĩ, miễn sao bọn hắn thắng là được rồi
sao còn quản người này người kia, ngẫm lại một chút cũng thấy cái gọi là giác
quan thứ 6 của phụ nữ cũng có chút đáng sợ hắn làm có kín đáo cũng không qua
nổi mắt của các nàng.

Sau một đoạn thời gian suy nghĩ Mã Tài lại ngâm thơ:

“Biết bao hoa đẹp trong rừng thẳm

Đem gửi hương cho gió phũ phàng!

Mất một đời thơm trong kẽ núi,

Không người du tử đến nhằm hang! “

Ngâm xong Mã Tài có chút đắc ý hắn đoán chắc Phạm An lần đầu thắng có chút vận
khí thành phần, đến lần này chắc chắn không còn may mắn như vậy nữa.

Nghe xong Mã Tài ngâm xong các vị thi sĩ nhao nhao gật đầu vỗ tay khen hay. Có
vị trung niên thi sĩ nói “Gửi hương cho gió - lại một tuyệt tác của Xuân Diệu
thi thánh, Mã Tài công tử không hổ danh là Thanh Phong trấn tài tử học rộng
biết nhiều những bậc này tuyệt tác cũng có thể biết đến. Đúng là trường giang
sóng sau xô sóng trước hậu sinh khả úy”

Mã Tài nghe xong càng đắc ý hắn nhìn về Phạm An với ánh mắt khiêu khích như
muốn nói “ Xem ngươi còn may mắn nữa không”

Phạm An ra vẻ không quan tâm bộ dáng, đợi Tiêu Phàm nói nhỏ rồi ngâm:

“Hoa ngỡ đem hương gửi gió kiều,

Là truyền tin thắm gọi tình yêu.

Song le hoa đợi càng thêm tủi:

Gió mặc hồn hương nhạt với chiều.”

Ngâm xong hắn cũng mặc kệ mọi người xung quanh vỗ tay reo hò cùng bình luận
cầm chính mình cây điếu cày tự làm một hơi dài, ngước nhìn trần nhà thả khói
người bên ngoài nhìn cũng có chút mông lung. Xong xuôi hắn nhìn về phía Mã Tài
không tim không phổi nói :

“ Cái này thơ có chút dễ nếu không lại đến vài bài. Ta còn rất nhiều bài thơ
hay muốn ngâm tiếp nè , không biết ý ngươi sao ? ”

Mã Tài miệng lưỡi khô khốc không biết nói như nào cho phải, hôm nay mặt hắn
triệt để ném tới nhà bà ngoại, thua bởi một cái không có chút danh tiếng gì về
văn thơ tiểu tử không những mất mặt trước giai nhân còn cái danh tài tử của
hắn chắc từ nay cũng triệt để mất.

Giận giữ nhưng không thể phát tác trước bàn dân thiên hạ hơn nữa đây lại là
Phạm gia địa bàn , không thể làm gì hơn hắn bèn đứng dậy viện cớ nói :

“ Tại hạ bỗng nhiên cảm thấy thân thể có chút không khỏe không thể cùng mọi
người đàm luận văn thơ đành hẹn khi khác vậy” nói xong vội vã bước đi không
quan tâm gì xung quanh.

Mọi người cười rộ lên, ngay cả Đỗ Tuyết vốn lạnh nhạt cũng che miệng cười trộm
nhìn có chút điềm đạm đáng yêu.

Mấy cái Phong Vũ lâu tiểu nhị cùng quản lý xum xoe chạy lại lấy lòng làm Phạm
An thằng này kỳ hoa nước bọt văng tung tóe không ngừng chém gió cái gì mà
Thanh Phong trấn tuyệt đại tài tử cái gì mà thiên túng kì tài.

Tiêu Phàm nhìn hắn thao thao bất tuyệt ánh mắt khinh bỉ thầm nghĩ :cũng may
bản thân yêu thích đọc sách nếu không hôm nay làm người ta cười đến rụng răng.

Một lát sau không gian yên tĩnh trở lại, Đỗ Tuyết cùng cái kia đanh đá người
hầu nhẹ nhàng đi đến Tiêu Phàm 3 người bàn ưu nhã cười nói :

“ Hai vị công tử tài hoa ngút trời, tiểu nữ tử đối với văn thơ có chút hiểu
biết muốn cùng nhau đàm luận lĩnh giáo một hai. Không biết hai vị có bằng lòng
? ”

Bây giờ thì Tiêu Phàm hiểu tại sao nàng phải giả nam trang , càng nhìn gần
càng thấy kinh diễm,mắt phượng mày ngài, mặt trái xoan , làn môi đỏ thắm như
cánh hoa đào, hình dáng lả lướt thướt tha , giọng nói trong veo không chút tạp
chất người nghe có chút mê say.

Hơn nữa đây là còn nàng giả nam trang không biết hình dáng thật còn cỡ nào
kinh diễm, chả trách Mã Tài không tiếc đắc tội Phạm An cũng muốn giành được mỹ
nhân tâm.

Tiêu Phàm định từ chối thì đã thấy người nào đó gật đầu như gà mổ thóc không
ngừng phủi ghế mới người ta ngồi, Tiêu Phàm cũng đành chịu trong lòng thầm
mắng : con mẹ ngươi, người ta là cái kỳ nữ ngươi lấy cái gì mà đòi cùng người
ta so.

Chỉ là hắn cũng không biết thằng nào đó kỳ hoa từ lâu đã đối với nàng tình yêu
sét đánh cùng thầm thương trộm nhớ đã lâu, cùng là tam đại gia tộc người cũng
nhiều ít có chút gặp gỡ qua vài lần.

Thằng nào đó ngược lại tốt yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, nói hắn mất ăn mất
ngủ cùng ngày nhớ đêm mong chắc cũng không quá đáng.

Đại hán tên Lý Hổ thấy không khí có chút hơi xấu hổ bèn đứng dậy chắp tay nói:

“ Ba vị mời tiếp tục dùng trà bản thân có chút việc đột xuất không thể tiếp
tục ngồi lâu, mong ba vị thứ lỗi ”

Tiêu Phàm nhiều ít cũng có chút hảo cảm với Lý Hổ đứng dậy đưa tiễn, còn lại
hai người kia chỉ khẽ gật đầu không nói gì thêm.

Từ lúc Đồ Tuyết xưng họ tên sau đó hầu như tất cả mọi người trong tửu lâu đều
nhìn về phía bọn Tiêu Phàm với đủ mọi loại ánh mắt có hâm mộ, có ghen tị, có
tức giận nhưng chủ yếu là ánh mắt hình viên đạn hận không thể bước lên làm
thịt hai người ngồi cạnh mỹ nhân thay thế vào đó.trò truyện cùng nàng.Tiêu
Phàm có chút không biết làm sao lắc đầu thở dài thầm nghĩ: người đẹp đi đâu
cũng được người người chào đón cùng lôi kéo rắc rối, nếu không phải bọn hắn là
người của tam đại gia tộc có lẽ đã bị vạn đao phân thây rồi.

Lại nói Đỗ Tuyết thân là một vị Đỗ gia thiên kim con gái duy nhất của Đỗ gia
tộc trưởng thân phận cao quý từ nhỏ được người trong gia tộc chiều chuộng cùng
nuông chiều. Tuổi 16 thân mang 16 đầu võ mạch cũng là một cái linh thể,tu vi
võ sĩ trung cấp, tính cách có chút thanh lãnh cùng đạm bạc luôn luôn tạo cho
người khác cảm giác xa cách vạn dăm, thiên phú luyện võ tốt nhưng lại cực kỳ
yêu thích cầm kì thi họa hơn nữa còn cực kì kinh diễm. Dáng dấp cực kì xinh
đẹp là Thanh Phong trấn đệ nhất mỹ nữ, hơn nữa còn văn võ toàn tài được người
trong trấn xưng kỳ nữ .


Bất Diệt Thánh Hoàng - Chương #7