Tiêu Phàm cùng Phạm An đi tiếp được vài trăm mét thì dừng lại ở tòa lầu các đồ
sộ hình dáng có chút cổ xưa, bên trên cửa chính treo bảng hiệu Vạn Bảo các,
bên ngoài có hai vị hộ vệ khí thế có chút bất phàm.
Bước vào bên trong lầu các khung cảnh có chút yên tĩnh khác xa so với không
khí bên ngoài.
Tòa lầu các diện tích khoảng 500 mét vuông, bên trên trưng bày đủ các chủng
loại vũ khí có: đao, thương, kiếm, côn, ám khí, roi,v…v...v. Còn có vô số linh
đan , linh dược, linh tài các loại tài nguyên tu luyện cái gì cũng có thậm chí
có bán cả trận pháp, mỗi loại hình hàng hóa phân chia một khu vực riêng bên
trên đều có bảng hiệu giới thiệu từng chủng loại.
Tiêu Phàm đang ngơ ngác nhìn xung quanh thì có một cô gái xinh đẹp mặc bộ áo
dài dáng vẻ thướt tha lại gần. Nàng cười tủm tỉm nói: “ Hai vị công tử mời qua
bên kia ngồi ! Để tiểu nữ đi pha trà rồi lên tiếp chuyện hai vị“
Tiêu Phàm không nói gì, Phạm An toét miệng nói: “ Người đẹp cho ta một ấm Thái
Nguyên trà“
Nữ tử gật đầu biểu thị đã biết rồi nhẹ nhàng đi vào bên trong. Để lại thằng
nào đó mồm miệng chảy dãi nhìn theo.
Vạn Bảo các vốn là một cái ngoại lai thế lực không phụ thuộc bất kì thế lực
nào tại Thanh Phong trấn ước thúc, tam đại gia tộc tộc trưởng đến Vạn Bảo các
cũng không thể tại đây làm càn, thậm chí ngay cả Thiên Hà thành thành chủ cũng
phải thành thật. Nghe nói Vạn Bảo các là một cái cực kì cường đại thế lực có
chi nhánh khắp tất cả các thành trấn của Thiên Long quốc.
Chỉ nghĩ đến thôi cũng có chút đáng sợ, thậm chí còn có tin đồn ngay cả quốc
vương đối với Vạn Bảo các tổng các chủ cũng phải kính sợ vài phần.
Cho nên, gần như không có kẻ nào dám có ý đồ xấu với Vạn Bảo các tuy nhiên
cũng không phải tất cả bởi vì đời đâu thiếu những thằng điên kết quả không có
gì khác là chết.
Hai người ngồi chờ chốc lát thì cô gái xinh đẹp kia đi lên tay bưng một ấm trà
. Dùng một cái ưu nhã tư thế rót trà sau đó ngồi xuống kế bên Tiêu Phàm duyên
dáng cười.
Trong lúc đó thì thằng nào đó kỳ hoa cầm cái điếu cày đưa lên miệng rít một
hơi dài vang vọng cả Vạn Bảo các.
Tiêu Phàm quay lại thấy hắn đang ngửa mặt nhả khói lên trần nhà bộ dáng rất là
phê pha.
Xong xuôi hắn với lấy chén trà nhấp một ngụm rồi buột miệng kêu: “ Tuyệt”
Nhìn sang thấy Tiêu Phàm đang lấy ánh mắt kì quái nhìn mình hắn nói vô sỉ nói:
“ Tiểu Phàm lại đây làm một điếu ! Đảm bảo bạch nhật phi thăng giữa đường gặp
tiên “
Tiêu Phàm mặt tái ngắt nhìn sang cô gái . Nữ tử ban đầu có chút mất tự nhiên
nhưng rất nhanh lại trở lại bình thường nói: “Tiểu nữ Vương Nguyệt! Không biết
hai vị công tử danh tính?”
Tiêu Phàm đáp lại: “Tại hạ Tiêu Phàm Tiêu gia tộc nhân còn đây là Phạm An là
Phạm gia đại thiếu. Bọn tạ vốn đi ngang qua nhưng nghe nhiều lời đồn đại về
Vạn Bảo các nên ghé vào mua chút đồ cũng để mở mang tầm mắt”
Vương Nguyệt nghe vậy cũng thấy có chút kì quặc, một người là cái phế vật
không có đầu võ mạch nào còn một người lại là mới nổi danh gần đây thức tỉnh
20 đầu võ mạch vạn người không có một linh thể tuy tính tình có chút vô sỉ
nhưng cũng được coi là một cái chân chính thiên tài.
Tổ hợp này đi cùng nhau có chút quái dị, khẽ lắc đầu xua tan đi thắc mắc nàng
lại điềm đạm mỉm cười nói:
“Không biết hai vị công tử giá lâm bản các muốn mua loại gì vật phẩm?”
Lần này Tiêu Phàm lặng im không nói mặc kệ Phạm An trả lời:” Vài ngày nữa ta
phải tiến về Thiên Hà thành gia nhập Thiên Hà võ viện nên đến tìm mua một kiện
linh khí phòng thân”
Tiêu Phàm nghe xong có chút giật mình thầm nghĩ “thằng này còn ỉm hàng chứ nếu
không lấy 5000 viên phàm phẩm linh thạch có mà mua được linh khí cái lông thì
có”
Vương Nguyệt nghe xong có chút giật mình, bình thường linh khí giá cả kém nhất
cũng là 1 vạn viên phàm phẩm linh thạch, cái này Phạm gia có vẻ chịu chơi.
Rất nhanh nàng lại cảm thấy bình thường bởi một cái linh khí giá trị kém rất
nhiều một vị Linh thể . Nàng mỉm cười ngọt ngào nói: “ Mời hai vị thiếu gia
theo tiểu nữ lên lầu”
Nói xong nàng ưu nhã bước đi dẫn theo hai người đi lên lầu.
Vừa đi Tiêu Phàm vừa nhìn ngắm quang cảnh xung quanh ngổn ngang các loại vật
phẩm không khỏi cảm thán nơi này đúng là võ giả thiên đường, bước vào đây chỉ
cần có tiền thì hầu như cái gì cũng có, còn cái gì không có thì chỉ cần có rất
nhiều tiền là có thể mua được.
Nghĩ xong Tiêu Phàm còn có chút tặc lưỡi ra vẻ hẳn là như vậy đi.
Vừa đi Vương Nguyệt vừa giới thiệu: “Vạn Bảo các phân chia 2 tầng : tầng một
bày bán một chút phổ thông vật phẩm dùng cho phổ thông võ giả bao gồm các loại
phàm phẩm vũ khí cùng nhất phẩm đan dược cùng với các loại nhất phẩm thiên tài
địa bảo, tầng hai mới là chân chính Vạn Bảo các kiếm tiền địa phương bao gồm
các loại linh khí cùng nhị phẩm đan dược các loại thiên tài địa bảo phẩm cấp
nhị phẩm trở lên thậm chí có cả võ đạo tâm pháp cùng võ kỹ ngay cả trận pháp
cũng có.
Đi ngang qua tầng một trung tâm Tiêu Phàm nhìn thấy rất nhiều vị phổ thông võ
giả tu vi từ Võ sĩ cảnh giới trên dưới đang đi qua đi lại lựa chọn các loại
vật phẩm.
Bên cạnh đó là những cô gái xinh đẹp ăn mặc áo dài một bộ có chút giống như
Vương Nguyệt đang không ngừng tươi cười giảng giải cho khách hàng về giá cả
cũng như chức năng của từng loại vật phẩm.
Bước lên tầng hai đập vào mặt Tiêu Phàm là đủ các loại hình binh khí trưng bày
san sát cùng nhau tính sơ sơ trước mặt ba người cũng có gần trăm thanh vũ khí.
Tiêu Phàm giật mình ngơ ngác thầm nghĩ cái này toàn bộ là linh khí thì cái gì
tam đại gia tộc cái gì bá chủ thể lực đến đánh nhau người ta cầm linh khí đập
cũng chết các ngươi.
Bờ môi có chút co giật bảo sao mà không ai dám tại Vạn Bảo các làm càn, ngay
cả thằng nào đó kỳ hoa cũng phải thành thật đi vào khuôn phép. Mỗi đại gia tộc
cùng lắm có 10 kiện linh khí gộp lại không quá đáng tầm 40 kiện trên dưới, ở
đây thì tùy tiện nhìn một cái thấy gần trăm kiện cỡ nào dọa người.
Diện tích tầng hai rơi vào khoảng 200 mét vuông. Không gian có chút yên tĩnh,
bên trong có lác đác vài vị khách đang lựa chọn vật phẩm cũng có vẻ là không
đáng kể, tuy nhiên thì cũng phải làm gì có cái nào bình thường võ giả chịu nổi
trên tầng này giá cả vật phẩm, chỉ có các gia tộc cao tầng người mới mua nổi.
Ít nhưng giá cả có chút cao ngược lại cũng không có gì.
Vương Nguyệt nhìn hai người mồm chữ a miệng chữ o yếu ớt cười nói: “ Phạm
thiếu gia muốn mua linh khí mời qua bên này lựa chọn”
Phạm An gật đầu thành thật đi theo nàng qua bên vũ khí lựa chọn . Chỉ nghe
Vương Nguyệt giới thiệu tưng loại vũ khí: “thanh này liễu kiếm sản xuất từ một
vị nhị Hoàng cấp trận pháp sư( trận pháp sư có thể khắc họa trận pháp trên vũ
khí) có thể mềm có thể cứng kiếm xuất khó đoán gọn nhẹ có thể dễ dàng cất ở
bất kì bộ phận trên thân thể phẩm chất sơ cấp Linh khí, Thanh Phong kiếm nặng
dài 70 phân nặng 10 cân sử dụng có thể tăng cường 3 thành lực công kích phẩm
chất sơ cấp Linh khí,Hỏa Vũ kiếm bên trong có khắc họa Hoàng cấp hỏa diễm trận
pháp nếu dùng thêm hỏa loại hình võ kỹ có thể tăng phúc tới 5 thành công kích,
Huyền Băng kiếm, v...v…
Nhìn lại thì thấy Phạm An một bên sờ soạng các loại vũ khí một chút rồi lắc
đầu liên tục. Bên cạnh Vương Nguyệt có chút nóng vội, Tiêu Phàm khẽ cười mặc
kệ bọn họ rồi đi về khu vực trưng bày các vật phẩm khác ngắm nghía một chút
hắn đã có Phá Thiên kiếm ngược lại không có hứng thú với linh khí mà có thì
hắn nho nhỏ Võ đồ cũng dùng không được chỉ có Võ sĩ tu luyện võ kỹ có thể phát
huy phần nào linh khí uy lực, muốn sử dụng đạt uy lực linh khí lớn nhất chỉ có
Võ sư cảnh giới.
Hắn đi qua võ kỹ trưng bày khu vực nhìn qua bẳng giởi thiệu thì thấy võ kỹ
phẩm cấp toàn bộ là Hoàng cấp. Nhìn một chút rồi hắn đi qua bên trận pháp có
phòng ngự trận pháp có công kích trận pháp lớn nhỏ đều có phẩm cấp đều Hoàng
cấp trở lên. Nhìn sơ qua đan dược khu vực cùng tài nguyên khu vực bảng giới
thiệu một chút thấy không có quá nhiều hứng thú đành quay về vũ khí khu vực.
Vừa trở về, Hắn thấy Phạm An ôm một cái có vẻ cổ xưa điếu cày một bên Vương
Nguyệt cười tươi rạng rõ. Tiêu Phàm mặt tái ngắt giận giữ: “Đầu ngươi hỏng à?
Đi mua linh khí thành đi mua điếu cày! Trên đời ở đâu có ngươi loại này kỳ
hoa”
Phạm An có chút ngượng ngùng nói : “ Điếu cày của ta có chút hỏng. Hơn nữa cái
này điếu cày có chút đẹp, ngươi xem có cả long phượng hình vẽ nhìn cỡ nào uy
phong”
“Phạm thiếu gia cái này điếu cày vốn có chút bất phàm, bên trong có chút cao
thâm trận pháp mấy vị trận pháp đại sư không nghiên cứu ra nên mang đến đây
bày bán hy vọng có người hữu duyên ngộ ra cơ duyên. Vốn giá cả 1 vạn phàm phẩm
linh thạch ta tự làm chủ giảm giá 10%” Nàng có chút sốt ruột sợ Phạm An đổi ý
bởi cái này điếu cày nghe nói bày bán ở đây 10 năm chưa từng có người hỏi đến,
ngoài có chút cứng rắn bên ngoài thì không có gì đặc biệt.
Chỉ thấy thằng nào đó kỳ hoa tưởng thật gật gù lấy 9000 linh thạch từ túi càn
khôn ra thanh toán. Túi càn không là loại phiên bản đơn giản hóa của không
gian giới chỉ bên trong có khắc họa không gian trận pháp, sơ cấp túi càn khôn
không gian tầm 5 mét vuông giá cả tầm 1 vạn tiền đồng m phân chia sơ trung cao
cấp độ phẩm chất càng cao không gian càng rộng cùng giá cả càng đắt.
Tiêu Phàm đấm ngực dậm chân: “Con mẹ ngươi! Có thằng nào như ngươi phá sản bỏ
9 nghìn linh thạch đi mua điếu cày! Về nhà xem ông già mày có đâp chết mày
không? ”
Phạm An có chút cao thâm thở dài: “ Đạo của ta các ngươi không hiểu được. Cứ
xem như có tiền tùy hứng đi!” nói rồi hai tay ôm điếu cày nghênh ngang bước ra
khỏi Vạn Bảo các.Tiêu Phàm mặt đen ngòm bước theo.
Có lẽ không ai ngờ tới cái điếu cày cũ kĩ sau này trở thành một kiện cực kỳ
cường đại vũ khí và có lẽ hai cái người nào đó cũng không ngờ tới vô tình vớ
được cơ duyên như Vương Nguyệt từng nói.
Có lẽ là nhờ vào cái nào đó hư vô mờ mịt nhưng thật sự tồn tại “ khí vận”.