Bước Vào Chính Giữa Khu Vực


Sáng sớm hôm sau, Tiêu Phàm từ trong lều trại bước ra, hắn hôm nay muốn đi vào
hoang cổ sơn mạch chính giữa khu vực săn giết cấp hai hoang thú, chỉ ngẫm đến
thôi đã cảm thấy hưng phấn, hắn có chút không đợi được vội vàng bước nhanh vào
bên trong Hoang Cổ sơn mạch.

Thời gian ở đây gần hai tháng Tiêu Phàm cũng khá thông thuộc nơi này địa
hình,hắn biết bên trong ngoại vị khu vực có một con đường mòn được tạo nên bởi
đa số võ giả đi vào chính giữa khu vực săn giết hung thú tạo thành, đi trên
con đường mòn này là lối đi nhanh nhất để bước vào Hoang Cổ sơn mạch khu vực
chính giữa.

Chỉ thấy trên đoạn đường đất rộng rãi, Tiêu Phàm hành động quái dị có lúc bước
đi chậm rãi có khi thì lại chạy như bay, có lẽ là hắn luyện tập bộ kia thân
pháp Linh Xà Bộ, hắn vừa đi vừa luyện tập đến khi thấy mệt mỏi lại dừng chân
nghỉ ngơi khôi phục thể lực.

Trên con đường mòn này không khí có chút vắng vẻ, có lẽ bởi võ giả thường hoạt
động ở nơi này cho nên hoang thú quanh khu vực đã bị tiêu giệt hết, trên đường
đi thi thoảng Tiêu Phàm cũng sẽ ngẫu nhiên gặp một vài tiểu đội võ giả, có
người thì thì không ngừng hướng hắn chỉ trỏ cùng bàn tán,cũng có người nhìn
hắn vẻ mặt nghiền ngẫm, hơn nữa là có rất nhiều người suy nghĩ là hắn tuổi trẻ
tinh trùng lên não muốn vào trong ngắm quang cảnh nên có lòng tốt khuyên hắn
quay lại, đối với những cái này hắn cũng có chút buồn cười , nhưng cũng không
biết trả lời sao chỉ hướng mấy người đó cười một tiếng cùng cảm ơn lại tiếp
tục phi nhanh về phía trước, bởi bảo hắn trả lời là bản thân muốn vào trong
săn giết hung thú có vẻ như chính hắn cũng cảm thấy vô lý.

Người ta vào săn giết hoang thú ai ai cũng cùng nhau tổ đội vào săn giết, hắn
cái này một mình đi vào săn giết hoang thú đơn giản là hoang đường, kể cả là
bản thân hắn có lực lượng hơn người thường nhưng thêm một người thêm một ít an
toàn, vào bên trong có ai sẽ chắc chắn là bản thân có thể an toàn trở ra, cái
này là tinh trùng nên não nhiệt huyết thiếu niên không sai biệt lắm, những
cũng không trách được Tiêu Phàm hắn bản thân cũng mới 16 tuổi sao có thể như
ông cụ non chuyện gì cũng tính toán trong lòng bàn tay được.

Hơn 4 giờ sau , cuối cùng Tiêu Phàm cũng đi hết cuối đoạn đường mòn, chỉ thấy
phía trước xung quanh lít nha lít nhít cây cổ thụ che trời, ở khu vực này ánh
nắng bị um tùm cổ thụ che hết nên không gian cực kỳ râm mát cũng ẩm ướt, hơn
nữa khu vực này độ ẩm cao nên các loại thực vật nhỏ sinh trưởng tốt cực kỳ um
tùm.

Tuy có chút sợ hãi cùng lo lắng nhưng rất nhanh Tiêu Phàm đem cảm giác tiêu
cực xua đi, đã dám đi vào còn lo lắng sợ hãi cái gì nguy hiểm thì cẩn thận một
chút là được, võ đạo đường nguy hiểm so với cái này hẳn là cũng không hề kém
thậm chí là nguy hiểm hơn rất nhiều, chỉ như này đã sợ hãi sau này làm sao có
thể trả được thù.

Hít sâu cùng thở ra một hơi, Tiêu Phàm bắt đầu hướng vào bên trong đi tới, đi
một đoan đường thì hắn cũng gặp đối thủ đầu tiên là một con báo đen ngòm thân
hình to gấp đôi trước đó hắn giết con báo đốm.

Hơi ngừng lại tìm kiếm thông tin trong đầu, cuôi cùng Tiêu Phàm cũng biết con
báo đen này tên Gọi Hắc Vân báo cấp hai sơ cấp hoang thú, sở trường tốc độ cực
nhanh có thể so một vị đỉnh cấp võ sĩ toàn lực thôi động, móng vuốt cùng răng
nanh sắc bén vô cùng có thể so linh khí, nó sực mạnh cùng tốc độ chồng lên
nhau tấn công có thể đạt tới 1 vạn cân lực đạo , điểm yếu lực phòng ngự cực
yếu thậm chí so với cấp một hung thú cũng có chút không bằng.

Tiêu Phàm cũng có chút vui vẻ con Hắc Vân báo này là đối tượng tốt để hắn
luyện tập Linh Xà Bộ, hắn sử dụng thân pháp lại gần con báo đen kia một bên
tay hơi nắm dùng sức đấm ra một quyền, chỉ nghe “ Soạt” một tiếng hắn quyền
đấm vào khoảng không.

Còn Hắc Vân báo thì ở cách xa hắn 10 mét nhe răng dữ tợn nhìn về phía Tiêu
Phàm, hắn cũng có chút giật mình tốc độ con này Hắc Vân Báo đơn giản là quá
nhanh đi, lại một cái Man Ngưu Quyền hướng về nó tấn công, cái này quyền pháp
hắn chưa thành thạo mang ra luyện tập một chút cũng không tệ lắm.

Hắc Vân Báo lần này thấy hắn tấn công lần này cũng không né tránh nhẩy lên
thật cao đưa ra hai chân trước hướng hắn vồ tới, Tiêu Phàm thầm than không ổn
cái nó móng vuốt cực kỳ sắc bén có thể so linh khí, hơn nữa nó ưu thế là tốc
độ chồng thêm vào lực công kích cùng xuyên thấu rất khủng bố lấy da thịt đón
đỡ chỉ e là ngày này sang năm mộ hắn xanh cỏ.

Mắt thấy Hắc Vân Báo tới gần hắn vận dụng thân pháp như linh xà né sang bên
trái, sau đó biến chiêu tập trung lực lượng vai phải giống như một con trâu
húc như thế Man Ngưu Kình hướng thân thể nó húc tới.

Chỉ nghe “rầm” một tiếng Hắc Vân Báo bị đẩy lùi ra xa 10 mét mới dừng lại được
thân thể hơi khựng lại có vẻ như là đã bị thương, Tiêu Phàm thầm than đáng
tiếc, vừa rồi khi hắn sử dụng thân pháp cùng biến chiêu có lẽ bởi xì tốc độ
nhanh nguyên nhân nên tụ lực không đủ nên không thể một đòn giết chết được con
báo này.

Hắc Vân Báo một chân cào cào đất, sau đó đưa ánh mắt hướng Tiêu Phàm như là
đang bắt đầu đánh giá lại chính mình con mồi miệng không ngừng thở dốc, bỗng
nhiên nó gầm lên một tiếng thật lớn sau đó chỉ nghe “Soạt” một tiếng nó lại
nhảy lên một cái thật cao giơ lên hai chân trước móng vuốt tạo thành một cái
thật đẹp tư thế hướng hắn công tới.

Nhưng có vẻ như phần bụng mang thương tổn khiến nó tốc độ giảm đi rất nhiều,
làm cho Tiêu Phàm bắt dễ dàng quan sát nó động tác, chỉ thấy Tiêu Phàm tụ lực
hai chân nhảy lên một cái thật cao, sau đó từ trên giáng xuống một cái Man
Ngưu Quyền lên nó đầu lâu.

“ Bịch” một tiếng chỉ thấy Hắc Vân Báo hơn trăm cân thể trọng từ trên rơi
xuống trên miệng cùng mắt loang lổ máu tươi trào ra không ngừng nằm im không
nhúc nhích hẳn là đã chết.

Tiêu Phàm cũng có chút hài lòng bởi hắn vừa rồi cũng bắt đầu thích ứng với tốc
độ của thân pháp nên quyền vừa rồi đấm ra cũng gần như là toàn lực 2 vạn cân
lực lượng, trong khi đó toàn thân hắn lực lượng bao gồm cả thân thể cùng huyết
khí thôi động là 2 vạn 4 ngàn cân, tuy còn chút thiếu sót nhưng cũng không quá
nhiều.

Hắn đến bên cạnh chuẩn bị công tác hấp thu con này hoang thú tinh huyết, nhưng


vẻ hơi đen cho hắn là thân thể hắn lại không tiếp tục hấp thu con này báo tinh
huyết khiến cho hắn tức đến hộc máu, cái bộ thân thể này đơn giản là quá mức
kỳ hoa cùng hố người, đau khổ săn giết hoang thú cho nó hấp thu nó lại sang
chảnh không thèm.

Không còn cách nào khác Tiêu Phàm đành phải mang xác con này hoang thú ném vào
không gian giới chỉ, bên trong không gian là trạng thái chân không hơn nữa
thời gian cũng ngưng đọng nên cũng không lo lắng hoang thú máu huyết bị đông
lại, chỉ cần thời điểm về mang ra là có thể tiếp tục lấy huyết dịch.

Nghỉ ngơi một lát hồi phục thể lực tiêu hao, hắn lại tiếp tục hướng về phía
bên trong đi tới tìm kiếm tiếp theo con mồi.


Bất Diệt Thánh Hoàng - Chương #19