Tiếng Địch Quái Dị


Người đăng: Ma Kiếm

"Graooooo..."

Đối mặt với tử vong, cuối cùng Lang Vương cũng bộc phát lực lượng cực mạnh.
Cái miệng của nó mở ra, trong đó có một điểm sáng trắng xuất hiện. Đám người
Lục Thanh có thể nhìn thấy một cách rõ ràng. Xung quanh Lang Vương, băng tuyết
cứ thế chảy ra, giống như có từng điểm trắng từ trong băng tuyết bay ra rồi bị
Lang vương nuốt vào trong miệng.

Gần như chỉ khoảng một nhịp hơi thở, từ trong miệng Lang Vương hình thành một
quả cầu màu trắng to khoảng cái bát, tỏa ra hơi lạnh thấu xương. Hơi lạnh
khiến cho xung quanh Lang Vương bao phủ bởi một làn sương trắng, ánh mắt căm
tức nhìn Lạc Tâm Vũ. Những tia sáng trắng hiện ra trên người Lang vương. Tất
cả chúng nhanh chóng hội tụ vào miệng làm cho quả cầu băng lại to hơn một
phần.

"Muốn liều mạng". Thấy động tác của Lang Vương, đám người Lục Thanh biết nó đã
tập trung toàn bộ lực lượng để đánh một kích cuối cùng.

"Graooooo..."

Tiếng rống của Lang Vương vang vọng khắp thôn. Quả cầu băng bắn về phía Lạc
Tâm Vũ. Nơi nó đi qua, không khí bị ngưng kết lại thành những hạt băng nhỏ,
bám quanh quả cầu băng. Nó giống như vô số ngôi sao vây xung quanh mặt trăng.
Vào lúc này, quả cầu băng như muốn đóng băng tất cả mọi thứ.

Nét mặt có một sự khinh thường, Lạc Tâm Vũ mở hai mắt. Trong mắt hắn, một tia
sáng vàng nhạt xuất hiện. Nhất thời, vòng kiếm khí đang xoay trong trong tay
tỏa sáng rực rỡ. Xung quanh vòng kiếm khí chợt xuất hiện một ngọn lửa màu vàng
nhạt, chẳng khác gì mặt trời vừa mới mọc đang tỏa ra ngọn lửa của chính nó.

Rầm...

Rầm..

Rầm...

Đối mặt với quả cầu băng do Lang vương phun ra, vòng kiếm khí của Lạc Tâm Vũ
chợt bắn ra vô số đạo Tử Dương kiếm khí. Kiếm khí cắt qua không khí phát ra
những âm thanh sắc ngọt, rợp trời bay về phía Lang vương.

Uỳnh...

Một đạo kiếm khí đánh vào quả cầu băng liền biến mất. Nhưng quả cầu băng cũng
nhỏ đi một chút. Sau đó, vô số kiếm khí liên tục công kích lên bề mặt khiến
cho quả cầu băng không thể tới cách Lạc Tâm Vũ ba trượng. Mà động tác của Lạc
Tâm Vũ cũng không chậm. Thậm chí còn xuất hiện những ảo ảnh. Tử Dương kiếm khí
từ trên vòng kiếm cuồn cuộn bắn về phía Lang vương.

"Gruuuu..."

Thấy quả cầu băng biến mất, Lang vương đứng không vững. Đối mặt với kiếm khí
tử vong đang lao tới, nó ngửa mặt lên trời tru lên một tiếng thảm thiết. Bầy
sói như cảm giác được tình cảnh của Lang vương, từng con cũng đều ngẩng đầu
lên trời mà tru lên những tiếng đau thương. Nhưng không có một con nào tiến
lên ngăn cản. Bất luận là trong thế giới của dã thú hay linh thú, chúng không
bao giờ ngăn cản chiến đấu chém giết. Nếu ngăn cản đó chính là sỉ nhục đôi với
con đang chiến đấu.

Ầm...

Không hề có chút phản kháng, Lang vương bị một làn sóng thủy triều kiếm khí
bao phủ. Mặt đất phát ra những tiếng động liên tiếp. Vô số tuyết trắng bay tán
loạn. Không trung chỉ toàn tuyết là tuyết, che lấp mấy trượng xung quanh Lang
vương.

Khi lớp bụi tuyết tan hết, trước mặt mọi người xuất hiện một cái hố rộng chừng
ba trượng. Xung quanh hố như bị một ngọn lửa mạnh đốt cháy chỉ còn lại một màu
đen. Từng làn khói đen từ trong hố bốc lên. Cái xác của Lang vương đang nằm
trong hố. Bộ lông trắng muốt của nó đã cháy đen, không còn sự uy phong như
trước. Trên người nó, mùi thịt cháy khét lẹt bay lên.

Bầy sói lại phát ra những tiếng kêu thảm thiết. Chúng nhìn thấy Lang vương
chết trước mặt nên ánh mắt nhìn đám người Lạc Tâm Vũ chỉ có một sự hung dữ.
Nhưng chúng ngại sự mạnh mẽ của Lạc Tâm Vũ nên chỉ dám lấy móng vuốt sắc bén
mà cào xuống tuyết chứ không có con nào dám đứng lên.

Đứng bên xem xét, bất luận là Lục Thanh hay là những người khác đều có một nét
mặt ngưng trọng. Bởi trong bọn họ không người nào nắm chắc có thể tránh được
một kiếm đó. Ngay cả Nhiếp Thanh Thiên cũng nhíu mày, không giữ được nét bình
tĩnh vốn có.

Xem ra con đường mà bản thân còn phải đi vẫn không phải là ít. Vào lúc này,
Lục Thanh đã hiểu ra rất nhiều thứ, cũng nhận được vị trí của bản thân mình.
Nói thực ra gần đây, sự tiến bộ của thực lực và những chiến tích khiến cho hắn
cảm thấy hài lòng. Vì vậy mà bất giác, ánh mắt cũng có chút kiêu ngạo. Dù sao
với tuổi của hắn như thế mà đã có được thực lực như vậy trong ngàn năm qua Tử
Hà tông cũng không có mấy người.

Đến hôm nay, thông qua trận đánh của Lạc Tâm Vũ và Lang vương. Mặc dù Lạc Tâm
Vũ mới chỉ lộ ra một chút thực lực nhưng cũng giúp cho Lục Thanh sực tỉnh,
nhận ra vị trí của bản thân. Hắn không còn tư cách kiêu ngạo nữa. Cho dù là
thiên tài cũng phải có thành tích cao nhất mới được. Chưa kể, Lục Thanh biết
rõ bản thân mình không phải thiên tài. Sở dĩ hắn có được thực lực như ngày hôm
nay cũng đều là do hắn có nhiều lần kỳ ngộ. Nếu chỉ với sự khổ tu, hắn cũng
không thể có được sự tiến bộ như thế này.

Giữa sân, Lạc Tâm Vũ thu kiếm đứng nhìn về phía bên kia. Liệt Phong vẫn bị sự
phối hợp của hai con Lang vệ làm cho không thể tạo được thế công làm cho hắn
phải nhíu mày. Tay phải hắn khép lại thành kiếm chỉ điểm nhẹ một cái. Nhất
thời, hai đạo Tử Dương kiếm khí xuyên qua không trung tới trước mặt hai con
Lang vệ.

"Phụp..."

Làn ánh sáng khiến cho Liệt Phong phải bó tay bị Tử Dương kiếm khí nghiền nát,
không hề có một chút phòng ngự. Hai con Lang vệ chỉ cảm thấy mi tâm đau đớn
rồi khung cảnh trước mặt mờ dần. Liệt Phong thấy vậy liền đưa Hỏa Vân kiếm
chém ngang một cái. Hai cái đầu sói liền bay ra ngoài, rơi vào giữa bầy sói.

Đám người Dư Cập Hóa sửng sốt nhưng vẫn im lặng. Lục Thanh nhìn thấy cảnh đó
hơi nhăn mày lại, nhưng nhanh chóng khống chế bản thân. Cảm giác không tốt đối
với Lạc Tâm Vũ lúc này lại càng tăng lên.

Thấy hai con Lang Vệ tiếp tục chết đi, bầy sói thực sự nổi điên. Gần hai trăm
con Trường Nha lang rít lên mà vọt về phía Lạc Tâm Vũ và Liệt Phong. Đám Lục
Thanh đứng đằng sau liền siết chặt kiếm trong tay. Linh thú cầm đầu đã bị
giết, chỉ với mấy con dã thú tầm thường cơ bản không phải là đối thủ của mọi
người. Tiếp đó cuộc chiến hoàn toàn nghiên về một bên. Tuy nhiên, bọn họ cũng
không có cảm giác tàn nhẫn bởi có bao nhiêu tính mạng của thôn dân đã chết đi
thì chúng cũng phải dùng tính mạng để đền lại.

Ngay vào lúc mấy người Lục Thanh chuẩn bị ra tay, bầy sói đột nhiên dừng lại.
Những tiếng tru vang lên liên tiếp. Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, bầy
sói không sợ chết chợt đổi hướng phóng về phía Lang Nha sơn.

- Chờ một chút. Các ngươi nghe xem... - Lục Thanh vận chuyển Luyện Hồn quyết
liền phát hiện từ hướng Lang Nha sơn có tiếng địch đau thương vọng tới. Sự đau
thương có thể cảm nhận một cách rõ ràng qua tiếng địch khiến cho người ta phải
rơi lệ, làm cho Lục Thanh phải rung động.

Những người khác nghe thấy vậy liền tập trung lắng nghe. Một lát sau, Dịch
Nhược Vũ cau mày, sắc mặt trở nên nghiêm túc:

- Tiếng địch này vọng đến từ Lang Nha sơn. Chẳng lẽ nó gọi đàn Trường Nha
lang trở về?

Dư Cập Hóa nghe thấy vậy, ánh mắt chợt sáng ngời, xoay người quay về vị Kiếm
Giả trung niên đang đứng ở cửa thôn mà vậy. Thấy Dư Cập Hóa gọi, Kiếm Giả
trung niên có chút sợ hãi, vội vàng đi đến:

- Đại nhân có gì chỉ bảo? - Thanh âm của hắn hết sức cung kính. Bởi theo tục
lệ của Tử Hà phong, một gã tiên thiên Kiếm Khách có địa vị tương đương với
trấn thủ. Một ngũ trưởng của Lạc Nhật thành như hắn không thể sánh được.

Chưa cần phải nói mấy người trước mặt còn trẻ như vậy. Thậm chí còn có cả nhi
tử của tông chủ, người đứng đầu trên Long Phượng bảng Lạc Tâm Vũ càng khiến
cho hắn cảm thấy không yên tâm. Chỉ sợ lời nói có gì không chính xác khiến cho
bọn họ tức giận.

- Cứ bao lâu bầy sói này lại tấn công thôn một lần?

Nghe Dư Cập Hóa hỏi, Kiếm Giả trung niên sửng sốt rồi trả lời:

- Trong ba năm qua thì đây là lần đầu tiên. Ba năm trước, ta phụng mệnh tới
đóng ở đây đã đẩy lùi sự tấn công của chúng. Khi đó, bọn ta cũng đánh lén,
chém chết một con Lang vương nhất giai. Sau đó, chúng không tới đây nữa. Mối
họa từ bầy sói cũng kết thúc. Không ngờ hôm nay chúng quay trở lại.

- Thì ra... - Nét mặt Dư Cập Hóa trở nên nặng nề, liếc nhìn những người khác.

Lục Thanh vừa mới nghĩ ra một chuyện thì Dịch Nhược Vũ đã mở miệng:

- Bầy sói này có người điều khiển. Hơn nữa, hắn lại chọn thời gian vào đúng
thời điểm Thú Khư bạo động. Xem ra hai việc này có thể có sự liên quan với
nhau.

Lạc Tâm Vũ đứng một bên nghe vậy liền ngẩn người. Hắn suy nghĩ một chút rồi
nét mặt trầm xuống:

- Đúng thế! Ta từng nghe phụ thân nói rằng sự bạo động của Thú Khư mới bắt
đầu cách đây trăm năm. Về phần nguyên nhân của nó thì đã có rất nhiều vị tiền
bối đi vào Thú Khư để dò xét nhưng không tìm ra. Bởi vì thường ngày đám linh
thú ở đó hết sức bình thường. Chỉ tới thời điểm năm năm một lần bạo động mới
giống như bị điên mà tấn công xung quanh Lạc Nhật thành. Điều đó chứng tỏ
chuyện ở đây có thể thực sự có chút gì đó kỳ quái.

- Còn bảy ngày nữa thời gian bạo động sẽ bắt đầu. Ở đây hiển nhiên là có
người sử dụng tiếng địch để điều khiển bầy sói. Nếu không phải tu vi của chúng
ta cao hơn thì với khoảng cách xa như vậy, với tu vi của kiếm giả đóng ở đây
chắc chắn không thể nghe được. Vì thế mà tiếng địch chỉ để cho đàn sói nghe mà
thôi. - Ánh mắt Dư Cập Hóa nhìn về phía Lang Nha sơn, trầm giọng nói.

Nắm chặt Luyện Tâm kiếm trong tay, Lục Thanh cũng nói:

- Chúng ta có thể phát hiện ra một cái âm mưu dài tới trăm năm hay không?

- Đuổi theo... - Lạc Tâm Vũ quát khẽ. Mấy người liền hóa thành mấy đạo ánh
sáng đuổi theo bầy.


Bất Diệt Kiếm Thể - Chương #72