Năm người cùng nhau đi hồi lâu cũng vào tới chính giữa khu vực, ngẫu nhiên
trên đường đi Tiêu Phàm cũng cùng 4 người bọn họ hàn huyên có chút vui vẻ, có
vẻ như mấy người này tiểu đội thành viên tính tình đều rất tốt chỉ có cái kia
tên Cao Kiến người tính tình có chút lạnh lùng rất ít nói, Tiêu Phàm hỏi gì
hắn cũng trả lời rất ngắn gọn súc tích có vẻ đối với hắn chỉ nói chuyện thôi
cũng rất phí sức lực, đối với cái này người Tiêu Phàm cũng không chú ý nhiều.
Đến khi bước vào chính giữa khu vực, có lẽ trong 5 người ai cũng nghĩ thực lực
Tiêu Phàm là yếu nhất nên bốn người còn lại đều dặn dò hắn rất kỹ , khuyên hắn
khi vào bên trong đi ở trung tâm bốn người họ để có thể dễ bề bạo hộ.
Đối với những người này lời khuyên Tiêu Phàm có chút buồn cười lấy hắn thực
lực chỉ cần không gặp cấp ba hoang thú cơ hồ là không có chút nào nguy hiểm,
nhưng hắn cũng không nói cái gì bởi tuổi hắn nhỏ nhất bọn họ lo lắng cũng
không sai, hơn nữa hắn cũng muốn điệu thấp một chút.
Ban đầu tiểu đội cũng bắt gặp vài con cấp hai sơ cấp hoang thú, tuy nhiên Tiêu
Phàm cũng không hề phải rat ay, chỉ cần bốn người kia tập hợp lại vây giết
thoáng chốc là có thể miểu sát, nhiệm vụ của hắn là canh gác cùng thu thập
chiến lợi phẩm.
Không lâu sau đó 5 người tổ đội cũng ngẫu nhiên gặp một vài đầu cấp hai hoang
thú trung cấp cùng cao cấp tầm đó nhưng cũng không có cái gì độ khó cao đều bị
Lý Hổ bọn người giải quyết nhanh chóng không có chút nào dông dài.
Mãi cho đến khi gặp một con cấp hai đỉnh cấp hoang thú Hỏa Diệm Sư sau đó Lý
Hổ nhìn Tiêu Phàm cười nói :
“ Đầu này hoang thú có chút khó giải quyết, chính ngươi tự cẩn thận”
Nói xong rồi hướng phía ba người còn lại gật đầu ra hiệu, ngay lập tức bốn
người phối hợp ăn ý vây quanh con kia Hỏa Diệm Sư bắt đầu chuẩn bị tấn công.
Về phía Hỏa Diệm Sư thấy bốn người vây quanh cũng bắt đầu gầm rú điên cuồng
hướng phia Lý Hổ bọn người công tới, thế công cực kỳ hung mãnh.
Hỏa Diệm Sư lông đỏ như máu lực lượng đạt tới 2 vạn cân so với Võ sĩ đỉnh cấp
Lý Hổ ròng rã chênh lệch gấp đôi, tuy nhiên dựa vào nhân số phần hơn ban đầu
cũng có chút ưu thế, nhưng Hỏa Diệm Sư tốc độ cũng rất nhanh khiến cho 4 người
công kích có chút khó khăn, dựa nó ưu thế lực lượng cùng tốc độ có lẽ Lý Hổ
nhóm người nếu chiến đấu lâu cũng không thể giải quyết được nó thì chỉ có con
đường chết.
Đúng như Tiêu Phàm dự đoán chỉ thấy chiến đấu hồi lâu 4 người Lý Hổ bắt đầu có
dấu hiệu bại, lực lượng thua kém tốc độ cũng không bằng chỉ dựa vào nhân số
đông là rất khó giành lại ưu thế.
Lúc này Vương Cường, Hoàng Báo, Cao Kiến do chỉ mới võ sĩ trung cấp đấu với
con này cao cấp hoang thú có chút hơi miễn cưỡng, trên thân 3 người cũng bắt
đầu xuất hiện một vài vết thương nhỏ do không né tránh được Hỏa Diệm Sư móng
vuốt, may mắn là có Lý Hổ chịu thay bọn họ đa số công kích chứ nếu không ba
người này đã sơm không thể bò dậy nổi.
Thấy vậy Tiêu Phàm cũng có chút sốt ruột đành nắm chặt Phá THiên Kiếm xông vào
trợ giúp Lý Hổ, mấy người này đối xử tốt với bản thân, hắn cũng không muốn để
họ xảy ra chuyện.
Rất nhanh xông lại Tiêu Phàm chém ra một chiêu Trọng Kiếm Trảm hướng về Hỏa
Diệm Sư cùng nó cứng đối cứng, hắn ước tính đòn này có 5 vạn cân lực đạo con
này sư nếu không tránh được chắc chắn sẽ chết.
Lý Hổ nhóm người thấy Tiêu Phàm xông lên thầm than không ổn muốn ngăn cản,
nhưng Tiêu Phàm tốc độ quá nhanh khiến bọn họ không kịp phản ứng chỉ có thể
không đành lòng thở dài, bởi bọn họ nghĩ Tiêu Phàm võ sĩ sơ cấp cùng con này
sư đối chọi chỉ có con đường chết,
Nhưng có lẽ rất nhanh bọn họ cũng nhận ra là mình đã sai, chỉ thấy một tiếng
vang lớn kèm theo sau đó là con kia Hỏa Diệm Sư bay ra hơn 20 mét mới dừng
lại, hơn nữa có vẻ như không đứng dậy nổi.
Còn bên này Tiêu Phàm vẫn an ổn đứng im tại chỗ một bước cũng không hề lùi,
khiến cho 4 người gần như hóa đá, có đánh chết bọn họ cũng không thể tin con
kia yêu thú bọn họ không đối phó nổi ở trong tay người thiếu niên này không
qua nổi 1 chiêu, hơn nữa nhìn dáng vẻ có lẽ là đã chết.
Một kiếm đập chết 1 con cấp hai cao cấp hoang thú có lẽ chỉ có Võ sư cường giả
mới có thể làm được đi, thấy bốn người vẫn còn đang mơ hồ không tin được
chuyện vừa sảy ra Tiêu Phàm cũng có chút buồn cười, nếu mấy người này biết hắn
ngay cả cấp hai đỉnh cấp hoang thú cũng giết qua không biết sẽ nghĩ gì.
Lát sau Lý Hổ bốn người cũng bắt đầu tỉnh táo lại cũng không biết nói gì cho
phải, thời điểm trước đó bọn họ khoác lác bảo hộ Tiêu Phàm an toàn, bây giờ
thì hay rồi người ta so với chính mình mạnh hơn 1 đòn đạp chết một con cấp hai
cao cấp hoang thú, chỉ nghĩ đến thôi cũng hận không thể đào cái hố nhảy xuống.
Lúc này bốn người nhìn về Tiêu Phàm với ánh mắt hâm mộ cùng kính trọng còn có
cả ghen tị, thực lực mạnh, gia thế tốt, hình dáng lại tuấn tú hơn nữa còn rất
trẻ, sau này hắn thành tựu còn cao đến mức nào, có lẽ là chỉ có Hoàng thành
nơi kia mới có thể chứa chấp được loại này thiên tài đi.
Thu dọn một chút con kia Hỏa Diệm Sư thì thời gian cũng đến giữa trưa bắt đầu
thấy đói bụng, năm người bèn tìm chỗ rộng rãi ăn uống qua loa cùng nghỉ ngơi
một chút để buổi chiều tiếp tục săn giết hoang thú.
Tuy nhiên chưa được bao lâu sau đó thì cả đám ngửi thấy một mùi hôi thối cùng
tanh tưởi xộc vào mũi, sau đó là vô số tiêng loạt soạt như có vật gì đó đang
di chuyển trên mặt đất hướng về bọn họ đi tới.
Ngay sau đó có một con rắn lớn chừng bằng thân người trưởng thành như thế toàn
thân màu trắng tuyết nhô lên cái dữ tợn đầu lâu hướng năm người không ngừng
phun ra nuốt vào to lớn cái lưỡi, quan sát một lát thì Tiêu Phàm cũng nhận ra
con hàng này lai lịch.
Huyền Băng Xà cấp ba sơ cấp hoang thú lực lượng thân thể đạt tới 5 vạn cân,
trên lưng nó vảy cực kỳ cứng cáp Linh khí không cách nào thương tổn, hơn nữa
nó nọc độc có thể độc chết hầu như tất cả mọi loại cấp 3 hoang thú chỉ có cá
biệt vài loài là có thể chống đỡ đươc, cực kỳ nguy hiểm.
Lý Hổ bốn người không ngừng run rẩy lùi về phía sau, đối với bọn họ mà nói
tầng thứ này hoang thú gặp phải chỉ có thể là con đường chết, có vẻ như hoàn
toàn rơi vào tuyệt vọng.
Còn về phía Tiêu Phàm tuy hơi chút bất ngờ nhưng vẫn còn bình tĩnh, tuy nhiên
cũng không khỏi thầm chửi vài tiếng trong lòng, số hắn có vẻ đen đủi cái nào
hoang thú không gặp gặp đúng rắn loại, hắn mỗi khi nhìn đến loại này hoang thú
đều cảm thấy ghê tởm hoàn toàn không muốn cùng chúng nó đánh.
Nếu không có 4 người kia vướng chân chỉ sợ hắn đã sơm dùng Linh Xà Bộ chạy xa
khỏi nơi này, hoàn toàn không cần thiết phải đối đầu, hơn nữa thực sự là hắn
cũng không hề nắm chắc phần thắng bởi nọc độc của rắn luôn luôn tạo cho hắn
một cảm giác cực kỳ nguy hiểm mặc dù hắn thân thể hoàng toàn có thể so với
Linh khí thậm chí là còn có thể là hơn.