Người đăng: Raikou
U Minh Ma Lĩnh một trong tam đại cấm địa của Bắc Hoang lúc này đang được bao
phủ bởi một màu xanh của những tán cây và màu bạc của những làn sương mù hai
màu sắc hòa quyện vào nhau khiến khu rừng trở nên rất đẹp nhưng che đậy trong
cái lớp đẹp đẽ đó là vô vàn nguy hiểm.
Lúc này nơi phía ngoài cánh rừng bấy giờ có một thân ảnh lẻ loi nhỏ bé đang
loay hoay nướng thịt bên cạnh một túp lều lá nát.
Nhìn kỹ thân ảnh nhỏ bẻ này thì thấy đây là một cậu bé Nhân Tộc, nhưng khác
với những người khác cậu bé này lại có đôi mắt màu xanh lục như bảo thạch
trông rất đẹp.
Nói một chút về cậu, cậu bé này không phải không tên cậu có tên đàng hoàng
tên cậu là Vô Tà tên này la người thu dưỡng cậu là lão ăn mày đặt cho, Vô Tà
hiện nay đã sáu tuổi nhưng thân hình cậu bé lại gầy gò hơn với những đứa trẻ
cùng tuổi khác, một phần do cậu là một đứa trẻ không cha không mẹ và không có
người thân và tất nhiên cũng không có tiền.
Tất cả mọi thứ hằng ngày Vô Tà ăn đều là lụm trong thùng rác, hoặc là ăn trộm
mà có do vậy nên đến tuổi này mà cậu trông rất nhỏ con chỉ như một đứa nhóc
bốn tuổi.
Vô Tà là một đứa cô nhi do một lão ăn mày lụm về nuôi nấng, nhưng cách đây
năm hôm lão đã đi đến nơi cực lạc thế nên bây giờ cậu bé chỉ còn một mình nơi
căn lều nát này.
“Ẳng .”
Một tiếng tru theo đó một quả cầu bông màu vàng từ trong bụi rậm nhảy ra, quả
cầu bông màu vàng đó là A Nhị là một con chó lông vàng do Vô Tà thu dưỡng khi
thấy nó bị kẹt trong một cái bẫy của một thợ săn một năm trước.
Lúc tìm được a Nhị Vô Tà rất sợ khi dẫn nó về chổ của mình và lão ăn mày vì
hai người Vô Tà và lão ăn mày tự nuôi cho bản thân còn chưa đủ nói chi giờ còn
thêm một con chó.
Nhưng lúc đó hoàn cảnh con chó này khiến cho Vô Tà cảm thấy như chính mình
trong đó nên cậu bé đã làm liều thu dưỡng nó.
Lúc đem nó về Vô Tà còn bị lão ăn mày kích động la cho một trận, nhưng cuối
cùng dưới sự kiên trì của Vô Tà và lời hứa đồ ăn của a Nhị sẽ do Vô Tà lo lắng
nên cuối cùng lão ăn xin mới miễn cưỡng đồng ý.
..
“Xì xì .”
Miếng thịt nằm trên đống lửa bỗng phát ra những tiếng âm thanh sau đó là mọt
mùi thơm phức xông thẳng vào mũi Vô Tà, Vô Tà thấy vậy thì thuận tay lấy một
cây gỗ khều miếng thịt ra ngoài sau đó xé miếng thịt làm hai phần rồi quăng
cho a Nhị một phần.
“Gâu .”
A Nhị sủa một tiếng xong đó gặm miếng thịt ra bên hông tảng đá đặt xuống rồi
ăn, thấy A Nhị vậy thì Vô Tà chỉ cười trừ rồi sau đó ăn lấy ăn để vừa ăn Vô
Tà vừa nhìn a Nhị rồi nói :
"a Nhị ăn xong tao với mày đi săn thỏ nhé ."
a Nhị như hiểu được ý của Vô Tà nên sủa lại ba tiếng để biểu hiện sự đồng ý
khiến cho Vô Tà cười rất tươi rồi ăn lấy ăn để
Nhưng cuộc nói chuyện vui vẻ chưa được bao lâu thì bỗng trong bụi rặm một con
Ma La Báo đang đứng quan sát Vô Tà có lẽ do mùi thơm mà miếng thịt bay ra đã
hấp dẫn nó tới đây, một con hung thú của bìa rừng phía Tây là những thợ săn
ban ngày và là nỗi khiếp đảm của bao thợ săn.
Ma La Báo lúc này vồ ra, Vô Tà bản năng sinh tồn cho hắn biết nguy hiểm đang
tới gần, không chần chừ hắn lập tức linh động cuộn tròn người lăn nhanh tránh
đi cú vồ.
“Grừ Grừ .”
Ma La Báo vồ hụt nên rất tức giận hai mắt của nó nheo kỹ lại nhìn chằm chằm
vào con người đã chọc giận hắn, cái nhìn của Ma La Báo đầy giận dữ như muốn
ăn tươi nuốt sống cậu bé Vô Tà song song đó trong miệng Ma La Báo lúc này còn
phát ra những tiếng gầm gừ đầy nghe rất gợn người, còn Vô Tà lúc này đang lùi
ra phía sau từng bước một, từng bước để lấy cây khố đao hắn đã ăn trộm được
của người dân trong làng để cắt thịt, nhưng Ma La Báo là hung thú tuy không
biệt được đúng sai, nhưng lại rất thính với cảm giác nguy hiểm.
Do đó Ma Lao Báo không chần chừ cho Vô Tà lấy được cây khố đao mà nhào tới ,
lúc này Vô Tà còn cách khoảng một thước nữa mới chạm tay được cây khố đao, Vô
Tà lần đầu tiên trong đời hắn cảm giác được sự tuyệt vọng.
Vô Tà biết cái chết thế nào cũng sẽ xảy ra với một thằng ăn mày như mình ,
nhưng hắn thế nào cũng không ngờ cái chết nó lại đến với hắn nhanh như vậy.
“Xoẹt.”
Cái móng vuốt to bự của Ma La Báo vồ xuống, một tiếng thảm thiết kêu lên ,
một dòng máu tươi bắn ra.
Tưởng chừng như đã chết nhưng Vô Tà vẫn còn sống nhưng khi hắn mở mắt ra, hắn
bàng hoàng sau đó hắn không thể nào tin tưởng những gì đang xảy ra trước mắt
hắn.
A Nhị đã dùng thân nó để che chở cho chủ nhân của nó là Vô Tà.
“Ẳng ẳng .”
A Nhị nằm đó máu tươi không ngừng nhiễu ra, nó chỉ kịp kêu lên hai tiếng thoi
thóp cuối cùng trước khi buông xuống hơi thở cuối cùng.
Cảm xúc bàng hoàng của Vô Tà liền chuyển sang sự giận dữ, sự giận dữ tột cùng
hai mắt xanh lục của Vô Tà bỗng trở nên đỏ chót như một con Atula đến từ địa
ngục, gân máu trên mắt Vô Tà như muốn lồi ra ngoài, Vô Tà hiện giờ như quỷ
dữ nhìn chằm chằm Ma La Báo.
Lúc này trên người Vô Tà tỏa ra một luồng khí như Ma Quỷ, môt Ma Quỷ muốn
nuốt sống hết tất cả mọi thứ trước mặt nó.
“Gừ .”
Gầm lên một tiếng thật to như một con hoang thú rồi sau đó Vô Tà trườn người
ra sau cằm chặt thanh khố đao xong hắn bắn người lên.
Một nhát đao được bổ xuống sau đó một dòng máu tươi bán ra.
“Xì .”
Vô Tà lúc này như con thú điên hắn không biết gì nữa trong đầu hắn lúc này chỉ
có ý nghĩ chém hết thảy tất cả.
Từng nhát đao bổ xuống, từng giọt máu hòa với giọt mồ hôi trên thân ảnh nhỏ
yếu của Vô Tà cũng theo đó rơi xuống.
“Tí tách, tí tách .”
Không biết từ lúc nào con Ma La Báo đã đổ gục, nhưng thanh khố đao trên tay
Vô Tà vẫn không chịu dừng lại vẫn cứ thế mà bổ xuống mặc kệ cho hai cánh tay
của hắn đã bị gãy từ lúc nào.
Lúc này trên người Vô Tà không nơi nào mà không có vết thương, từ lưng cho
đến tay cho đến cả mặt mũi, những vết thương do Ma La Báo mà ra nhưng Vô Tà
vẫn không để ý mà không phải hắn không để ý mà là do hai mắt của Vô Tà bấy giờ
đã trở thành màu trắng đục.
Đúng vậy thật ra Vô Tà đã bất tỉnh từ lâu, thần kinh của hắn hoạt động lúc
bấy giờ chỉ là do ý chỉ của hắn thôi.
Không biết bao lâu, một cơn gió từ cánh rừng U Minh vừa rét vừa lạnh thổi vào
Vô Tà, khiến cho Vô Tà loáng thoáng tỉnh lại.
Lúc này đây Vô Tà lom khom bò dậy với cơn đau đầu, nhưng kỳ lạ thay lúc này
các vết thương của Vô Tà do Ma La Báo gây ra đã không còn thấy đâu nữa nhưng
hiện giờ hắn cũng không quan tâm tới những vấn đề này lắm.
Vô Tà lúc này chỉ đang chăm chú đi tới trước a Nhị, a Nhị vẫn còn nằm đó vẫn
không động đậy như mọi ngày . Khoản khắc này mọi thứ của một năm qua của hai
chủ tớ bỗng nhiên lại ùa về trong đầu của Vô Tà.
“Tóc, tóc .”
Từng giọt nước mắt trên con mắt màu đỏ của Vô Tà rơi từng đợt, từng đợt . Hai
tay của Vô Tà vuốt vuốt bộ lông của a Nhị như muốn một phép màu xảy ra nhưng
đời trớ trêu phép màu đã không xảy ra và sự thật là a Nhị đã chết.
“Oa oaa .”
Vô Tà không kìm được nữa rồi, hắn ngước mặt lên trờ khóc thật to như muốn
trách ông trời tại sao, tại sao ? tại sao lại bắt hắn nếm lại một lần nữa cảm
giác này ? . Cái cảm giác chết tiệt này hắn đã trải qua khi lão ăn mày chết ,
lúc đó hắn cũng như lúc này cũng khóc thật to, cũng đã từng trách ông trời.
Như ông trời nghe thấy tiếng trách ai oán của hắn, để giờ đây Vô Tà phải trải
qua cảm giác này thêm một lần nữa ,.
‘Đùng đùng .”
Một tiếng sấm thật to vang lên sau đó là một cơn mưa như thác đổ ào xuống ,
thấy cơn mưa bất chợt Vô Tà mới loạng quạng ôm a Nhị vào lòng sau đó chạy vào
trong rừng.
Vô Tà cứ chây mãi, chạy mãi cho đến khi trước mặt hiện ra một tòa động, nơi
đây là một cái hang động nhỏ ở trong gốc cụt, hang động này rất hẹp . Đi vào
trong hang Vô Tà đạt mình ngồi xuống bên nhánh cây ba lá dưới mảnh đất trồi
lên.
Nơi đây chính là do Vô Tà tìm được khi tìm chỗ chôn cho lão ăn mày, và nhánh
cây ba lá đó cũng chính là mộ phần của lão ăn mày.
Ngồi được một lúc Vô Tà mới lấy tay quệt nước mắt xong lao đầu vào đào bới ,
cánh tay nhỏ bé nhưng đầy sức khỏe liên tục đào đào khiến cho càng lúc nông ra
, cuối cùng một lát sau cũng đã đào thành cái hố nhỏ vừa tầm.
Đặt a Nhị vào trong hố xong Vô Tà nhanh nhẩu lấp cái hố lại, rồi chay thật
nhanh ra ngoài mặc cho bên ngoài đang mua . Không biết tìm thứ gí một lúc sau
Vô Tà mới trở lại trên tay cầm nhánh cây xòe ra hai tán lá rồi từ từ đật vào
trước mộ a Nhị.
Xong xuôi Vô Tà mới thở một hơi, rồi từ từ đặt mình nằm xuống chính giữa hai
mộ phần, khi đặt lưng xuống sự mệt mỏi lập tức ùa vào Vô Tà khiến cho Vô Tà
lập tức chìm vào giấc ngủ, không biết có phải do sự sợ hãi vẫn còn chưa vơi
đi hay do sự lẻ loi mà trong lúc đang ngủ Vô Tà bất chợt chảy một hàng nước
mắt, một hàng nước mắt mất mát.