Kiếm Trận Vô Hình


Người đăng: Ma Kiếm

- Bực thật! Dám để ta một mình ở đây. - Thấy mấy người Lục Thanh đã đi xa.
Minh Tuyết Nhi nắm tay cô bé con, cắn chặt răng. Nhưng sau khi nhìn thấy máu
tanh trên đường, sắt mặt nàng lại hơi tái mà quay đầu đi không dám nhìn.

Lục Thanh vẫn giữ nguyên tốc độ phi hành. So với những người khác, hắn chỉ dựa
vào thể lực và tu vi để mà duy trì thôi. Lạc Tâm Vũ và ba người con gái còn
lại thì hết sức nhàn nhã, bước chân khoan thai, nhưng mỗi bước đều vượt qua
mấy trượng. Điều đó khiến cho Lục Thanh thầm đoán thân phận của người con gái
kia. Ngoại trừ Minh Tuyết Nhi ra, khinh thân thuật của nàng hình như giống với
Minh Tuyết Nhi. Mà ngày đó, khi Minh Tuyết Nhi thi triển Phiêu Miễu bộ, sau đó
hắn mới được Đoạn Thanh Vân nói cho biết.

Nhờ đó mà hắn mới biết tới sự tồn tại của thân pháp. Vì vậy mà hắn rất mong
được tiếp xúc với Phong Lôi quyết. Đoàn người ra khỏi Lang Khẩu thôn, theo dấu
chân bầy sói để lại trên tuyết mà đuổi theo. Lang Nha sơn cách Lang Khẩu thôn
chỉ khoảng vài dặm đường. Vì vậy mà từ xa có thể thấy bóng dáng chân núi của
Lang Nha sơn.

Vào lúc này, trong lòng mọi người đều cảm thấy nặng nề. Nếu như việc Thú Khư
bạo động đúng là có âm mưu thì đó chẳng khác nào Tử Hà tông tích lũy cả ngàn
năm bị cho một cái bạt tai. Hơn trăm năm qua, việc Thú Khư bạo động đã có bao
nhiêu là người chết. Biết bao người dân của tông môn đã nằm xuống. Chỉ sợ là
phải hơn mười vạn.

Thi thể của mười vạn người đủ để chất thành một ngọn núi. Máu chảy đủ thấm cả
dòng sông rộng trăm trượng. Trăm năm qua không biết có bao nhiêu người dân của
Lạc Nhật thành đã phải chết đi.

Cả đám Lục Thanh đều biết một khi phát hiện người đó chắc chắn không chỉ lột
da, róc xương là có thể giải quyết được vấn đề. Cho dù là khiến cho hắn ngay
cả linh hồn cũng bị tan nát cũng là một chuyện quá nhẹ.

Sau khoảng nửa nén nhang, mọi người tới được chân Lang Nha sơn. Lang Nha sơn
nằm ngoài Thú Khư, cao ước chừng năm, sáu trăm trượng. Trên núi bao phủ bởi
một màu xanh của cây cối rậm rạp. Tuy nhiên khiến cho Lục Thanh cảnh giác
chính là Lang Nha sơn như có một lớp sương trắng mỏng bao phủ. Nhìn qua khiến
cho người ta có cảm giác âm u. Người ta vẫn thường nói gặp rừng chớ vào, nhưng
mấy người Lục Thanh toàn là những người gan to mật lớn nên cũng chẳng để ý tới
chuyện đó.

Lúc này, bầy sói đã lên núi. Sơn đạo đầy bùn đất nhanh chóng che dấu vết chân
của chúng.

Lạc Tâm Vũ nhướng mày, nói:

- Ngọn núi này rất lớn. Chúng ta chia tay nhau hành động. Một khi phát hiện
được mục tiêu thì hú dài một tiếng để báo hiệu cho mọi người nhanh chóng hội
họp. Không thể để cho hắn chạy thoát. - Nói tới đây, nét mặt Lạc Tâm Vũ hiện
lên đầy sát khí. Mặc dù Tử Hà tông có địa vị cách biệt, nhưng dù sao thì trong
khu vực hai trăm dặm quanh tông môn cũng đều là dân chúng phụ thuộc. Trải qua
ngàn năm sinh sống mới có thể tạo ra được một số lượng dân cư đông đúc như
vậy.

Rất nhanh, mọi người chia làm hai phía. Vẫn như trước, năm người Lục Thanh
thành một nhóm còn ba người Dịch Nhược Vũ cùng với Lạc Tâm Vũ, Liệt Phong
thành một nhóm. Trên đường đi, bọn họ để ý dấu chân của bầy sói. Nhưng từ sau
khi bầy sói lên núi, tiếng địch đau thương kia cũng biết mất. Nhưng với tu vi
của đám người Lục Thanh cũng có thể đoán ra được tiếng địch từ giữa sườn núi
hoặc cao hơn phát ra. Rất có thể người đó đang ở trên đỉnh núi.

Mà vào lúc này, trên đỉnh của Lang Nha sơn, trên một vách núi có băng tuyết
phủ quanh năm, một người con gái mặc một bộ quần áo trắng như tuyết đang đứng
im trên vách đá. Có một điều khiến cho người ta kinh ngạc đó là nhìn khuôn mặt
của nàng cũng chỉ ước chừng hai mươi nhưng mái tóc lại bạc trắng như tuyết.
Khuôn mặt của nàng vô cùng xinh đẹp. Chỉ có điều ánh mắt của nàng lại hết sức
lạnh lẽo giống như ngọn núi phủ băng cả ngàn năm tỏa ra hơi lạnh thấu xương.

Trong tay nàng đang cầm một thanh đoản kiếm dài khoảng một thước. Thanh kiếm
đen bóng, trên thân có rất nhiều lỗ nhỏ khiến cho mỗi khi có trận gió núi thổi
qua lại phát ra thanh âm của tiếng địch.

Đây chính là một cây địch có hình giống như thanh kiếm. Không biết nó được
người ta dùng thứ gì để chú tạo thành. Nhìn qua nó khiến cho người ta có một
cảm giác quỷ dị. Cho dù chỉ là gió núi thổi vào mà phát ra tiếng nhưng cũng
giống như muốn hút lấy linh hồn của người nghe.

- Tới rồi sao? - Người con gái chợt mở miệng lẩm bẩm. Lúc này, sau lưng nàng
có hai con Trường Nha lang trắng như tuyết. Từ người chúng tỏa ra những luồng
hơi lạnh, giống như hơi lạnh thấu xương của băng tuyết trên đỉnh núi.

Cả hai con Trường Nha lang giống hệt như con Lang vương nhị giai mà Lạc Tâm Vũ
giết chết lúc trước. Thân hình chúng hình như còn lớn hơn so với Lang vương
một chút. Đối diện với người con gái trên vách đá, chúng không hề có khí thế
của Lang Vương khi đối đầu với Lạc Tâm Vũ. Cả hai con đầu nằm trên mặt đất,
ánh mắt có chút gì đó sợ hãi.

- Nếu đã tới vậy thì phải chiêu đãi cho thật tốt. Các ngươi đi đi... - Thanh
âm lạnh lùng sau khi im lặng một lúc lại vang lên. Hai con Lang vương nghe
thấy liền đứng dậy rồi nhanh chóng biến mất khỏi vách núi.

Người con gái liền quay đầu lại, lạnh lùng nhìn về phía năm ngọn núi của Tử Hà
tông. Sự lạnh lẽo trong mắt nàng càng lúc càng nhiều. Xung quanh nàng, lớp
tuyết mềm mại từ từ rắn dần. Một lát sau, trên vách núi biến thành một thế
giới toàn băng trong suốt.

Giữa cánh rừng trên núi, năm người Lục Thanh phóng theo một con đường lên núi.

- Chờ một chút... - Dư Cập Hóa đột nhiên dừng lại. Bốn người Lục Thanh nghe
thấy vậy cũng đứng lại theo, cùng nhìn về phía Dư Cập Hóa. Chỉ thấy hắn đi tới
một gốc cây đại thụ cúi người nghe ngóng. Sau đó, hắn đứng dậy nói:

- Ở chỗ này phân sói vẫn còn mới. Có lẽ chúng đi qua chưa lâu.

- Phân sói? - Lục Thanh nghe vậy cảm thấy sửng sốt. Ánh mắt của Đoạn Thanh
Vân nhìn Dư Cập Hóa cũng có chút khác lạ. Dư Cập Hóa thấy vậy liền giải thích:

- Khi còn bé, ta từng theo thợ săn lên núi. Có những người rất am hiểu việc
đuổi theo những con sói đơn độc. Vì vậy mà ta cũng hiểu được một chút.

- Ừm! Đuổi theo mau, không để cho chúng chạy thoát. - Triệu Thiên Diệp trầm
giọng nói. Mấy người lại tiếp tục đứng dậy, tiến vào trong rừng rậm. Không bao
lâu, quả nhiên có thể nghe thấy tiếng đàn sói đang chạy phía trước.

Húc Nhật tâm kinh vận chuyển trong kinh mạch với một tốc độ cực nhanh. Lục
Thanh như hóa thành một luồng sáng xanh, xuyên qua rừng cây. Tất cả những cành
lá chạm vào người hắn đều bị Phong Lôi kiếm khí của hắn làm cho tan nát, mở ra
một con đường. Bốn người Đoạn Thanh Vân liếc mắt nhìn nhau rồi tỏa ra kiếm khi
bám theo con đường mà Lục Thanh tạo ra.

Thanh âm của đàn sói càng lúc càng rõ ràng. Cuối cùng, sau khi vượt qua cánh
rừng liền xuất hiện một khoảng trống tới tận đỉnh núi. Một đám ước chừng mười
con Trương Nha lang đang chạy nhanh lên đỉnh núi. Hình như phát hiện ra năm
người Lục Thanh, một tiếng sói tru vang lên. Tốc độ của bầy sói chợt gia tăng.
Là dã thú sinh ra trong chốn núi rừng nên đối mặt với núi đá, bầy sói không hề
bị ảnh hưởng.

Lớp tuyết trên mặt đất với năm người Lục Thanh có một chút trở ngại. Nhưng đối
với bầy sói lại chẳng khác gì trên đất bằng. Khoảng cách mười trượng nhanh
chóng bị kéo giãn. Một tia sáng chợt hiện lên trong mắt, Lục Thanh tung người,
vung Luyện Tâm kiếm bổ về phía trước. Nhất thời, một đạo Phong Lôi kiếm khí
bắn về phái bầy sói.

- Cái gì?

Trong ánh mắt kinh ngạc của Lục Thanh, trong bày sói đang chạy trốn chợt xuất
hiện hai con sói trắng như tuyết, giống hệt Lang Vương. Chẳng biết chúng ẩn
trong bầy sói từ lúc nào, mà lúc này chợt xuất hiện lao về phía Lục Thanh. Ánh
mắt của con cự lang giống như trêu tức khiến cho Lục Thanh cảm thấy căng
thẳng.

Đột ngột, trong ánh mắt kinh ngạc của Lục Thanh, bầy sói đột nhiên biến mất
trong lớp tuyết trước mặt. Mà đạo Phong Lôi kiếm khí do Lục Thanh phóng ra tới
gần bầy sói chợt biến mất không thấy tăm tích.

Khi kiếm khí biến mất, mấy người liền dừng lại. Triệu Thiên Diệp nhăn mày, suy
nghĩ một chút rồi nói:

- Nếu như ta đoán không nhầm thì nơi này có một cái kiếm trận.

- Kiếm trận... - Lục Thanh thì thào một câu. Hắn nghĩ tới bốn cây kiếm kiều
trên Tử Hà tông. Truyền thuyết về uy lực của Tứ Phương huyễn diệt trận đủ để
long trời lở đất. Không ngờ ở đây có một cái kiếm trận. Nhưng chỉ có khả năng
thần kỳ của kiếm trận mới có thể giải thích được cảnh tượng kỳ dị trước mắt.

- Kiếm trận? - Đoạn Thanh Vân không tin được phải hỏi lại.

- Nơi này rõ ràng không có thứ gì mà. - Nói xong, hắn đưa tay ra trước mặt
chực vươn tới khoảng không gian trước mặt.

- Dừng tay! - Phía sau, Nhiếp Thanh Thiên chợt quát lên một tiếng. Lục Thanh
nghe thấy vậy vội giơ tay kéo Đoạn Thanh Vân lại. Tuy nhiên vẫn chậm một chút.
Mặc dù Lục Thanh kéo được Đoạn Thanh Vân nhưng cũng cảm nhận được một lực hút
cực mạnh khiến cho hắn không tự chủ được lao về phía trước. Mà Lục Thanh gần
như không hề có một chút năng lực chống cự, chỉ cảm thấy thân thể như tiến vào
trong làn nước rồi lọt vào một cái thế giới kỳ lạ.


Bất Diệt Kiếm Thể - Chương #73