Định Mệnh


Người đăng: anhbanmoi01

Trái Đất,

“aizzzzaaa, chán quá, Toriko không còn được xuất bản nữa sao ?”- Một cậu thanh
niên, vừa ngồi vừa tự kỉ

Hắn tên là Lâm, 18 tuổi, hiện đang là sinh viên năm nhất kèm theo ăn bám gia
đình. Mỗi ngày đối với hắn dường như chẳng có gì mới mẻ, ăn ngủ game, đôi khi
thì lại dạo quanh thành phố.

Hiện đang hè nên hắn không đi học, hắn đang dự định sẽ làm bán thời gian cho
một nhà hàng nào đó.

Có điều hắn dự định mấy tháng nay rồi.

“Đi vài vòng vậy”

Như mọi ngày, hắn lại đạp xe, chạy chạy và chạy. Nhưng lại có một điểm khác
biệt, hôm nay, hắn chết. Hắn cũng chẳng nhớ được hết mọi chuyện, chỉ thấy sau
lưng có 1 chiếc xe tải và mình thì bay xuống đất sau đó.

Trong bóng tối, hắn nghe thấy:

“Cậu bé, đây là lần đầu ta tới không gian linh hồn này, ngươi cũng là linh hồn
con người đầu tiên ta gặp. Ha ha, đã rất lâu rồi. Ta giúp ngươi lần này, nếu
thật có duyên, ta mong sẽ được nhờ vả ngươi chút gì đó, lão bất tử này xưa giờ
chưa làm chuyện không công ngoại trừ bằng hữu a. Hắc Hắc, nhưng ta tin ngươi
sẽ mau thôi... Nhớ kĩ, lão phu tên Vô Mệnh, vì là vô mệnh nên chỉ tạo ra định
mệnh cho kẻ khác”

Lão giả áo xám, đầu tóc bạc trắng, nhìn đã có tuổi, 1 niệm phất tay, không
gian dường như bị xé ra, đoàn ánh sáng trước mặt lão, như một ngôi sao bay vào
trong lỗ hổng và biến mất.

“ Này này, khoan đã, đây là đâu, ta chưa kịp hỏi gì mà, AAAAAAAAAAAAAAAAAA……”-
Lâm dần dần một lần nữa mất nhận thức

Một nơi vô định, nơi đây thời gian không hiện hữu. Cũng có 1 chùm ánh sáng lớn
hơn, như đang bao bọc 2 hạt giống bên trong. Khi linh hồn của Lâm bay qua,
dường như 2 hạt giống có ý thức, bị linh hồn hấp dẫn, trực tiếp bay lại gần.
Khi tiếp xúc với linh hồn, 2 hạt giống như tan ra, còn vầng ánh sáng xung
quanh thì trực tiếp bao bọc linh hồn.

“ Này này, không được, có thể hắn sẽ không chịu được……”

Một thanh âm, không biết của ai, vang lên rồi lại im bặt.

Có một tinh cầu danh Nam Thiên. Trên tinh cầu có hàng tỉ tỉ sinh linh.Ban đêm,
trong một bìa rừng nọ, Bỗng nhiều hơn một sinh mệnh

" Oa oa oa, oa oa,..."

"Quái lạ, sao lại có tiếng khóc ở đây? Nhất định là yêu quái"- Một trung niên,
thân một bộ trang phục màu nâu.

Gọi phi kiếm ra, hắn một mực cẩn thận, lần theo tiếng khóc.

"Một đứa bé, thoạt nhìn không có gì bình thường, nhưng..."

Hắn biến sắc, vội vã dùng thần thức quét xung quanh, khẳng định không có gì
bất thường mới trấn định lại và từ từ tiến lại gần.

"Không hề có huyết thống yêu thú, nhưng sao lại có thể tồn tại trong một nơi
như thế này được??"

Hắn ngẫm nghĩ mãi, quyết định bỏ đi, nhưng khi quay mặt lại, tiếng khóc vang
lên, lòng lại không nỡ.

"Ta cũng chưa có đứa con nào đi"

Hắn tặc lưỡi, muốn lấy đứa bé về, nhưng lại lo sợ, hắn lấy phi kiếm ra, dùng
cán kiếm chọt chọt vài cái, một hồi, xác định không có gì bất thường mới cấp
tốc vội vã ôm đứa bé, điều khiển phi kiếm, phi không bay khỏi.

"ai da, mong là lão bà không hiểu lầm đi"- Hắn lại chậc lưỡi

Ở ngoài rìa thị trấn, có một ngôi nhà nhỏ, nhưng không tính là thô sơ, bỗng
nhiên bầu không khí về đêm bị phá vỡ

"NGƯƠI NÓI CÁI GÌ!!!!!!!!!!!!!!!!!"


Bất Diệt Thần Thực - Chương #1