Điên Cuồng Săn Giết Hoang Thú (1)


Tiêu Phàm vừa đi vừa không ngừng đưa mắt quan sát xung quanh tìm kiếm hoang
thú, hơn nữa nơi này cây cối um tùm có lẽ bất cứ lúc nào cũng có nguy hiểm
rình rập cẩn thận một chút vẫn hơn, hoang thú có muôn vàn chủng loài nhỏ yếu
có mạnh mẽ có, nhưng có thể trong khu vực này sinh tồn sẽ không có cái gọi là
kẻ yếu.

Nghĩ vậy hắn bắt đầu thận trọng di chuyển nhẹ nhàng cố gắng không gây ra tiếng
động quá lớn đề phòng bị yêu thú tập trung, bên ngoại vi khu vực còn có thể
chạy thoát được nhưng nơi này địa hình hiểm trở di chuyển khó khăn, nếu có gặp
nguy hiểm chạy trốn cũng rất khó.

Tiêu Phàm đang thận trọng tìm kiếm hoang thú xung quanh, bỗng nhiên có tiếng
“roạt” “roạt” rất nhỉ vang lên ngay bên cạnh mình, sau đó là một tiếng xé gió
dường như có thứ gì đó lao về phía hắn.

Không kịp suy nghĩ là thứ gì hắn bèn sử dụng Linh Xà Bộ hai chân đạp đất lấy
đà nhảy thẳng lên vịn vào một cành cây cao vắt ngang gần đó, may mắn hôm nay
hắn tập luyện bộ này thân pháp nhiều lần nên cũng có chút tâm đắc, một bước
nhảy lên cao gần 2 mét đu vào cành cây tránh đi vật kia.

Lúc này hắn đưa mắt nhìn lại mới thấy rõ vật đã tấn công mình, chỉ thấy một
con đen thui rắn lớn đang ngẩng đầu không ngừng lè lưỡi nhìn về phía bản thân,
nhìn rõ hình dáng nó sau đó Tiêu Phàm nổi hết cả da gà.

Nhìn nó đen thui bóng loáng màu da cùng dài hơn hai mét thân thể không ngừng
uốn éo to bằng bắp tay người trưởng thành thân thể,Tiêu Phàm chỉ thấy tay chân
bủn rủn hơi có chút mất khống chế, bản thân hắn đối với rắn loài động vật là
cực kỳ sợ hãi, hắn cũng không biết tại sao lại như vậy, nhưng mỗi khi có người
mang con rắn nào đó lại gần là hắn cảm thấy buồn nôn, có lẽ là do bản năng đi.

Chuyện này mà có người biết chắc cũng sẽ cười đến rụng răng đi, một người võ
giả lại sợ một con rắn nhỏ, có lẽ cái này một phàm nhân không hề tu luyện đứa
bé cũng so với hắn mạnh hơn nhiều, nhưng cũng đành chịu từ bé đã vậy cũng hắn
cũng không biết làm gì hơn.

Một lát sau Tiêu Phàm đu mạnh hai tay lên cành cây lấy đà nhảy lên cành cây
đứng trên đó, nhưng có lẽ do tay chân hơi run rẩy nên đứng không vững khiến
hắn phải bám vào một cành cây gần đó giữ thăng bằng, hắn cũng không khỏi than
vãn bản thân vô dụng chỉ gặp một con rắn mà đã sợ tới mức này sau này còn mặt
mũi nào hành tẩu trên giang hồ.

Một người một rắn đối lập nhìn nhau, Tiêu Phàm bắt đầu tìm kiếm con này rắn
đen miêu tả, toàn thân đen thui bên dưới bụng trắng hếu thân dài hai mét tên
gọi Huyền Âm Xà một loại cấp hai trung cấp hoang thú, thân thể lực lượng cùng
phòng ngự yếu kém so với cấp một hoang thú còn yếu hơn rất nhiều tuy nhiên
răng nó lại có thể so Linh khí cùng phun ra chất độc có tính ăn mòn và độc
tính rất mạnh, cấp hai hoang thú bên trong không loại nào có thế chống đỡ được
nó độc tính, hơn nữa nó tốc độ tấn công cực nhanh rất khó phòng bị nên rất ít
loài hoang thú muốn cùng Huyền Âm Xà tranh đấu.

May mắn cho Tiêu Phàm là hắn né được chứ khi nãy bị nó cắn trúng có lẽ là sang
năm mộ hắn cỏ cũng xanh rờn rồi, hít thở sâu một lượt để tâm trạng bình tĩnh
hắn bắt đầu tìm cách đối phó con rắn này.

Bản thân hắn hoàn toàn không muốn cùng con rắn này chiến đấu nên đành đứng
trên cành cây chờ đợi con rắn này biết khó mà lui, nói đùa nhìn thấy nó tay
chân đã run rẩy thì còn đánh đấm kiểu gì, khác nào mời nó thịt mình.

Đại đa số loài rắn sẽ không leo cây con này Huyền Âm Xà cũng không ngoại lệ
nên nó chỉ có thể bên dưới chờ đợi Tiêu Phàm rơi xuống, một người một rắn nhìn
nhau hồi lâu có vẻ như là không ai nhường ai.

Một lúc lâu sau đó, không thấy Huyền Âm Xà có dấu hiệu bỏ đi Tiêu Phàm không
thể làm gì khác ngoài việc nhảy xuống dưới chạy trốn, tuy rằng có chút mất mặt
nhưng vẫn hơn là mất mạng, người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết, mạng sống
là thứ tồn tại duy nhất còn những thứ khác có hay không không quan trong.

Tự cho là đúng một hồi, Tiêu Phàm lấy đà nhảy xuống một đoạn thật xa sau đó
không ngừng hướng về phía bên trong chạy như điên mặc kệ đằng sau Huyền Âm Xà.

Tuy nhiên có vẻ như thằng này vận khí hơi đen, chỉ thấy đằng sau hắn Huyền Âm
Xà không ngừng hướng phía hắn đuổi theo làm cho Tiêu Phàm muốn chửi người xúc
động, người rắn đuổi nhau cảnh tượng diễn ra hồi lâu khiến cho hắn có chút mệt
mỏi, trong lòng không ngừng cầu nguyện trên đường đi gặp một con nào đó hoang
thú để cắt đi cái đuôi này.

“Ghét của nào trời trao của nấy” câu nói này một chút cũng không sai, Tiêu
Phàm chạy một đoạn đường dài cũng không hề gặp cái gì hoang thú như mong ước,
khiến hắn không khỏi đấm ngực dậm chân than thở “đã đen còn lắm lông”.

Lát sau hắn dừng lại nhặt một cành cây khô to như cổ tay bên đường sau đó đột
ngột chuyển hướng về phía Huyển Âm Xà đập tới một bên không ngừng gào thét :

“Con mẹ nhà ngươi ! Cho là ta dễ ăn hiếp đi ! Bổn công tử cùng ngươi liều
mạng”

“ Đến có gan ngươi cắn ta đi ?”

“ Đòi làm thịt ta này ! Con mẹ nhà ngươi ”

“ Hôm nay không đập chết ngươi ngày mai ta đổi họ”

Không biết Huyền Âm Xà cũng đã sớm bị chết, Tiêu Phàm càng đánh càng hăng mãi
cho đến khi hắn cảm thấy mệt mỏi mới thôi, khẽ lau đi một chút mồ hôi nhìn về
phía bị đánh dập nát không còn ra ban đầu hình dạng khinh bỉ nói :

“ Đã yếu còn đòi ra gió”

Tuy nhiên cảm giác chiến thắng chưa được bao lâu thì Tiêu Phàm nhận ra điều gì
đó khiến mặt hắn tái ngắt, có vẻ như cuối cùng thằng này cũng nhận ra bản thân
đầu óc có vấn đề, Huyền Âm Xà nguy hiểm nhất là nó bản năng sát thủ, nó đánh
lén cực nhanh cũng như là cực kỳ chuẩn xác cộng thêm nguy hiểm độc tính khiến
cho người khác khó lòng phòng bị, còn ở bình thường trạng thái nó lực lượng
yếu kém không có gì nguy hiểm, người khác chỉ cần hơi động não một chút cũng
có thể nghĩ ra đơn giản tránh đi nó độc cùng răng nanh là xong.

Ngược lại hắn thì tốt cứ nghĩ loại này hoang thú cực kỳ nguy hiểm không dám
cùng nó chiến đấu, thêm cả bản tính sợ rắn thấy nó chỉ biết đến chạy không có
cái gì ý chí chiến đấu, không nghĩ ra đơn giản nhất phương pháp không cần cận
chiến dùng vật gì đó ở xa đánh nát đầu nó là ăn rồi, đơn giản hơn rất nhiều,
khả năng là sợ hãi quá độ nên đầu óc không dùng được dẫn đến thiếu năng bệnh
nan y đi, chỉ cần nghĩ đến đây thôi Tiêu Phàm cũng cảm thấy không còn gì để
nói.

Nhìn một chút nằm trong loang lổ vũng máu thân thể dập nát không trọn vẹn
Huyền Âm Xà, Tiêu Phàm mỗi khi nhìn thấy nó hình dáng lại nổi da gà nên cũng
không định chạm vào hấp thu tinh huyết cùng lấy nó máu huyết để luyện thể, hắn
đành để dành lại xác con hoang thú này cho người nào đó hữu duyên.

Tự cho là đúng một hồi, hắn lại hùng hổ vác cái kia cành khô hướng phía khác
tìm kiếm hoang thú, có lẽ bởi vì con rắn kia chết quá nhanh nguyên nhân không
thể phát tiết hết trong lòng bực bội nên hắn muốn thật nhanh tìm kiếm một con
hoang thú trút giận.


Bất Diệt Thánh Hoàng - Chương #20