Bỏ Nhà Ra Đi


Người đăng: anhbanmoi01

Trong phòng, 2 người, một thì thao thao bất tuyệt, một thì vừa ăn vừa nghe

“Tinh cầu chúng ta sống gồm 2 đại lục và 2 lục địa nhỏ ở giữa là mênh mông đại
hải với vô số đảo lớn nhỏ, nơi chúng ta đang ở tên là Vạn Lâm đại lục, gồm 5
đại tông môn đứng đầu : Bá Vương tông, Thánh Đan Tông, Thánh Khí Tông, Bất Tử
Tông và Vô Danh Tông,..”

Vừa ăn vừa gật Lâm Thiên có vẻ rất hứng thú, cảm thấy đại lục lớn mà chỉ có 5
đại tông môn đứng đầu a

“Dưới 5 đại tông môn là cả ngàn Trung du tông môn và vô số Hạ du tông môn, sở
dĩ nói vô số vì hàng ngày đều có tông môn mới ra đời và mất đi...”

“Ngươi cũng nên nhớ a, tu tiên còn khốc liệt hơn ngươi xông pha ra chiến
trường, vì ở đấy mi có thể biết được đâu là địch, đâu là bạn, còn ở thể giới
tu chân thì không..”

Lâm Thiên bắt đầu có vẻ cảm thấy không hứng thú mấy về thế giới này, rốt cuộc
chỉ là 1 đám giết qua giết lại, dành giật mạng sống a, hắn lại suy nghĩ về
việc có nên vào tông môn không..

“Ngoài tông môn thì còn có cái vương triều, người đứng đầu cai quản và ra lệnh
gọi là vua, mỗi vương triều đều có tu chân giả cung phụng, các vương triều đều
lệ thuộc vào 1 2 tông môn..”

Hay là mình đừng vô tông môn nhỉ, còn phải kiếm đồ ăn nữa..

CỐC!

“Ngươi có nghe ta nói không hả?”

“Ui, có a,..” Vừa bị ăn cốc Lâm Thiên, mặt rất bất mãn, nhưng nào dám phản
kháng

“Ta sẽ giúp ngươi vào một trung du tông môn, nơi đó có sư huynh của ta, sư
thúc sẽ chiếu cố ngươi”

“Khoan đã, cha, ta chưa muốn vào tông môn sớm..” Lâm Thiên vội phản đối

Lâm Thiên mất gần 1 tuần để có thể cảm nhận linh khí trong trời đất này, hắn
cảm thấy rất khác lạ với những phân tử vật chất ở Trái đất, mà kệ đi, ai quan
tâm chứ, trước mắt cần mạnh lên đã.

Phong Nghĩa đã mang bí tịch luyện khí của gia tộc Lan Phương cho hắn

“Cuốn này tốt hẳn hơn nhưng cuốn luyện khí sơ cấp cho các đệ tử ngoại môn,
ngươi lo mà tu luyện” Lan Phương ở một bên nhắc nhở, trước khi nàng bị đuổi
khỏi gia tộc đã được mẹ nàng lén đưa cho, chỉ tiếc là 2 vợ chồng không có con,
giờ lại có chỗ để xài rồi.

3 tháng tiếp, Lâm Thiên đã sống ở thế giới này 7 năm rồi, hắn cũng đã đạt được
luyện khí 2 tầng

“ Luyện khí gồm 10 tầng, 3 tầng đầu sơ kì, 3 tầng sau trung kì, 4 tầng cuối là
hậu kì và đại nguyên mãn, ta có thể coi là chuẩn sơ kì đi, còn về cường độ
thân thể, đã tăng lên không ít” Lâm Thiên nhìn xuống thân thể mình, từng thớ
thịt trong hắn như có 1 dòng năng lượng đang vận chuyển, nó không theo 1 chu
kì trở lại đan điền như linh khí, mà là khắp cơ thể

“ Này tiểu Thiên, ngươi ra ăn đi a” Giọng Lan Phương cất lên

“mẹ a, khi nào cha về a”

“Khi nào cha ngươi co thu hoạch thì hắn về”

“Mẹ có thể liên lạc với cha đúng không ?”

“ừm, bằng ngọc giản này, với ngọc giản của cha mi đã có liên kết, chỉ cần dùng
linh thức để truyền ý niệm là được”

“Mẹ làm cho con một cái giống mẹ được không?”

“ừm..” Lan Phương nhàn nhạt trả lời, lúc quay đi bới cơm, trong mắt như lóe
lên

Cha, mẹ a, dù 2 người không sinh ra ta, nhưng 7 năm này công lao tuyệt đối đối
với ta không thể số 2 a. Lâm Thiên thở dài, có một chút luyến tiếc, quay đầu
nhìn lại, rồi quay lưng, lao thẳng vào rừng trong màn đêm.

“Ta nhất định phải mạnh lên, ta phải quay về!!” Hắn nắm chặt tay, con đường
phía trước, không một tia sáng, không một lối đi nào rõ ràng, không có hậu
thuẫn, bởi hắn biết, mọi việc đều có thể liên lụy tới họ, những người hắn quen
biết.

Hắn quyết định ma luyện chính mình, với những thịt linh thú mà mẹ hắn cho hắn
ăn cũng đã làm thân thể hắn mạnh hơn rất nhiều, nhưng cũ thể bao nhiêu, hắn
không biết được, hắn cần thử.

Hắn rất sợ, lần này đi có thể là không về, hắn có thể ở lại cùng cha mẹ hắn,
ngày qua ngày ăn thịt linh thú, cha hắn sẽ dạy hắn tu tiên, nhưng không, hắn
quyết định sẽ tự bước đi.

Bởi hắn có linh cảm, quyết định này sẽ làm hắn mau chóng mạnh hơn.

Và hắn đúng.

Dưới màn đêm, căn nhà gỗ hắn từng ở, giờ phút này đã có vẻ ảm đạm hơn những
ngày trước đây.

Haiz....

Lại một tiếng thở dài, tất nhiên không phải của Lâm Thiên, mà là của cha hắn.

“Ngươi để hắn đi thật sao? Vì sao?” Giọng Lan Phương, nghe có vẻ khá ấm ức.

“Hắn không thuộc về thế giới này, chúng ta không thể xây dựng tương lai cho
hắn, càng không thể can thiệp vào bước đi sau này của hắn, suy cho cùng, chúng
ta chỉ là những tên trúc cơ kì yếu ớt mà thôi..” Phong Nghĩa cảm thán, trên
mặt hiện lên vẻ không nỡ và.. chờ mong.

“Ngươi trước giờ chỉ làm theo ý mình thôi!” Lan Phương quay mặt đi vào trong
phòng, trên khóe mắt, giống như bảy năm trước, một lần nữa rơi lệ.. nhưng lại
mang một vẻ u sầu...

Ngươi phải trở về đấy, hai con người, một ý niệm, một căn nhà, một đối tượng,
một ước mong và một lời cầu chúc...

Trong màn đêm, Lâm Thiên vẫn chạy như bay, không biết bao xa, từ lâu đã tiến
nhập vào rừng. Cường độ thân thể hiện tại có thể giúp hắn chạy xuyên đêm.

“Coi như là rèn luyện thể lực” Hắn cắn răng, tăng tốc, tiếp tục chạy.

Trời đã tờ mờ sáng, hắn dừng lại. Leo thẳng lên một cây cao, sau khi kiểm tra
một lượt xung quanh 1 dặm, đảm bảo oan toàn, thì ngồi xuống khôi phục thể lực.
Sau 2 tiếng, hắn mở mắt, linh lực và hồi phục, có chút thoáng mệt, nhưng hắn
phát hiện, có một thứ đang đi lại gần hắn.

Một hồi sau, thứ đó dừng lại, như đang chờ sẵn, như đang.. rình mồi. Và
hắn..là con mồi.

Hắn thoáng nhíu mày, rồi làm như không biết, nắm tay phải đã chặt, nhẹ nhàng
nhảy qua trước mặt thứ đang nằm yên chờ hắn sau bụi cỏ. Không như hắn nghĩ,
thứ ấy không lao ra, vẫn lẳng lặng chờ đợi.

Hắn tiếp tục bước đi như không biết gì.

Được ba bước, thứ ấy lao ra, một con hắc báo, một con luyện khí sơ kì yêu thú,
trông không lớn lắm, hẳn là một con chưa trưởng thành. Hắn có chút giật mình,
dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn phải đối mặt với thứ này, tinh thần đã
chuẩn bị trước, hắn cắn răng, hạ thấp người xuống, mượn lực đất, xoay người,
cúi đầu đấm thẳng vào bên hông con hắc báo.

Rắc rắc, tiếng xương gãy nghe rất rõ, con hắc báo bay ngang vào thân cây, thở
dốc, vết thương khá nặng, nó muốn gượng dậy bỏ chạy, nhưng bộ xương bên hông
không cho phép. Lâm Thiên cẩn thận, đợi một hồi lâu, hắn và con hắc báo nhìn
nhau, không chịu được con hắc báo gục hẳn xuống.

Lâm Thiên vui vẻ, vội lại gần, con báo tưởng như đã chết bỗng mở mắt, dùng hết
tàn sức, như muốn ta chết thì ngươi cũng phải vong, phóng lên, quơ bộ móng
vuốt vào Lâm Thiên.

Hết hồn, hắn né trong vô thức, trong nửa giây nguy hiểm như có gì kéo hắn ra.
Hắn ngã ngửa ra sau, né đòn tấn công của con báo. Bình tĩnh lại, hắn nổi giận
vận sức, đấm thẳng vào cổ con báo.

Con báo óe lên một tiếng rồi tắt thở.

“Hừ, dám chơi tiểu gia, hại chút nữa tiểu gia bị 3 vết thẹo trên mặt rồi” Lâm
Thiên lầm bầm, thu dọn xác con báo

Thân thể hắn đã có thể đọ sức với một luyện khí trung kì, thêm tu vi luyện khí
sơ kì giết một con thú luyện khí sơ kì cũng không phải quá khó khăn. Với lại,
thân thể của con báo không đặc thù quá cứng cáp, chỉ là tốc độ và bộ móng vuốt
mới thật sự nguy hiểm.

“Trưa nay có món ngon, haha..” Vừa dứt lời, Lâm Thiên giựt mình lần hai, quay
đầu lại, liền thấy một bóng đen bay tới. Tốc độ cực nhanh.

Hắn dùng hết sức chân đẩy người sang một bên, thân thể thì gặp hẳn hướng
xuống. Nhưng.. không kịp.

Lại một bộ móng vuốt, đang đến thẳng vào mặt hắn, như một thước phim quay
chậm, hắn dùng hết sức nhưng dường như không thể lay chuyển được. Vô vọng, hắn
vẫn không nhắm mắt, tay phải đang muốn nắm chặt lại, chấp nhận bị thương và
muốn phản đòn.

Hắn biết, hắn chạy không được, vì tốc độ thứ hắn đang đối mặt lại gần nhanh
hơn hẳn hắn, hắn không nắm chắc. Vì vậy hắn muốn cược, hắn muốn ăn miếng trả
miếng, hắn cảm thấy hắn có điểm giống như con báo nhỏ vừa nãy hắn mới giết...

Truyện người Việt sáng tác a, các bác ủng hộ giùm em a, cầu ý kiến, cầu chê
bai, cầu ủng hộ >"


Bất Diệt Thần Thực - Chương #3