Bước Vào Hoang Cổ Sơn Mạch Dự Định


Từ lức cùng Mã Tài chiến đấu sau đó hắn có chút vội vàng bước nhanh về phía
Tiêu gia phủ đệ, trong đầu không ngừng suy nghĩ đến chuyện cùng Mã Tài đánh
nhau hậu quả sau đó, lắc đầu không nghĩ nữa bởi hắn biết thanh niên gây sự
đánh nhau các vị gia tộc trưởng bối sẽ không nhúng tay đấy, Mã Tài thua hắn
cái này võ đồ tin tức bọn hắn giấu đi còn không kịp sao có thể tuyên dương ra
ngoài, còn về thanh Phàm khí đỉnh cấp này trở thành hắn chiến lợi phẩm Mã Tài
hắn cũng không đến nỗi đến tận Tiêu gia đòi về hơn nữa nếu có đại bá bọn họ
cũng sẽ không cho bọn hắn được như ý.

Bất chợt hắn dừng chân tại một tào to lớn phủ đệ, trên bảng lớn treo tấm to
lớn bảng hiệu ghi hai chữ Tiêu gia, nét bút vô cùng trầm trọng cùng khí thế.

Nhìn bên cạnh hai cái giữ cửa hộ vệ cúi chào mình Tiêu Phàm gật đầu mỉm cười
đi vào bên trong, thời điểm cũng đã quá trưa nên bên trong phủ đệ có chút vắng
vẻ vì mọi người đều về chính mình chỗ ở ăn cơm cùng nghỉ ngơi.

Băng qua vài tòa rộng lớn có chút vẳng vẻ căn nhà Tiêu Phàm trở về chính mình
tiểu

viện, bước vào phòng khách thì hắn thấy Tiêu Hoa đang dọn dẹp bát đũa mặt hắn
có chút tái ngắt, có vẻ như hắn về muộn quá.

Tiêu Hoa nhìn thấy hắn có chút chật vật bộ dáng tò mò hỏi :

“ Thiếu gia sao người lại về sớm vậy, không phải người cùng Phạm An thiếu gia
đi ăn sao? Hơn nữa người thiếu gia sao lại có nhiều máu như vậy”

Nói xong nàng lại gần xem xét vết thương cho hắn nhìn bộ dạng có vẻ rất lo
lắng, Tiêu Phàm nhìn nàng quan tâm bản thân thì có chút ấm áp đành tìm mấy cái
lí do nói dối để an ủi nàng, xong rồi ngại ngùng bảo nàng hắn có chút đói bụng
kêu nàng đi nấu thêm thức ăn còn bản thân đi vào tắm rửa qua cùng thay quần
áo, trên người hắn bụi đất cùng vết máu hơn nữa lại có cả mùi mồ hôi thật sự
có chút khó ngửi.

Một lúc sau Tiêu Hoa bưng đồ ăn đi lên, nhìn sơ qua trên bàn đơn sơ cùng giản
dị thức ăn hắn bắt đầu ăn như bị bỏ đói vài ngày người không để ý đến hình
tượng. Làm bên cạnh Tiêu Hoa không khỏi che miệng cười khẽ.

Ăn xong Tiêu Phàm nhìn qua một chút bàn thức ăn nhíu mày, hắn cái này vị thiếu
gia ăn uống cũng có chút hơi quá đơn sơ, lấy hắn gia tộc tiền trợ cấp một
tháng khảng 1 vạn tiền đồng đối với bình thường gia đình ăn uống hai tháng là
không vấn đề gì, nhưng hắn võ giả thân thể sức ăn gấp ba bốn lần người bình
thường 1 vạn tiền đồng tiền ăn hàng tháng có chút thiếu hơn nữa còn có tiêu
pha hàng ngày, tiền trợ cấp này chắc chắn không đủ, nên bữa ăn rất đạm bạc.

Lại nói trước đây hắn một lòng tu luyện không để ý quá nhiều chuyện khác, cuộc
sống đạm bạc đơn sơ cũng không có quá nhiều chú ý, hắn cũng không biết ngay cả
bản thân Tiêu Hoa cuộc sống sinh hoạt cũng rất thiếu thốn.

Lắc đầu thầm than có cái nào gia tộc thiếu gia như mình ngay cả ăn uống sinh
hoạt hàng ngày cũng có chút không kham nổi, không biết thì thôi nay đã biết
thì hắn cũng không thể để cứ như vậy được, hắn có rất nhiều linh thach cùng
vật phẩm giá trị nếu mạng đi bản chắc chắn đủ cho hắn cả đời ăn uống không lo,
tuy nhiên toàn bộ đều là tài nguyên tu luyện người khác đều là mua không được
hắn cũng không nghĩ là sẽ mang đi bán.

Bản thân hắn cũng dự định mang 10 vạn phàm phẩm linh thạch cùng 5000 viên chân
khí đan đem cho đại bá cống hiến cho gia tộc còn linh dược cùng trị thương đan
dược giữ lại chính mình dùng, còn về võ kỹ cùng võ đạo tâm pháp đợi hắn tu
luyện qua rồi tính, nhân cơ hội đó cũng phải xin thêm một ít tiền đồng ngân
phiếu cũng không tính quá thiệt thòi, ban đầu dự định cống hiến không cho gia
tộc tuy nhiên cũng đành chịu, ai bảo hắn quá nghèo đến cơm cũng không có mà
ăn.

Còn về đồ đạc là do cha mẹ hắn để lại bây giờ thành của hắn, hắn muốn làm sao
thì làm cũng không có gì gánh vác có lỗi với gia tộc này nọ có trách thì trách
hắn quá nghèo mà thôi hơn nữa một ít tiền đồng ngân phiếu đôi với gia tộc cũng
chỉ là chin trâu mất một sợi lông cũng không có gì quá lớn không thể chấp
nhận.

Tìm ra phương pháp hắn cũng khẽ cười rồi để mặc Tiêu Hoa thu dọn bàn ăn, đứng
dậy đi về phòng ngủ nằm nghỉ ngơi, cùng Mã Tài chiến đấu khiến bản thân hắn
bây giờ rất mệt mỏi, bất chợt chìm vào giấc ngủ.

Hắn ngủ một giấc thật ngon mãi cho tới khi trời nhá nhem tối mới tỉnh dậy, khẽ
vận động mệt mỏi thân thể một chút hắn đi ra ngoài thì thấy Tiêu Hoa đang cất
quần áo, hắn hướng phía nàng nói :

“ Ta đi qua chỗ đại bá có lẽ tới khuya mới về, muội ở nhà ăn cơm trước đi ! "

Thấy vậy Tiêu Hoa “ Vâng” một tiếng biểu thị đã biết rồi nhìn theo bóng dáng
hắn đi xa dần, nàng cũng có chút than thở nhà mình thiếu gia cái gì cũng tốt
chỉ là hết tới lần này tới lần khác không có thiên phú luyện võ thực sự là quá
đáng tiếc, nghĩ xong lại tiếp tục thu quần áo.

Tiêu Phàm băng qua vài tòa rộng lớn nhà ở cùng khu vực luyện võ trường khu
vực, trên đường đi gặp mấy cái thị nữ cũng hộ vệ cúi đầu chào mình hắn cũng
chỉ khẽ cười gật đầu đáp lại rồi lại tiếp tục hướng đại bá gian phòng đi tới,
đi ngang qua luyện võ trường hắn cũng thấy rất cái gia tộc thiếu niên tuổi
khoảng 14 15 đang bắt đầu lục đục thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về trong đó có cả
cái tên Tiêu Tuấn thiếu niên.

Thấy vậy hắn không khỏi cảm thán bản thân cũng từng có thời điểm như bọn họ
không ngừng nỗ lực tu luyện hi vọng một ngày có thể trở thành một người võ đạo
cường giả, nhưng hiện tại thì sao cùng 16 tuổi như hắn gia tộc đệ tử tất cả
đều được gia nhập Thiên Hà võ viện thực hiện bọn họ ước mơ còn bản thân hắn
thì sao, mặc dù hắn không ngừng nỗ lực tu luyện nhưng tất cả những gì hắn có
chỉ là một cái xa xôi mù mịt cùng tối tăm con đường, nếu không phải mang trên
mình cha mẹ thù hận có lẽ hắn đã sớm bỏ cuộc rồi.

Khẽ lắc đầu xua tan đi tâm tình tiêu cực hắn càng bước nhanh hơn về phía đại
bá nơi ở.

Một hồi hắn dừng lại tại một khu to lớn tiểu viện nằm ở gần khu vực trung tâm
của gia tộc, đây là Tiêu gia tộc trưởng Tiêu Bá Thiên chỗ ở, thuở nhỏ Tiêu
Phàm vốn sống ở đây đến khi 14 tuổi mới tách ra, đã lâu không trở về nên có
chút xúc động.

Bên ngoài sân Tiêu Bá Thiên đang cầm bình nước tưới cây cảnh khuôn mặt luôn
mang một chút ưu sầu cùng tang thương, bên trong rộng lớn căn phòng chỉ thấy
thấp thoáng Tiêu Phàm đại thẩm đang cùng một vài người thị nữ trưng bày thức
ăn cho bữa tối.

Tiêu Bá Thiên nhìn thấy Tiêu Phàm khẽ nhíu mày có chút hài hước nói : “ Không
tệ ! Vẫn nhớ đường về nhà”

Tiêu Phàm có chút xấu hổ cùng xúc động nhưng rất nhanh lại thôi toe toét cười
:

“ Đại bá càng ngày nhìn người càng trẻ ra tinh thần khí khái trẻ trung nhìn
không khác gì thanh niên tuổi đôi mươi. Không nghe người nói con cũng không
nhận ra cứ nghĩ đi nhầm nơi. Ha ha “

“ Ngươi có thấy người thanh niên đôi mươi nào đầu hai thứ tóc chưa? Lớn lên
không ít, bợ đít công phu ngược lại cũng không có lùi” Tiêu Bá Thiên mỉm cười
không nhanh không chậm nói.

“Đã đến rồi thì vào nhà ăn cơm đi ! Đã lâu chúng ta chưa ngồi ăn bữa cơm gia
đình”

Nói rồi đặt trên tay bình nước cùng Tiêu Phàm bước vào trong, bên trong Liễu
Ngoan thấy Tiêu Phàm vui vẻ chạy lại.

Nàng có chút xúc động không biết phải làm gì chỉ đứng nhìn hắn một hồi lâu rồi
xúc động nói :

“ Tiểu Phàm ngươi có chút gầy. Nào! Mau lại đây ngồi ăn cơm, đã lâu rồi cả nhà
chúng ta chưa đoàn tụ”

Nhìn trước mắt ăn mặc cung trang trung niên nữ tử chỉ thấy nàng một cái xinh
đẹp trung niên nữ tử, khuôn mặt hiền lành từ ái luôn khiến người khác có hảo
cảm, hình dáng toát lên vẻ cao quý nhưng ánh mắt khi nhìn về hắn xen lẫn có
chút quan tâm .

Bản thân Tiêu Phàm cũng có chút xót xa, người phụ nữ này không khác gì mẹ của
hắn, từ nhỏ hắn từ vòng tay nàng lớn lên không khác gì mẹ của hắn, bản thân
nàng là nửa cái gia tộc chủ nhân công việc quán xuyến cùng tính toán chi tiêu
trong gia đình đều một tay nàng đảm nhiệm, bình thường cũng không có thời gian
rảnh đi qua xem hắn nhưng cũng không đại biểu nàng đối với hắn lạnh nhạt, có
lẽ ở thâm tâm nàng đã sớm coi hắn như bản thân con ruột,chỉ có hắn ngày ngày
trầm mê võ đạo không thường xuyên ghé qua, nghĩ lại bản thân cũng có chút hối
hận.

Ba người ngồi ăn không khí xung quanh ấm áp, Liễu Ngoan không ngừng gắp thức
ăn

cho hắn tươi cười nói:

“ Tiểu Thắng cùng tiểu Băng mới gửi thư về cho ta báo bình an cùng hỏi thăm
ngươi, ta hồi hâm cho bọn hắn nói mọi chuyện ở nhà cũng rất tốt”

Một lát sau nàng lại khẽ thở dài trách móc:

“Bọn ngươi mấy đứa trẻ đứa này ai cũng giống nhau chỉ mải mê tu luyện quên mất
bọn ta cái này mấy lão già”

Tuy nhiên rất nhanh sau đó thay thế bằng những câu hỏi han quan tâm tới hắn
cuộc sống, đối với nàng Tiêu Phàm có gì nói nấy chỉ riêng chuyên cùng Mã Tài
đánh nhau là hắn không có nói hắn sợ nàng lo lắng.

Cơm nước xong xuôi hắn cùng dại bá Tiêu Bá Thiên thương nghị về chuyện hắn
muốn đem 10 vạn phàm phẩm linh thạch cung 5 ngàn viên chân khí đan cống hiến
cho gia tộc đằng sau còn không quên đối với đại bá xin thêm 50 vạn tiền đồng
làm tiền sinh hoạt hàng ngày.

Đối với chuyện này đại bá cũng không có cái gì ý kiến, chỉ là gõ hắn vài cái
về tội xin thêm tiền tiêu vặt, làm Tiêu Phàm cũng có chút oan uổng có trách
cũng chỉ trách hắn quá nghèo, nhưng rồi đại bá cũng đồng ý cho hắn 50 vạn tiền
đồng ngân phiếu.

Tiêu Phàm mang linh thạch cùng chân khí đan đưa cho đại bá cất vào túi càn
khôn, Tiêu Bá Thiên cũng có chút kích động chỗ này tài phú bằng 5 năm Tiêu ra
thu vào.

Cuối cùng hắn mang dự định tiến vào Hoang Cổ sơn mạch nói ra một chút để đại
bá cùng đại thẩm biết, Tiêu Bá Thiên không nói gì chỉ có Liễu Ngoan hơi hơi
lắng can ngăn:

“Ngươi mong muốn ta cũng biết, nhưng Hoang Cổ sơn mạch nguy hiểm như vậy làm
sao có thể để ngươi một mình đi vào. Không được, ta không đồng ý “

Dừng một chút nàng lại nói :

“ Hơn nữa cuộc sống bình thường có gì không tốt mà phải liều mạng như vậy? Có
hai người chúng ta tại chẳng lẽ lại không lo lắng cho ngươi chu toàn?”

Tiêu Bá Thiên trầm mặc không biết đang suy nghĩ gì, Tiêu Phàm thấy vậy bèn nói
:

“ Con cũng biết hai người là thật tâm lo lắng cho con nhưng cha mẹ thù không
thể bảo con sống trên đời còn có ý nghĩa gì? Võ giả con đường vốn là liều mạng
đi về phía trước sao có thể yên ổn sống qua ngày ?”

Nói đến đây Tiêu Phàm mắt có chút đỏ “ Hơn nữa bản thân con luôn có dự cảm có
điều gì thôi thúc con đi vào đó. Mong hai người thành toàn cho con”

Sau một hồi tranh luận bở Tiêu Phàm khăng khăng đòi đi nên Tiêu Bá Thiên cùng
Liễu ngoan cũng đành chịu chỉ biết khuyên bảo hắn mọi sự cẩn thận tính mạng an
toàn là trên hết.

Sau đó một nhà ba người hàn huyên một hồi thì Tiêu Phàm cũng xin phép trở về
vì thời gian cũng không còn sớm.


Bất Diệt Thánh Hoàng - Chương #11