Cha Ta Tiêu Phá Thiên


Tiêu Phàm rời khỏi tộc trưởng thư viện vội vàng bước nhanh về chính mình ngôi
nhà.

Về đến nơi thì có lẽ thời gian cũng muộn, nhìn xung quanh một chút không có
ai, có lẽ Tiêu Hoa đã đi ngủ trước, cảm thấy yên tâm hơn hắn vội vàng bước về
chính mình phòng ngủ.

Từ chỗ của đại bá trở về hắn đã cực kì nóng ruột. Chỉ hận cha mẹ không cho
thêm hắn đôi chân nữa để thật nhanh chạy trở về.

Tiêu Phàm cầm một cái đoản kiếm rạch một lỗ nhỏ trên ngón trỏ rồi nhỏ lên trên
bề mặt không gian giới chỉ. Bỗng nhiên hắn cảm giác có thứ gì đó hòa thành một
thể với bản thân, cầm trên tay không gian giới chỉ hắn có thấy chiếc nhẫn này
như trở thành bản thân một bộ phận, có chút huyết mạch tương liên cảm giác.

Tập trung tinh thần Tiêu Phàm như “nhìn“ thấy một rộng lớn không gian diện
tích khoảng 100 mét vuông, bên trong chất đống linh thạch nhìn có chút lóa
mắt, rất nhiều bình đan dược xếp gọn gàng cùng nhau, có một đống linh dược
cùng linh tài, cùng rất nhiều thứ Tiêu Phàm không hề hiết đến, trong đó khiến
hắn chú ý nhất là trong góc một thanh trọng kiếm màu đen dài khoảng 1 mét 6
trên thân kiếm có khắc 3 chữ “ Phá Thiên Kiếm“.

Nhìn ngắm một hồi, Tiêu Phàm tâm niệm khẽ động, không gian xung quanh bỗng
chốc trở nên chật trội kín mít các vật phẩm.

Tiêu Phàm có chút choáng váng, không ngờ cha mình lại là đại phú ông.

Chỉ tính nguyên chỗ này phàm phẩm linh thạch đã bằng cả Tiêu gia súc tích từ
trước tới nay không hổ một vị Võ linh trở lên cường giả.

Mất một hồi lâu tính toán cùng phân loại Tiêu Phàm cũng đại khái nắm được số
lượng cùng phẩm chất các loại đồ vật: 20 vạn phàm phẩm linh thạch, 1 vạn viên
sơ cấp chân khí đan cùng hơn 100 viên trị thương đan dược đều là tam phẩm đan
dược, khoảng 10 bộ võ đạo tâm pháp cùng võ kỹ thấp nhất cũng là Hoàng giai sơ
cấp, cùng một ít linh dược cùng linh tài phẩm cấp tầm tam phẩm trên dưới, cùng
với thanh hắc thiết trọng kiếm và một vài vật phẩm đồ dùng hàng ngày của cha
hắn.

Cũng may Tiêu Phàm từ nhỏ đọc nhiều loại sách vở nên cũng có chút kiến thức
nên dễ

dàng nhận ra chứ nếu không thì hắn cũng không thể biết được hắn có dạng gì tài
phú. Linh thạch là một loại tiền tệ thay cho tiền đồng của phàm nhân quốc gia,
1 viên phàm phẩm linh thạch tương đương 1 ngàn tiền đồng, linh thạch phân
chia: phàm phẩm – trung phẩm – thượng phẩm – cực phẩm. Phẩm cấp càng cao chất
lượng càng tốt 1 ngàn cái phàm phẩm linh thạch thì đổi được một cái trung phẩm
linh thạch cứ thế suy ra.

Chân khí đan là một loại phổ thông đan dược phẩm cấp nhị phẩm, là loại đan
dược không thể thiếu của mỗi võ giả khi tu luyện. Chân khí đan cũng chia tam
phẩm : sơ cấp – trung cấp – cao cấp – đỉnh cấp. Phẩm cấp càng cao dược liệu
cùng hiệu quả càng mạnh. Giá trị một viên sơ cấp chân khí đan tầm 10 phàm phẩm
linh thạch.

Thông thường chân khí đan cùng linh thạch cần phải có Võ sư trở lên mới có thể
sử dụng thấp hơn võ giả dùng có nguy cơ bạo thể mà chết.

Còn về võ kĩ thì Tiêu Phàm một cái võ đồ có hắn cũng không học được, Võ đồ chỉ
có thể tu luyện cơ sở nhất võ đạo tâm quyết cùng cơ sở võ kĩ không có phẩm
giai.

Còn về thanh trọng kiếm lấy hắn 2000 cân lực đạo vẫn không thể dao động mảy
may không thể làm gi khác là thu vào không gian giới đợi tới Võ sĩ cảnh giới
lại nhấc thử,

tìm trong đống đồ vật sinh hoạt hàng ngày hắn tìm thấy một quyển sách có chút
cũ . Đến khi lật trang đầu ra hắn mới biết đây là cha hắn nhật kí.

Nhìn một chút cái chữ ngoằn ngoèo viết ngoáy như gà bới hắn có chút dở khóc dở
cười. Không ngờ ông già mình chữ lại khó đọc đến vậy.

Ngồi xuống giường hắn bắt đầu đọc có chút say sưa: “ Nhân lịch ngày 19 tháng
10 năm 11480 , ta tên Tiêu Phá Thiên 19 tuổi tu luyện đến Võ sư cảnh giới đánh
khắp Thiên Hà thành tuổi trẻ không đối thủ . Nhân sinh cỡ nào tịch mịch đành
dứt áo ra đi hi vọng càng truy cầu được cường đại hơn đối thủ“.

Tiêu Phàm mặt có chút đen, hắn cảm thấy ông già hắn có chút gì đó không đúng.
Hắn lại tiếp tục đọc : “ Nhân lịch ngày 10 tháng 1 năm 11481 , ta trúng tuyển
vào Thiên Long quốc ngũ đại học viện một trong Thanh Long học viện. Nơi đây
cường giả lớp lớp cái gì Nhân bảng cao thủ không có 1000 cũng có 900, tạm thời
đánh không lại bọn họ đợi lại tu luyện thêm vài năm rồi khiêu chiến cũng chưa
muộn “.

“ Nhân lịch ngày 29 tháng 7 năm 11481, thời gian ta đến Thanh Long học viện
cũng đã qua nửa năm. Một bên tu luyện võ đạo một bên cùng mấy cái em gái bàn
luận vài cái mơ mộng nhân sinh, cuộc sống trôi qua cỡ nào tốt đẹp không uổng
một kiếp người. Hôm nay có cái nào đó thập đại cao thủ của học viện khiêu
chiến. Ta phải tốc chiến tốc thắng còn về đưa mấy cái em gái đi dạo phố, người
đẹp trai không dễ làm chút nào “.

Đọc đến đây Tiêu Phàm triệt để im lặng. Ông già hắn khi xưa cỡ nào kỳ hoa, khẽ
lắc đầu hắn lại tiếp tục đọc: “ Nhân lịch ngày 10 tháng 8 năm 11481, ta khiêu
chiến vị học viện đệ tam cao thủ. Có lẽ bởi ta võ đạo đường có chút thuận lợi
một đường tiến lên nên có chút tự phụ tâm tình không biết tự lượng sức. Cuối
cùng ta thất bại trong tay tên học viên kia ta không chống đỡ được 10 chiêu,
thất bại có chút thảm hại. Ban đầu có chút chán nản không thể chấp nhận, nhưng
cuối cùng ta cũng ngộ ra võ đạo một đường bằng phẳng không trải qua ác liệt
tranh đấu còn gọi cái gì cường giả cùng lắm cũng chỉ coi là cái võ đạo thiên
tài không phải cường giả “ .

Khẽ cười 1 chút lần đầu thấy ông già mình nghiêm túc: “ Sau đó ta nhận học
viện nhiệm vụ ra ngoài lịch lãm, trải qua vài lần huyết tinh tranh đấu có cùng
cường đại hoang thú chiến đấu có cùng người khác tranh đoạt bảo vật cùng tài
nguyên tu luyện có người tốt có kẻ xấu võ đạo đường vốn tồn tại rất nhiều mặt
tồn tại không có cường giả nào không bước ra từ vô tận huyết tinh cuộc sống.
Ta nhận ra một mặt tàn ác của võ đạo thế giới chỉ có không ngừng mạnh lên nếu
không sẽ chỉ là đá đạp chân cho kẻ khác trên võ đạo đường, không phân chia
chính tà chỉ có kẻ mạnh hoặc kẻ yếu, người lừa ta gạt . Ban đầu khi giết người
ta cũng có chút cảm giác không quen, nhưng cũng không có cách nào nếu ta không
giết bọn họ thì kẻ chết là ta “.

Tiêu Phàm có chút cảm khái vì những thứ này trong sách hắn chưa từng đọc qua.
Hắn có chút say sưa đọc tiếp : “ Nhân lịch ngày 1 tháng 9 năm 11481, trong một
lần trọng thương bị người truy sát ta chạy trốn vào một tòa Võ Tông động phủ,
từ đó nhận được ngịch thiên cơ duyên : một bộ Thiên cấp võ đạo tâm pháp, một
Thiên cấp võ kỹ, vô số đan dược cùng linh thạch cùng thanh Bảo khí huyền thiết
trọng kiếm. Từ đó tu vi đột nhiên tăng mạnh đạt đến Võ linh cao cấp cảnh
giới.Sau đó ta trở về học viện đánh bại từng cái học viện cao thủ trở thành
Thanh Long Học viện đệ nhất cao thủ. “

“ Nhân lịch ngày 25 tháng 12 năm 11481, Ta lấy Võ linh đỉnh cấp tu vi một
người một kiếm quét ngang ngũ đại học viện luận võ hàng năm ổn thỏa trở thành
Nhân bảng đệ nhất cường giả trở thành Thanh Long quốc đệ nhất tuổi trẻ cường
giả. Sau đó được Thiên Long quốc vương đề cử vào Thiên Kiếm tông cấp trên của
Thiên Long quốc. Bước vào tông môn cánh cửa ta mới biết được trước kia cỡ nào
ấu trĩ, đây mới chính là cái thế giới võ đạo ta mơ ước. Cái gì Võ linh cường
giả cũng chỉ là một vị ngoại môn đệ tử không người chú ý, Võ Vương cũng chỉ là
một vị nội môn đệ tử,Võ Hoàng cường giả không quá đáng là trưởng lão. Cái gì
linh thể trong mắt người thường vô cùng hiếm gặp tại tông môn nhan nhản khắp
nơi, Vương thể cũng có vài cái. Tuy nhiên cái này chỉ làm ta càng ngày càng
hướng tới, ta tin chỉ cần ta cố gắng sẽ có ngày ta sẽ dùng thanh Phá Thiên
Kiếm đánh bại tất cả bọn họ xưng bá Nam Vực. Ta mộng tưởng một kiếm nơi tay có
ta vô địch.“

Tiêu Phàm cảm thấy có chút cảm động bởi cuối cùng ông già hắn có chút giống
một vị nào đó cường giả giống như hắn từng tưởng tượng. Cười khẽ hắn lại tiếp
tục đọc: “Nhân lịch ngày 26 tháng 10 năm 11482, ta đột phá tới Võ Vương cảnh
giới bắt đầu nhận tông môn nhiệm vụ bước vào Tử Vong rừng rậm lịch luyện, cõ
lẽ ngay cả bản thân ta cũng không thể ngờ tới ở đây ta đã gặp được tình yêu
của đời mình. Nàng cũng là cái nào đó tông môn đệ tử ra ngoài lịch luyện. Ta
chỉ biết nàng vô cùng xinh đẹp da trắng mịn màng như mỡ đông, mắt phượng mày
ngài, mặt trái xoan nhỏ nhắn cân đối, nụ cười điên đảo chúng sinh, hình dáng
thướt tha, đôi mắt trong veo như nước hồ thu nhìn vào khiến kẻ khác không tự
chủ chìm đắm vào bên trong. Cả cuộc đời ta chưa từng gặp cô gái nào xinh đẹp
hơn nàng có lẽ tiên nữ giáng trần cũng không hơn gì cái này. Tính cách nàng có
chút lạnh lùng nhìn như cao cao tại thượng nữ thần không cho phép kẻ khác lại
gần cùng khinh nhờn, ngay cả bản thân ta cũng có chút tự ti. Tuy nhiên không
biết tại sao sau đó nàng cùng ta kề vai chiến đấu có lẽ là tại nhân duyên đi
ngoài ra ta thật sự không biết lấy gì giải thích về điều đó. Thân phận nàng có
chút thần bí ta chỉ biết nàng tên Lãnh Ngọc 20 tuổi còn lại không biết gì
thêm. Chỉ suy đoán nàng là cái nào đó cực kì cường đại môn phái đệ tử. Thể
chất nàng có chút cường đại, ta cùng nàng một cảnh giới Võ Vương sơ cấp mà ta
chỉ có thể chịu đòn không thể đánh lại nàng. “

Tiêu Phàm cảm thấy mẹ mình có chút gì đó không đúng. Theo lí mà nói ông già
hắn tốt xấu cũng là một đời tuổi trẻ thiên tài cùng cảnh giới hiếm gặp đối thủ
mà gặp nàng chỉ có thể bị ăn đòn , nàng cường đại tới mức nào. Đồng thời hắn
cũng có chút đồng cảm với ông già bị người con gái mình thích đánh hàng ngày
cỡ nào ngại ngùng: “Nhân lịch ngày 15 tháng 5 năm 11483, sau một đoạn thời
gian cùng nàng vào sinh ra tử cuối cùng ta cũng đạt được mĩ nhân tâm, hơn nữa
nàng còn mang trong mình của ta hài tử. Cuối cùng võ đạo con đường của ta cũng
có người kế tục. Chỉ nghĩ thôi đã thấy cỡ nào vui vẻ. Ngọc Nhi nàng lại kêu
đói ta phải đi mua chút đồ ăn đã ha ha ! “.

Đọc đến đây Tiêu Phàm có chút nhíu mày bởi đằng sau trang nhật ký bị xé rách
một đoạn dài. Chỉ còn lại một tờ giấy cuối cùng có ghi vài dòng chữ nhỏ. Hắn
đoán là cha mẹ hắn xé đi không muốn cho hắn biết về kẻ thù. Khi đọc còn lại
cuối cùng trang nhật kí nước mắt hắn không ngừng rơi càng nhìn vào dòng chữ
xinh đẹp nhỏ nhắn hắn càng khóc to hơn vì hắn biết là đó chữ của của mẹ mình :
“ Tiểu Phàm con đừng trách cha mẹ , chúng ta cũng có nỗi khổ của mình, kẻ thù
của chúng ta quá mức cường đại, ta không có cách nào khác đành phải giấu con.
Con không cần theo cha con cái gì võ đạo con đường , ta đặt tên con Tiêu Phàm
là vì muốn con bất phàm cũng được hay bình phàm cũng được nhưng ta hi vọng con
có thể bình an sống như những người phàm vô ưu vô lo trôi qua đến cuối đời
không cần phải trả thù cho cha mẹ bởi đối với chúng ta con quan trọng hơn tất
cả sinh mạng của chúng ta cộng lại. Chỉ cần con bình an ta mới có thể mỉm cười
nơi suối vàng. Cha mẹ nợ con quá nhiều , chúng ta xin lỗi con. Bọn ta yêu con
nhiều lắm !“

Nhìn bên dưới trang sách còn có chút máu khô Tiêu Phàm càng khóc to hơn, Bên
ngoài trời cũng bắt đầu hửng sáng, trong phòng Tiêu Phàm cứ khóc cho đến khi
hắn mệt quá thiếp đi mất chìm vào giấc ngủ.


Bất Diệt Thánh Hoàng - Chương #3