Ta Muốn Tu Tiên


Người đăng: anhbanmoi01

“Lão Bà, bình tĩnh, nghe ta nói, đây không phải con riêng của ta a” .Trung
niên khổ sở giải thích,” Ta rõ ràng là thấy nó trong rừng, không nỡ bỏ lại,
tiện tay đem về a”

“Tốt cho câu tiện tay đem về” Người phụ nữ híp mắt lại, dường như có sát khí
đang vờn quanh.” Khai thật đi, là con của vị cô nương nào, đã cùng mi lén phén
qua mắt ta?”

“Thật là không có a, ngươi không tin ta a”

“Tin chứ, vì tin ngươi mà bị đuổi ra khỏi gia tộc 10 năm chưa về đây, còn
ngươi thì lại..” Nói đến đây, người phụ nữ thấy mình như bị ủy khuất, đưa mắt
nhìn đứa bé trên tay người trung niên, đọng lệ.

“Này này, ngươi, được rồi, nếu ngươi k tin, thì ta đi thả nó ven đường a, cũng
mong sẽ có người rước nó đi a..” Người thanh niên liền quay ra cửa thở dài
“Mong là nó sẽ không bị chết cóng đến sáng mai a..”

Chưa kịp bước đi, “Hừ, liền để nó lại đi” Người phụ nữ, với khuôn mặt giận dữ,
liền quay vô phòng, đâu ai hay thoáng thoáng qua đó lại là một tia vui mừng
“Ngươi tự mà lo cho nó”

Vì họ 10 năm nay chưa có 1 đứa con

“Hì, lão bà thật là, biết ngay là không nỡ mà, cần gì phải như vậy” Người
thanh niên vui mừng, vội vàng lấy ra vài bộ quần áo, quấn tạm đứa bé “Thằng
nhóc này coi vậy mà cứ ngủ..”

6 năm sau..

“ Này, Lâm Thiên ngươi mau đi vào ăn a.” Người phụ nữ, mặt thoáng nhiều thêm
vài vết nhăn, cao giọng

“Dạ, mẹ” Hắn là đứa bé 6 năm trước, chữ thiên ở cuối do họ nghĩ đây là đứa con
trời cho, lấy chữ lâm làm tên lót vì họ tìm thấy ở trong rừng, lấy họ cha là
Phong, tên đầy đủ là Phong Lâm Thiên

Lâm Thiên đã có lại kí ức từ 3 năm trước, dù mang hình hài trẻ con, nhưng lại
là linh hồn của 1 thanh niên 25 tuổi, hắn cảm thán

“cứ như cải lão hoàn đồng vậy, bất quá như vậy cũng tốt”

“Ngươi mau ăn đi, đồ ăn hôm nay ta làm nhiều hơn mọi bữa”

Một đặc điểm duy nhất mà Lâm Thiên khác những đứa bé khác chính là sức ăn. Một
đứa trẻ 6 tuổi bình thường, dường như không thể ăn gần 15 bát cơm trong một
ngày được. Nếu tính cả đồ ăn thì đó là một lượng tiêu hao mà một người dân khó
có thể đáp ứng nổi

“Không thể trách ta a, ta luôn thèm ăn a” Hắn hiểu được ý của mẹ hắn, nhưng
hắn lại một mực có cảm giác muốn ăn, nghĩ lại chắc có liên quan đến 2 “thằng”
trong hắn, hắn thấy từ lâu rồi, nhưng cũng k thể xê xích hay đánh thức ai cả
Một đen, một trắng, nhìn giống 2 con quỷ hơn là người a, hắn nghĩ, mong là
không có hại đi.

Hắn cũng dần quen với thế giới này, biết mình là xuyên không, lạc vào một thế
giới, mà ở đây không phải tất cả đều có tiền là có quyền, mà 99% còn dựa vào
thực lực và hậu thuẫn.

Ngươi muốn làm quyền thế, miễn là ngươi mạnh. Nếu ngươi không mạnh, chỉ cần
ngươi là con của một người cực mạnh. Đây là một thế giới tu tiên giả. Được
chia làm nhiều tầng bao gồm: Luyện Khí kì, Trúc Cơ kì, Nguyên Anh kì, Hóa
Thần kì… và càng nhiều nữa, nhưng mẹ hắn không kể a, và mẹ hắn cũng cho hắn
biết,ba mẹ hắn là tu sĩ. Căn bản là muốn hắn quyết định có theo con đường tu
tiên hay không

“Phương Lan nàng, tin tốt tin tốt a” Cha hắn, Phong Quân, từ đâu bước vào
“Ngươi mới vừa đi được vài canh giờ a, sao lại trở về, lại lén phén nữa hả”
Phương Lan tựa là mẹ hắn, tên đầy đủ là Tạ Phương Lan
“Không phải a, ta đang phi hành thì thấy một con yêu thú đang ăn thịt 1 tu sĩ,
biết vận may tới nên ta xử lí con yêu thú, còn thu hoạch được túi trữ vật đây,
gia tài của hắn cũng không nhỏ a, còn có mấy món cấp thấp linh khí, một món
trung linh khí” Phong Quân mừng rỡ, vừa nói vừa đung đưa túi trữ vật, như khoe
ta đây

“Cha, Ngươi đổi nghề từ săn yêu thú sang đi hôi của a” Lâm Thiên vừa ăn, bất
giác nói

CỐC!

“aizzzuii, đau quá..” Vừa bị đánh lâm thiên, hai tay ôm đầu, một mực ăn vạ.

“Thằng nhóc này” Phong Nghĩa vừa cười, vừa ngồi vào bàn ăn

Vốn là trong nhà chỉ Lâm Thiên cần ăn, nhưng bọn hắn lại muốn có 1 chút gọi là
mái ấm gia đình

“Coi ngươi kìa, ăn kiểu gì mà cơm dính đầy mặt” Phương Lan vừa mắng, vừa cười
“Có ai dành ăn của ngươi cơ chứ”

“Phải ăn nhiều mới có sức tu tiên a” Vừa ăn, vừa nói Lâm Thiên

Phong Nghĩa đang gắp thức ăn thì khựng lại, mặt nghiêm nghị, từng chữ hỏi
“Ngươi thật sự muốn đi tu tiên sao ?”

“Đương nhiên a, ta cũng muốn trở về a”

“Trở về ? về đâu”

Lâm Thiên dừng đũa, quay mặt ra cửa, nhìn lên trời “Về nơi ta thuộc về”

Hắn nhớ về ba mẹ hắn ở Trái Đất, hết thẩy người thân hắn, thằng bạn thân và..
cô nàng đang mà hắn đang thầm thương

Phương Lan ngây ngẩng, rồi bổng thở dài “ Ngươi biết từ khi nào?, thật ra
ngươi là ai?”

Lâm Thiên cười cười, "Mẹ a, ta là con của mẹ”, quay sang nhìn Phong Nghĩa, “ta
vẫn mãi là con của 2 người a”

Phong Nghĩa cũng một mặt mỉm cười, không nói, dường như đang suy tính, tiếp
tục ăn

Vào buổi chiều, trên một ngọn đồi không xa thị trấn, khắp là đồng cỏ xanh,
đang dạt dào theo làn gió thổi, chen vô là những tảng đá to và cây cổ thụ với
tán lá bao phủ cả nữa ngọn đồi trên đỉnh.

Lâm Thiên đứng đó, trước một tảng tá, nhắm mắt, như đang hưởng thụ, như đang
chuẩn bị.

Bổng dưng, hắn mở mắt, tay phải vốn đang nắm lại, đưa ra sau, dùng hết sức,
đấm vào tảng đá.

RẦM!!

Sau đó, hắn thu tay về, vẩy vẩy vài cái, mặt nhăn như khỉ

“uizzzzz”

Tảng đá thì vẫn nằm đó, không xê xích, không nát bấy.Chỉ là có thêm 1 lỗ thủng
khá lớn, xuyên qua tảng đá

“ Ta là chưa tu luyện đi, mà đã được như vậy ”

Lâm Phong nhìn vào tay phải mình. Sở dĩ là hắn được như vậy là do mẹ hắn cho
hắn ăn thịt yêu thú, sơ kì có, trung kì có, và cũng có rất ít lần hậu kì luyện
khí yêu thú. Phương Lan cũng giật mình, khi 1 lần vô tình chuẩn bị thịt yêu
thú cho Phong nghĩa thì bị Lâm Thiên không biết ăn vụn, cứ nghĩ hắn sẽ không
chịu nổi nhưng ai ngờ hắn lại bình yên vô sự, thậm chí còn ăn rất ngon lành.
Thế là nàng quyết định ho hắn ăn thịt yêu thú mỗi tuần. Dù sao đây cũng là một
việc có lợi không hại.

Nàng cứ nghĩ hắn lai lịch bất phàm, do 1 vị nào đó vì lí do nào đó bỏ hắn lại
đây. Nhưng nàng vẫn hết mực yêu thương hắn và xem hắn như con đẻ của mình.

“Hẳn là do 2 con quỷ bên trong người mình đi, nếu thật vậy, thì chúng hẳn là
tế bào gourmet trong truyện toriko đi” Hắn phấn khởi, mặc dù chẳng biết đúng
sai, nhưng một mực cầu mong “Vậy thì chỉ cần có món ăn ngon, ta sẽ mạnh cực
mạnh lên sao, thật là mong chờ quá đi, nghĩ tới là muốn ăn rồi”.

Vẫn là tính lười không bỏ được, hắn lăn ra nằm, trời sập tối thì lại về.

“Ngươi về rồi, đi đâu cả buổi chiều, vào đây ta có việc muốn nói” Phong Nghĩa
vừa thấy hắn thì liền gọi lại

“Cha à, từ từ nào, cái gì cũng nên ăn xong mới tính chứ” Lâm Thiên một mực bất
mãn, bụng mình đang đói a, vào lúc thế này thì mọi chuyện đều bớt quan trọng
đi

“Aizzza được thôi, nếu như ngươi không muốn tu tiên” Phong nghĩa một mặt cười,
cằm hơi hất lên, quay người, bước vô phòng

“A a, cha a, đợi ta với” Lâm Thiên liền vội vàng cầm tô cơm, gấp vội vài miếng
thức ăn, sau thấy phiền nên cầm luôn cả mâm đi vào phòng

Một bên Phương Lan mỉm cười lắc đầu.


Bất Diệt Thần Thực - Chương #2