Cùng Kỳ Hoa Dạo Phố


Tiêu Phàm đang ngủ ngon trong phòng mình bỗng bên ngoài có tiếng ồn khiến hắn
tỉnh giấc, hắn có chút bực bội dọn dẹp phòng ngủ một chút rồi vệ sinh cá nhân
buổi sáng, đồ vật cùng đồ ăn sáng Tiêu Hoa đã để ở trong phòng.

Có lẽ nàng thấy hắn ngủ say nên không đánh thức, ăn qua loa một chút rồi hắn
đi ra phòng khách.

Vừa bước ra khỏi phòng hắn nghe thấy một cái vô cùng vô sỉ giọng nói: “Tiểu
Hoa ! Muội qua nhà ta đi, ta còn thiếu một cái làm ấm giường nha hoàn. Tiền
lương không thành vấn đề ta trả muội gấp 10 lần hiện tại “

Tên nào đó ngập ngừng một chút rồi lại dùng giọng nói càng vô sỉ hơn cao giọng
nói tiếp:” Muội xem bản thiếu gia đẹp trai phong lưu, ngọc thụ lâm phong người
thấy người mê, thiên phú võ đạo vạn người có một, muốn gia thế có gia thế ,
muốn tiền tài có tiền tài. Muội lại xinh đẹp đáng yêu như vậy ! Chúng ta trai
tài gái sắc trời sinh một đôi. Muội nghĩ xem chúng ta cùng nhau tìm hiểu nam
nữ nhân sinh cỡ tốt đẹp. Tin ta đi ta sẽ bảo hộ muội một đời một kiếp mãi
không xa rời ! “

Tiêu Phàm mặt tái mét không cần nhìn hắn cũng đoán ra là cái nào đó kỳ hoa.
Hắn có chút bực bội gắt: “Ta con mẹ ngươi Phạm An ! Cái gì mà trai tài gái sắc
cái gì mà một đời một kiếp mãi không xa rời ? Ta nhổ ! Nhà ngươi nha hoàn còn
thiếu ? Rảnh rỗi qua nhà ta đào góc tường. Ta khinh !"

Phạm An 16 tuổi là dòng chính tộc nhân của Phạm gia một trong Thanh Phong trấn
tam đại gia tộc.

Trái ngược với Tiêu Phàm, Phạm An thân 20 đầu võ mạch, tu vi đạt tới Võ sĩ
trung cấp cảnh giới được xem như một vị võ đạo thiên tài nên tại Phạm gia địa
vị cao thượng rất được coi trọng.

Còn đối với Tiêu Phàm thì thằng này bạn nối khố ngoài hình dáng có chút ưa
nhìn bên ngoài thì không thấy có chút gì liên quan gì đến hình tượng một vị võ
đạo thiên tài chút nào. Người nào không biết hắn cái miệng chửi khắp Thanh
Phong trấn không địch thủ, cái gì thiên tài gọi hắn kỳ hoa nghe còn tạm được.

Nghe Tiêu Phàm nói, Pham An mặt không đỏ không tim không phổi nói: “Tiểu Phàm
ngươi cũng biết ta từ bé tới lớn chưa nắm qua tay con gái bao giờ, chỉ là có
sờ qua vài cô gái tay thôi mà đúng rồi là sờ qua thôi chưa được cầm. Người xưa
nói quân tử không chiếm người khác thứ yêu thích, ngươi xem tác thành cho ta
cùng Tiểu Hoa đi thôi“.

Nhìn Tiêu Hoa có chút đỏ mặt cúi đầu, Tiêu Phàm có chút sợ nàng rơi vào tay
giặc nói: “Tiêu Hoa đừng nghe hắn nói bậy ! Thằng này chỉ giỏi lừa gạt con gái
nhà người ta thôi đừng có tin hắn"

Nói xong hắn lại lườm Phạm An một chút rồi: “Ngươi mà cùng quân tử có chút
liên quan mai ta đổi họ.Nói đi ! Có chuyện gì nếu không thì tự động ấn nút
biến ta còn bận tu luyện võ đạo không có nhiều thời gian cùng ngươi hàn huyên"

Phạm An bĩu môi: “Thôi đi ! Cố ra vẻ cao thâm, bản thiếu gia mới không cùng
ngươi hàn huyên đâu. Ông già mới thưởng cho tao 5 ngàn viên phàm phẩm linh
thạch đi mua vài đồ dùng nhân tiện qua rủ ngươi đi cùng. Hôm này đi Phong Vũ
lâu ta mời khách“

Nói rồi hắn còn nhìn sang Tiêu Hoa nước bọt văng tung tóe: “Rảnh rỗi ta lại
qua thăm muội"

Tiêu Phàm không nhanh không chậm đi ra phía ngoài mặc kệ thằng này. Thấy thế
Phạm An vội vác của mình cây điếu cày lóc cóc chạy theo. Nhìn bộ dạng có chút
quái dị của Phạm An hắn hỏi: “ Đi đâu trước đây? “

“Đi Vạn Bảo các trước“ Phạm An trả lời. Nói xong hai người sánh vai bước nhanh
ra Tiêu gia cổng lớn.

Lại nói cái này Phạm An tuy bên ngoài có chút vô sỉ nhưng cách sống vô cùng
tốt ít nhất hắn đối xử với Tiêu Phàm cực tốt.

Từ khi Tiêu Phàm kiểm tra võ mạch thất bại sau đó hắn vẫn luôn đôi xử với Tiêu
Phàm như xưa trong khi đa sô người khác đều có chút xa lánh Tiêu Phàm. Điều
này cũng khiến Tiêu Phàm thắc mắc nhiều khi hắn tự an ủi có lẽ là do Phạm An
não bị hư, đúng rồi chắc chắn là não hắn bị hư.

Ngày trước Tiêu Phàm vì không có cha mẹ nên khi đi học chữ bạn bè thường hay
chế nhạo cùng xa lánh, bản thân hắn cũng rất tủi thân nhiều nhưng không biết
làm khác chỉ đành lủi thủi chơi một mình. Mãi cho tới khi gặp Phạm An hắn nói
cái gì : “ Đi theo bản thiếu gia đảm bảo không kẻ nào dám khi bắt nạt ngươi“.

Ban đầu Tiêu Phàm có chút ngây thơ nghĩ thằng này là trong truyền thuyết thiên
sứ cùng thiên thần nào đó.,nhưng sau đó hắn mới nhận ra thằng này đếch có liên
quan gì với những gì hắn nghĩ, bặt nạt hết nam tới nữ, trấn lột đồ ăn, sai vặt
không chuyện ác nào không làm .

Tiêu Phàm cũng không có cách nào không chơi với hắn thì không có ai chơi cung
hắn, từ sau đó hai người càng thân thiết cho tới tận bây giờ.

Thời điểm hiện tại đang là cuối tháng 3 cho nên thời tiết bên ngoài có chút ẩm
ướt cùng tràn đầy sức sống đặc trưng thời tiết của mùa xuân.

Đường xá bên ngoài có chút nhộn nhịp tấp nập người qua lại có gia đình phụ nữ
đi chợ mua sắm, có đám trẻ cùng nhau tíu ta tíu tít cắp sách đến trường, có võ
giả tổ đội cùng nhau vào Đại Hoang sơn mạch săn giết hung thú, có tuổi trẻ cô
gái dắt tay đi mua đồ trang sức cùng dạo phố. Tiêu Phàm có chút mê say với vẻ
đẹp của cuộc sống bình phàm, tuy nhiên rất nhanh sau đó hắn lại nghĩ về cha mẹ
mình hắn thầm than:” đáng tiếc cuộc sống này không dành cho ta”.

Tiêu Phàm cùng Phạm An chiều cao có chút giống nhau tầm 1 mét 7, khuôn mặt cả
hai đều có chút tuấn tú xuất trần nhìn cũng giống cái nào đó gia tộc thiếu
gia, hơn nữa mặc quần áo một đen trắng nhìn có vẻ nổi bật giữa đám đông nên có
vẻ thu hút rất nhiều ánh nhìn nhất là các cô thiếu nữ.

Tiêu Phàm thì không sao có điều thằng kia kỳ hoa tay chân không ngừng hoạt
động miệng thì nước bọt văng tung tóe:

“ Xinh gái cô nương cho hỏi họ tên ra sao, đã có người yêu chưa ? Tại hạ có
thể làm quen được không? "

“Tiểu muội cùng ta đàm luận chút trai gái tình yêu. Yên tâm ta cái gì cũng
thiếu tuy nhiên chỉ không bao giờ thiếu tiền.“

“ Cái kia đẹp gái muội muội ! Cho ta xin cái địa chỉ rảnh rỗi cùng nhau đàm
luận chuyện yêu đương“

Mồm toe toét tay thì không ngừng sờ soạng người ta thiếu nữ trắng nõn tay, làm
cho mấy cô gái hoa dung thất sắc sợ hãi tránh xa hắn.

Người đi đường xung quanh không ngừng chỉ trỏ Tiêu Phàm đâm ngượng mắng: “Con
mẹ ngươi Phạm An! Có người nào như ngươi cầm điếu cày đi tán gái“.

Đang có chút hưng phấn Phạm An nhìn xung quanh mọi người chỉ trỏ một chút có
chút thương cảm nói: “ Tiểu Phàm đạo của ta các người không hiểu ! Cũng đúng
cường giả làm gì có ai không cô độc " Nói xong không quên thở dài cô đơn cố ra
vẻ cao thâm bước đi.

Tiêu Phàm còn đang cảm khái về mức độ kỳ hoa của thằng này thì bỗng nghe 2
tiếng “

Bịch ! Bịch“ cùng tiếng thết chói tai của ai đó.

Nhìn lại thì thấy cái kia kỳ hoa cùng một cái xinh đẹp công tử chuẩn xác mà
nói là tiểu thư mỗi người nằm một bên, Tiêu Phàm vội lại gần đỡ 2 người dậy.
Người kia thì có chút sợ hãi hai tay vỗ ngực còn thằng nào đó kỳ hoa thì lâm
vào cái nào đó trạng thái tạm gọi là phê thuốc lào đi.

Tiêu Phàm chắp tay đối với vị cô nương kia nói : “ Bạn ta vô ý mạo phạm tiểu…
công tử mong người thứ lỗi“

Cô nương kia thì lắc đầu không nói, chỉ thấy cái người hầu chanh chua nói:
“Xin lỗi là xong à ! Ngươi có biết tiểu… công tử nhà ta là ai không“

Tiêu Phàm có chút nhíu mày, đang không biết giải quyết sao thì cô nương kia
vội vàng gật đầu với hắn rồi dắt tay người hầu chạy đi thật nhanh khỏi mọi
người tầm mắt, chỉ để lại chút mùi thơm.

Lắc đầu bỗng nhiên hắn cảm thấy cô nương kia có chút quen mắt nhưng nhất thời
không nhớ ra đã gặp ở đâu. Khẽ lắc đầu không nghĩ nữa hắn đập vai Phạm An một
cái nói: “ Nàng đi rồi ! "

Thằng này tỉnh lại đưa tay lên mũi hít hà một cái rồi vô sỉ nói: “ Thật mềm !
Thật thơm“

Tiêu Phàm mặt tái ngắt.


Bất Diệt Thánh Hoàng - Chương #4