10 : Lần Đầu Vượt Cấp Chiến Đấu (2 Hết)


Khẽ đánh tan trong lòng vô cùng kích động, Mã Tài lâm vào trầm tư suy nghĩ,
hắn có chút nghĩ không thông, Tiêu Phàm không hề sử dụng bất kì một loại nào
có phẩm giai võ kỹ, hơn nữa một cái võ sĩ cảnh giới người so với võ đồ người
phân biệt chủ yếu dựa vào khí thế đến xem, võ giả đạt tới võ sĩ cảnh giới sẽ
đều tu luyện lớn mạnh bản thân huyết khí, càng mạnh mẽ người huyết khí tiết ra
ngoài càng nhiều nên dễ dàng nhận biết.

Hắn là một cái gia tộc đại thiếu gia nên chút ít hiểu biết là vẫn phải có,
nhìn bản thân Tiêu Phàm không hề có chút nào huyết khí ba động chứng tở vẫn
chưa hề đạt đến võ sĩ cảnh giới, che dấu chân khí pháp môn là có nhưng cũng
chưa bao giờ nghe có che dấu huyết khí pháp môn, bơi làm gì có người nào rảnh
rỗi làm cái che dấu huyết khí pháp môn cho cái nho nhỏ võ sĩ sử dụng, nếu có
đơn giản là người đó bị điên, lại nói Tiêu Phàm không có võ mạch theo lý
thuyết mà nói là hắn không thể nào trở thành võ sĩ điều này là chắc chắn, chưa
từng nghe nói có ngoại lệ.

Một hồi sau hắn càng khẳng định chắc chắn Tiêu Phàm chỉ là một người võ đồ, lí
do thắng có lẽ là do hai tên hộ vệ có chút khinh địch cùng Tiêu Phàm thân thể
lực hượng có chút lớn hơn người bình thường, nghĩ vậy nhưng trong lòng cũng có
chút thầm than võ đồ đã có võ sĩ lực lượng nghe cỡ nào dọa người, nếu hắn trở
thành võ sĩ Thanh Phong trấn tuổi trẻ võ giả liệu có ai ngăn được hắn.

Tuy nhiên ngay sau đó, Mã Tài lại tìm về bản thân tự tin, hắn cũng không tin
lấy hắn cái này trung cấp võ sĩ tu vi vốn ở Thanh Phong trấn tuổi trẻ cũng là
ít người có thể vượt qua hơn nữa hắn còn tu luyện qua có phẩm giai võ đạo tâm
quyết cùng võ kỹ lại đánh không lại một cái nho nhỏ võ đồ, hay ít nhất là hai
tên kia võ sĩ sơ cấp hộ vệ là không có cách nào cùng hắn gia tộc thiếu gia so
sánh.

Nghĩ đến đây hắn có chút cao điệu nhìn về Tiêu Phàm nói :

“ Không tệ ! Nhưng lấy ngươi võ đồ tu vi phế vật muốn cùng bản thiếu so chiêu
vẫn còn thiếu nhiều lắm, không bằng bó tay chịu trói đợi bản thiếu tâm trạng
tốt lên cho ngươi cái dễ chịu”

Tiêu Phàm khinh bỉ nói : “ Không gì là không thể. Đánh một trận rồi biết” hắn
cũng có chút hung phấn bởi thông qua cùng người chiến đấu hắn nhận ra rất
nhiều thứ, hơn nữa cũng tò mò trung cấp võ sĩ cùng hắn chênh lệch là bao
nhiêu? Liêu có chắc là không thể một trận chiến.

Ngược lại Mã Tài ánh mắt có chút âm lãnh, hắn cười lạnh “ Ngươi đã muốn ăn đòn
bản thiếu gia thành toàn cho ngươi”

Ngược lại Tiêu Phàm không cho rằng đó là đúng, bản thân hắn sức hồi phục vốn
rất tốt hơn nữa khi nãy sử dụng một cái nhị phẩm đan dược bản thân thương thế
đã sớm khôi phục lại bình thường, khẽ duỗi có chút hơi mệt mỏi thân thể Tiêu
Phàm bày ra chiến đấu tư thế, hắn còn không quên đối với Mã Tài ngoắc ngoắc
ngón tay trêu tức.

Chỉ thấy Mã Tài mặt có chút đen giận dữ xông tới, hắn sử dụng gia tộc võ kỹ
Nhân cấp đỉnh cấp võ kỹ tên gọi Khai Sơn quyền hắn vốn tu luyện tới nhập môn
cảnh giới, từ tay hắn thi triển ra cũng mang theo khai sơn liệt thạch khí thế.

Lại nói đến võ đạo tâm pháp cùng võ kỹ vốn là trụ cột không thể thiếu của một
cái võ đạo gia tộc chỉ có gia tộc người hoặc những người có công hiến lớn được
gia tộc ban thưởng cho để tu luyện.

Tam đại gia tộc lớn võ đạo tâm pháp cùng võ kỹ phẩm cấp đều là Hoàng giai sơ
cấp đó cũng là nội tình của tam đại gia tộc, ngược lại Mã gia võ đạo tâm pháp
cùng võ kỹ phẩm chất đều là Hoàng giai bên dưới đẳng cấp Nhân cấp đỉnh phong
đây cũng là lí do bọn họ không bằng tam đại gia tộc hàng ngũ.

Cùng lúc đó Tiêu Phàm dùng quyền đón đỡ mang theo to lớn quền ảnh khí thế của
Mã Tài, chỉ nghe “ Bụp” trầm đực tiếng vang hai quyền chạm nhau sau đó lại
tách ra.

Tiêu Phàm có chút chật vật lùi lại bốn bước trên khóe miệng mang theo vệt máu
tươi còn Mã tài chỉ lùi 1 bước bộ dáng bình thản không có chút nào bị thương
dáng vẻ, chỉ lần đau giao phong bản thân Tiêu Phàm đã ở vào thế hạ phong.

Khẽ lau đi trên miệng vệt máu tươi, bản thân hắn rõ ràng hắn cũng chưa hề bị
cái gì nội thương chỉ là thân thể không chịu được lực trùng kích máu huyết bị
ép trào ra, hắn thầm than không hổ là gia tộc đệ tử có võ kỹ tăng thêm kinh
khủng 4 ngàn cân kinh khủng lực đạo lấy hắn mạnh mẽ thân thể cũng có chút gánh
vác không được lại đến một quyền bản thân hắn chắc chắn chịu trọng thương.

Bên này, Mã Tài thần sắc tự nhiên quanh thân huyết khí không ngừng phát tán ra
bên ngoài nhìn có chút doạ người, tuy nhiên cũng không có gì công kích tác
dụng chỉ là làm cho kẻ địch phân tâm để đạt hiệu quả cáo trong chiến đấu. Chỉ
thấy Mã tài vẻ mặt khinh thường bắt đầu thôi thúc lực đạo bắt đầu tiếp tục
công tới lại một cái Khái Sơn quyền khí thế mạnh mẽ xông tới.

Tiêu Phàm có chút cau mày, trong đầu không ngừng suy nghĩ đối sách ứng phó,
bản thân hắn ở vào thế yếu hơn nếu chính diện giao phong chả mấy sỡ bị thương
mà kết thúc, hắn bỗng nghĩ ra kế sách tránh nặng tìm nhẹ không cùng Mã Tài
chính diện giao phong, đợi Mã Tài thể lực hao hết sau đó chính diện phản công.

Thể lực vốn là võ sĩ cùng võ đồ căn bản không như Võ sư có chân khí chống đỡ
chỉ cần thể lực tiêu hao hết sau đó chỉ có thể mặc người xâm lược. Nói cũng
đúng bản thân Mã Tài có võ đạo tâm pháp cùng võ kỹ đơn thuần so đấu lực lượng
Tiêu Phàm chỉ có con đường chết, chỉ có thể vào thân thể dẻo dai cùng hơn
người sức khôi phục thể lực để cùng hắn so đấu.

Nói là làm Tiêu Phàm chỉ không ngừng né tránh Mã Tài công kích thi thoảng cũng
sẽ trả một vài quyền, tuy nhìn bên ngoài có chút chật vật thì không thấy có
chỗ nào thưởng tổn, ngược lại bên kia Mã Tài bởi không ngừng dùng võ kỹ công
kích nên thể lực tiêu hao có chút lớn thi thoảng cũng sẽ ngẫu nhiên dừng lại
thở dốc hồi phục thân thể.

Những khi Mã Tài dừng lại Tiêu Phàm lại công kích không ngừng khiên hắn rất
khó chịu bắt đầu không để ý hình tượng chửi rủa:

“Con mẹ ngươi ! Chỉ biết tránh có bản lĩnh cùng ta chính diện giao phong, chỉ
biết né tránh còn gọi gì là quân tử? “

Tiêu Phàm bĩu môi “ Ngươi lấy trung cấp võ sĩ tu vi ức hiếp ta cái này nho nhỏ
võ đồ là quân tử? Ngươi ra ngoài quên mang não? “

Nghe Tiêu Phàm nói, Mã Tài khuôn mặt càng trở nên dữ tợn cùng điên cuồng, hắn
từ trong càn khôn giới rút ra một thanh kiếm nhìn có vẻ hàn khí bức người là
một thanh Phàm phẩm binh khí, đối với Tiêu Phàm hắn thực sự động sát tâm chỉ
muốn bất chấp tất cả giết trước mắt người này thỏa mối nhục này.

Tiêu Phàm mặt càng trở nên bang lãnh không ngờ rang tên này đối mình động sát
tâm, đồng thời hắn cũng có chút lo lắng bị thanh kiếm này chém trúng thì
thương thế có vẻ rất phiền phức.

Tuy nhiên cũng may Mã Tài thằng này có vẻ như thể lực tiêu hao hết, đường kiếm
có vẻ tán loạn hơn nữa tốc độ ra kiếm có vẻ chậm chạp để cho Tiêu Phàm rất dễ
dang né tránh.

Một hồi sau Mã Tài có vẻ yếu ớt không chịu nổi cầm kiếm cũng không vững, còn
bên Tiêu Phàm dựa vào biến thái sức khôi phục thân thể bắt đầu chiếm thượng
phong.

Chỉ thấy một cước đá bay Mã Tài kiếm, một bên xông lại tay chân không ngừng
hoạt động hỏi thăm Mã Tài mặt mày cùng thân thể, lát sau Mã Tài nằm dưới đất
ôm mặt thống khổ không ngừng kêu rên mắt thấy không bò dậy nổi.

Tiêu Phàm mang theo mệt mỏi rã rời thân thể đứng một bên từ trong không gian
giới lấy ra một viên Hồi Xuân đan đưa vào miệng. Hắn nhìn 3 người chủ tớ Mã
Tài có chút mệt mỏi nói :

“ Mã gia đại thiếu không hơn gì cái này ! Dám đối ta động sát tâm, nếu có lần
sau ta cũng không ngại lấy ngươi cái mạng này. Nhớ lấy ! “

Nói xong hắn đem Mã Tài Phàm khí đỉnh cấp thanh kiếm bỏ vào không gian giới
chỉ, có đồ tốt chẳng ai lại đi ngại nhiều cứ gom lại bản thân sẽ có lúc cần
đến.

Còn ba người nằm trên đất hắn cũng chả buồn liếc nhìn một cái mang theo có
chút chật vật thân thể trở về Tiêu gia.


Bất Diệt Thánh Hoàng - Chương #10