Chiến Hắc Báo


Người đăng: anhbanmoi01

May mắn thoát được, hắn không dám quay đầu lại, một khi quay đầu, biết đâu
trên lưng lại nhiều hơn ba đường móng vuốt thì sao, Lâm Thiên nhận ra được
đứng trước mặt hắn cũng là một con hắc báo, nhưng to lớn hơn và đặc biệt là..
con hắc báo này có tu vi luyện khí hậu kì.

Gần như vào đường cùng, đánh thì không lại, chạy cũng chả xong, ai biểu hắn đã
học được tuyệt chiêu nào từ cha hắn đâu, đã vội chạy đi rồi, giờ nghĩ lại, hắn
thở than không thôi.

Con báo sau khi vồ xong chưa tấn công vội mà liếc mắt vào xác của con nó, định
cuối xuống ngửi và lay động thì Lâm Thiên.. chạy.

Chạy chạy, Chạy mau! Lâm Thiên căng thẳng tới cực độ, tốc độ con báo quá
nhanh, nói về leo trèo trong rừng thì nó lại tiếp tục ăn đứt. Hắn không có cơ
hội, nên hắn lợi dụng vài giây sơ hở để chạy vào rừng, mục đích là tìm một
dòng sông.

Đánh trên cạn thì không lại, nhưng xuống nước thì biết đâu. Hắn nghĩ vậy.

Con Hắc Báo sau khi xác định con mình đã chết, gầm lên, nhìn lên thì thấy Lâm
Thiên mất tích, nó dựa theo tiếng động do Lâm Thiên gây ra khi chạy, lại gầm
lên, dùng hết sức đuổi theo.

Nghe tiếng con báo gầm, đang chạy Lâm Thiên sợ muốn xanh cả mặt, “ biết thế bố
mày không trốn đi đâu, tại sao mới vào bìa rừng, trung kì luyện khí yêu thú
chưa thấy mà đã ra 1 con hậu kì thế này, ông trời muốn bức ta a..”. Hắn vốn dĩ
chỉ muốn đi ngoài bìa rừng, chưa tính là xâm nhập sâu, vốn nơi này chỉ có
nhưng con thú bình thường và một chút yêu thú luyện khí sơ kì. Nào ngờ lại
“may mắn” hậu hĩnh gặp ngay một con luyện khí hậu kì.

Nếu là luyện khí trung kì, hắn có tự tin một trận đánh, nhưng đây là hậu kì
nha. Cách biệt không chỉ một chút. Dù sao hắn tu vi chỉ là luyện khí sơ kì
và.. không có thuật pháp tấn công. Hắn chỉ học được một thứ từ cha hắn, đó là
Tốc Hành Thuật

Nhìn tên cũng biết, đây chỉ là bộ pháp giúp tăng tốc mà tiết kiệm linh khí.
Nhưng không phải là hắn có thể xài mãi.

Thấy linh khí mình đang cạn xuống với một tốc độ rất nhanh chóng, hắn vậy
nhưng chỉ một đường thẳng mà chạy, không hề rẽ hướng, vì hắn không dám chắc
con báo kia có giỏi vẽ bẻ hướng hay không, nếu có hắn càng chết sớm, nếu không
thì hắn cũng chỉ câu kéo được 1 2 hơi thở.

Con báo đã thấy, mục tiêu, không đợi lâu nó dùng sức, nhảy lên một khoảng xa
khó tưởng, cào vào hư không. Bỗng 1 luồng khí xuất hiện trước mặt con báo và
bay thẳng vào Lâm Thiên.

Sớm đã chuẩn bị, chỉ không ngờ con hắc báo dùng đòn này, dù rất nhanh nhưng
khi con báo nhảy lên hắn đã bẻ hướng đẩy người sang một bên. Luồng khí cho con
báo phóng ra liên tiếp xuyên qua 3 hàng cây rồi in dấu thật sâu vào cây cổ thụ
thứ 4, làm nó ngã xuống.

Lâm Thiên xanh mặt, hắn không phải anh hùng gì đâu, cũng rất sợ chết a, giờ
hắn mới nhận ra sự trẻ trâu của hắn khi rời khỏi nhà mà chẳng chuẩn bị gì.
Nghĩ tới túi trữ vật, chỉ có lương thực và vài bộ đồ vô dụng. Hết đường lui,
biết không phải quay đầu, hắn căn răng vận sức tay cùng con báo lao vào nhau.

Khi tay hắn và chân con báo lao vào nhau, một luồng cường bạo khí tức bộc phát
đẩy cả hai ra xa. Lâm Thiên văng ra xa, đến khi đâm vào cây mới dừng lại. Hắn
nhăn nhó đau nhức, cảm thấy khó thở tức ngực, đến khi phun một ngụm máu ra thì
mặt mới hòa hoãn lại. Tay phải hắn đã lệch xương, hắn cắn răng dùng tay trái
nắm chặt tay phải rồi kéo lại cho trúng khớp.

Không đợi hắn thở dốc, con báo bị văng ra xa, tức giận gầm lên rồi lại lao về
phía hắn. Con báo hoàn toàn bị nổi giận, thứ nhân loại nhãi nhép trước mặt hắn
đã dám giết con nó và thậm chí dám đương đầu với nó. Con báo gầm lên lại lao
vào Lâm Thiên đang muốn kiệt sức vì đau nhức.

Lâm Thiên nhìn nó, mắt đã đỏ ngầu, khi con báo đã cực gần, lại muốn vồ hắn một
lần nữa. Theo bản năng, hắn giơ chân lên đạp thẳng vào con bao, dùng vai đỡ
chân nó không cho trúng đầu mình. Rắc, không biết tiếc xương đầu hay vai hắn.
Mà mặc kệ, hắn liền chạy theo hướng con Báo bị văng ra liên tiếp đá vào đầu.

Con báo choáng váng, giận càng thêm giận, nhảy lên, theo bản năng muốn cắn vào
cổ Lâm Thiên. Với độ gần và tốc độ của con báo như thế này, không phải là thứ
hắn có thể né. Nhưng bản năng hắn nói cho hắn biết, hắn không được nhắm mắt.

Dù chết cũng không muốn nhắm mắt chết.

Rồi bỗng nhiên, hắn cảm nhận được thời gian như đứng lại, lại có ai đó như
đang đỡ hắn qua một bên né đòn của con Báo. Hắn muốn quay mặt lại nhìn xem đó
là ai, nhưng động tác cực kì chậm chạp. Rồi hắn nhận ra cảm giác này đang giần
biến mất, nếu đây không phải mơ thì là thời cơ tốt nhất để giết con báo.

Động tác hắn nhanh dần, nhắm chặt vào cổ con báo mà cắn. Ngươi muốn cắn thì ta
cắn cho ngươi xem.

Răng hắn ngặm rất sâu, cơ hồ có thể nhận thấy được khớp cơ họng của con báo.
Khi thời gian thở lại bình thường, hắn vừa thoát ra khỏi cảm giác đó, lập tức
lao lên đẩy con báo nằm xuống dùng chân, dậm thẳng vào bụng, đè con báo xuống
và gặm nát phần cổ con báo lên.

Con Báo còn chưa hoàn hồn, chỉ mới đây chợt tưởng đã nhắm chắc việc cắn trúng
cổ Lâm Thiên, nhưng hắn lại biến mất và lúc xuất hiện còn cắn lại vào cổ nó.

Bị cắn đứt cổ họng, con Báo vùng vẫy, căm phẫn nhìn Lâm Thiên, rồi từ từ nằm
yên bất động. Lâm Thiên gục xuống, hắn mệt mỏi và đau nhức hết sức. Linh khí
hắn đã dùng hết để chữa trị cho vết thương sau 2 lần cường ngạnh đối kháng với
con báo.

Nằm một hồi, hắn thấy con báo không còn thở nữa, mới ăn tâm, nhanh chóng dùng
răng xé lớp da con báo ra và ăn sống. Hắn sợ để như vậy một hồi sẽ đưa đến một
con thú khác. Lúc đó thì lại phiền phức to hơn. Hắn cảm thấy mình đã đủ “may
mắn” rồi. Mặc dù vị lạt và dai nhách, nhưng hắn lại cảm thấy ngon vào lúc này.
Dù không ngon thì cứ nghĩ là nó ngon đi để còn mà ăn.

Một luôn chân khí di chuyển không người hắn, không tàn phá như khi nãy mà cứ
như nước chảy, chảy hết góc ngách thân thể hắn mà tẩm bổ và chữa trị. Sau một
hồi, tay hắn dần cử động được liền đứng dạy vác con báo lên mà chạy đi.

Đến khi lụm luôn xác con Báo con thì hắn mới chạy thật xa, kiếm 1 dòng suối,
lột sạch sẽ nội tạng và nướng lên ăn. Cũng may đến thăm hắn chỉ là một ít dã
thú. Không phải là yêu thú, nên hắn cũng không ngần ngại gì đem nướng ăn sạch
sẽ.

Đến sáng hôm sau, hắn ngồi vận công cả đêm mới tiêu hóa hết mớ thịt của đêm
qua. Thương thế đã khỏi hẳn, so với một người luyện khí kì bình thường nhanh
ít nhất phải 5 6 lần. Nhất là hắn chỉ là một luyện kí sơ kì. Vậy thì phải
nhanh tới 8 9 lần một luyện khí sơ kì bình thường. Chủ yếu là nhờ công pháp tu
luyện mà ba mẹ hắn đã đưa cho và dường như thân thể hắn đã hấp thụ không sót
chút nào từng luồng năng lượng trong miếng thịt. Thậm chí thịt của một con dã
thú bình thường vẫn có thể làm hắn mạnh hơn mặc dù rất ít.

Rồi hắn lại đi săn, ngày trôi qua, trưa hắn đi săn, đêm hắn ngồi ăn, khuya thì
tu luyện đến sáng. Rồi dần tu vi hắn cũng đột phá lên luyện khí trung kì. Hắn
đứng trước tảng đá lớn, đưa tay, đấm vào, tảng đá thủng vào 1 lỗ lớn, nhưng
chỉ xuyên qua 1 phần nhỏ ở giữa. Hắn nhìn lỗ thủng, chợt nghĩ ra

“Nếu như không có công pháp giúp lực công kích mạnh hơn thì sao không tạm dùng
những mẹo ở Trái đất hay làm nhỉ!!. Nếu như bằng cách nào đó ta tụ lực lại một
chỗ thì lực đánh sẽ mạnh hơn rất nhiều.”

Hắn đến một tảng đá khác tương tự, sau khi nếm thử thì lỗ thủng đã nhỏ đi rất
nhiều và hoàn toàn xuyên qua.

“Xung quanh vẫn còn cực nhiều vết nức, và có vẻ lỗ này chưa đủ nhỏ đi, phải
tập thêm.”

Hắn nghĩ nghĩ, cười

“Giờ phải lo cái bụng ta trước đã, còn chưa ăn sáng đây”

Hắn đi được một đoạn, ở trên cây, thấy một con yêu thú luyện khí trung kì, là
một con gấu, to gấp 2 hắn đang tìm kiếm con mồi. Bỗng mũi con gấu giựt giựt,
đảo mắt sang nơi hắn, gầm to.

“Mũi cũng thính quá đi” Hắn than thở, lấy trong túi trữ vật ra 2 cai nanh khá
dài, từ con hắc báo lần trước thu làm chiến lợi phẩm, vốn định sẽ lợi dụng
đánh lén con gấu, như vậy sẽ dễ dàng và nhanh gọn hơn.

Suy đi, nghĩ lại, hắn cất đi 2 cái nanh, quyết định đánh tay đôi. “Coi như là
tập luyện, nếu không được thì chạy, ta xem... gấu cũng không biết leo cây
nhỉ?”

Hắn nhảy xuống, con gấu liền chạy tới, đưa bàn tay cùng 5 bộ móng vuốt sắt
nhọn vào thằng mặt Lâm Thiên. Con gấu vừa mới dùng lực, con chưa tới sát, Lâm
Thiên đã cảm thấy gió thổi mát cả mặt.

“Xem chừng đòn này ngang với cả con Báo thui hồi lúc, có lẽ hơn, nhưng..” Lâm
Thiên liền nhảy lên, vòng qua người con gấu, 2 cánh tay đã tụ lực sẵn “...so
với nó, mi quá chậm”.

Con gấu vẫn theo quán tính đòn đầu tiên, chưa kịp quay người lại, Lâm Thiên đã
tung một đấm vào bên người nó. Con gấu đau đớn gầm lên, văng ra khoảng 5m, rồi
lại đứng lên, trông có vẻ giận dữ hơn nhiều, nhưng dường như chỉ có chút đau
đớn, nó lại tiếp tục xông tới Lâm Thiên.

“Da thịt thật dày, sức phòng ngự lại lớn, lực tay ta rõ ràng lớn như vậy,
nhưng khó mà làm nội thương nó”. Lâm Thiên liền lùi lại, luận về tốc độ, con
gấu là sở đoản, hắn không cần phải quá mức lo lắng.

2 mắt Lâm Thiên lóe sáng, tốc độ lùi lại chậm dần, con gấu thấy khoảng cách
ngắn lại, liền đắc chí gầm lên, tăng tốc lần nữa vồ tới Lâm Thiên. Dường như
đã rút ra được kinh nghiệm, nó ngẩng người lên cao để tránh Lâm Thiên lại nhảy
vòng ra sau nó và dùng tay đập xuống Lâm Thiên.

Đang lùi lại, bỗng Lâm Thiên lấy đà, áp sát con gấu, đấm thẳng vào phần ngực
nó. Và lần này, nắm đấm của Lâm Thiên không chỉ là đơn thuần đấm thẳng, mà còn
xoáy. Đúng vậy, tụ lực lại một điểm rồi xoáy, luồng kình khí như một mũi
khoan, phá hoại thẳng vào nội tạng con gấu.

Con gấu bị lực làm cho văng lên khoảng một trượng rồi rơi xuống. Người run
rẩy, đôi mắt tràn đầy sát khí nhìn Lâm Thiên kèm theo đó là sự kiên kị. Cuối
cùng, nó quyết định quay đầu lại và chạy.


Bất Diệt Thần Thực - Chương #4