Bộ Ý, Thuấn Di


Người đăng: Ma Kiếm

Nghe lời của bốn người vừa nói Lục Thanh thoáng động trong lòng, dường như họ
đã sớm biết rõ nội tình của Huyết Hải môn, tuy nhiên trong đó còn liên quan
tới điện Kim Thiên, cho nên khó mà hiểu được.

Cũng không nói thêm gì nữa, Hư Nhược Cốc bèn đóng Kiếm trận truyền ảnh lại,
quay sang nói với Lục Thanh:

- Có lẽ lão tổ tông ta đã tới.

Lập tức đi trước ra ngoài điện, bên cạnh, Tử Thiên Lôi thấp giọng nói với Lục
Thanh:

- Lục đệ...

Lục Thanh gật gật đầu. sóng vai tiến ra cùng Tử Thiên Lôi, theo Hư Nhược Cốc.

Bên ngoài đại điện Tử Lôi, lúc này trăng đã lên cao, trên quảng trường ngoài
điện không có một bóng người. Vừa ra ngoài điện một lúc, trong mắt Lục Thanh
thoáng chớp động thần quang màu tím, nhìn về phía mỗi khoảng đất trống

Một tiếng kiếm ngâm lạnh lùng vang lên, trong tiếng kiếm ngâm này còn có lôi
âm cuồn cuộn, tuy lôi âm không lớn nhưng truyền vào tai từng người, dường như
xâm nhập vào hồn phách.

Lập tức không gian Động Hư mở ra trên mảnh đất mà Lục Thanh nhìn lại, có hai
bóng người dắt tay nhau tiến ra.

- Hư Nhược Cốc, Lịch Thanh, Tử Thiên Lôi bái kiến lão tổ.

Gần như đồng thời, ba người Tử Thiên Lôi khom mình thi lễ, Lục Thanh lại không
động mảy may, lúc này trong mắt hắn chỉ có bóng người vừa xuất hiện.

Đây là một thanh niên dung mạo anh tuấn, khoác một chiếc áo bào màu tím rộng
thùng thình, mái tóc màu xanh rối bù không được cột, cứ để xòa trên vai.

Bước chân y nhẹ nhàng như không hề gắng sức, nhưng trong mắt Lục Thanh, trong
phạm vi không gian hàng chục dặm này, dường như chỉ còn mình y tồn tại, hết
thảy đều biến mất. Đây là nhân vật đã đắc đạo, tự đắc Thiên Đạo.

Lại là một nhân vật đắc đạo nữa, trong nháy mắt Lục Thanh phán đoán, trên thần
thanh niên anh tuấn này, Lục Thanh cảm nhận được lực Lĩnh Vực hết sức thâm
sâu, lực lượng này theo sự so sánh của Lục Thanh, quyết không kém Huyết Hải
Lão tổ mảy may nào.

- Ngươi là Lục Thanh ư?

Lúc này* thanh niên kia cất tiếng hỏi.

Tuy rằng bề ngoài người này là một thanh niên, nhưng khi thanh âm y lọt vào
tai Lục Thanh, lại có cảm giác tang thương, hết sức già nua, Lục Thanh gật gật
đầu không nói ánh mắt hắn vẫn nhìn chăm chú thanh niên.

- Ta sống đã hai ngàn năm… thanh niên nói tiếp:

- Hai ngàn năm qua ta đã trải qua rất nhiêu chuyện cũng hiểu biết rất nhiêu,
có lẽ thu hoạch được không ít, nhưng nhãn lực có lẽ cũng đã suy yếu đi nhiều,
ngươi đã đắc đạo, nhưng kiếm khí của ngươi ta chưa từng gặp bao giờ, ngươi có
thể cho ta biết thuộc hệ nào không?

Giọng thanh niên hết sức từ hòa, nhưng bốn người Hư Nhược Cốc bên cạnh Lục
Thanh vẫn không dám động đậy, ánh mắt kính sợ nhìn về phía thanh niên không
thay đổi, dường như trước mặt thanh niên, tự tiện động đậy một chút cũng sẽ
trở thành hành động xúc phạm rất lớn.

Lục Thanh nở một nụ cười khổ:

- Kiếm khí của ta thuộc hệ gì, ta cũng không biết rõ ràng, chỉ có điều trước
đây, kiếm khí của ta là hệ Phong Lôi, nhưng hiện giờ lại không thể phán đoán.
Mặc dù ta đã đắc đạo, nhưng ngày pháp tắc viên mãn thì không biết còn bao lâu
nữa.

- Thì ra là vậy...

Thanh niên gật gật đầu, trên mặt lộ vẽ ngưng trọng hiếm thấy:

- Tuy rằng chưa từng gặp qua hệ nào như ngươi, nhưng ta có thể cảm nhặn được
trong đó ẩn tàng một sức mạnh lớn lao, hệ này khiến cho Lĩnh Vực Phong Lôi của
ta cũng phải dao động một chút, khi nào ngươi ngộ ra, đó sẽ là ngày rồng bay
lên mây.

Nói tới đây, ánh mắt thanh niên nhìn sang Hư Nhược Cốc:

- Huyết Hải môn đã động thủ rồi ư?

- Hồi bẩm lão tổ, Huyết Hải môn đã vận dụng Huyết Hải Lan Can Đồ phong bế
phạm vì ngàn dặm xung quanh Cầm kiếm tông, mà Huyết Hải Lão tổ cũng trấn thủ
bên ngoài. Với uy thế của Huyết Hải Lan Can Đồ, Cửu Thiên phong Nguyên kiếm
trận của Kiếm Thần Điện cũng không hoàn bị, nếu Huyết Hải môn muốn phá.,sợ
rằng không cần tới mười ngày.

- Huyết Hải Lan Can Đồ ư?

Thanh niên gật gật đầu, thần sắc có vẻ kỳ dị, dường như nhớ tới cái gì:

- Không ngờ lão đã sửa xong Kiếm Bảo này, e rằng đã hao phí rất nhiều sức
lực, bất quá lần này cũng không có cơ hội.

Thanh niên ngừng một chút, bất chợt giơ tay chộp lên hư không một cái, chỉ
thấy không gian trước tay phải y tự động phá nát ra, một không gian Động Hư
rộng chừng một thước xuất hiện, thanh niên thò tay vào trong, cũng không thấy
kiếm quang hộ thể, đã lấy ra một thanh tiểu kiếm màu trắng sáng chói, thanh
niên trầm ngâm một lúc, sau đó đưa mắt nhìn Lúc Thanh:

- Tiểu hữu chúng ta đi trước một bước.

Lục Thanh gật gật đầu nhìn thanh niên.

- Nghe nói ngươi có tốc độ vô song, dưới cảnh giới kiếm Phách khó có người
đuổi kịp, theo ta!

Dứt lời, thanh niên bên bước ra một bước. Một bước này trong mắt Lục Thanh vô
cùng huyền ảo, toát ra một cỗ Bô Ý thật dài.

Ánh mắt Lục Thanh chớp động, hắn thật không ngờ lão tổ của Tử Lôi tông đã lành
ngộ được Bộ Ý. Một bước vừa rồi dù là hồn thức của hắn cũng không thấy được
chút tung tích nào cả, Lục Thanh không dám do dự, lập tức bước theo một bước,
giây lát đã vượt qua khoảng cách hai trăm dặm, thanh niên không quay đầu lại,
một bước khi nãy cũng vượt qua hai trăm dặm, nhưng y cảm nhận được Lục Thanh
đang đuổi sát phía sau, không hề do dự. Y lại bước ra bước nữa. Một bước lần
này đập vào mắt Lục Thanh, giống như tất cả hư không đều rơi xuống dưới chân
y, Bộ Ý!

Thần niệm lóe lên trong đầu, từ sau lưng Lục Thanh. Phong Lôi Kiếm Sí rộng hai
trượng mở ra cực độ. Trong không trung, rất nhiều khí Động Hư hội tụ, một lần
vỗ cánh đã vượt qua năm trăm dặm trong nháy mắt, thần niệm nhận biết, thanh
niên quát to một tiếng:

- Giỏi!

Lập tức cước bộ y đạp liên tục, Lục Thanh chỉ thấy không trung chấn động kịch
liệt. giống như cả thiên địa đều bị giẫm dưới chân thanh niên. Âm thanh Phong
Lôi cuồn cuộn vang lên, khiến cho người ta cảm thấy run sợ trong lòng.

Lục Thanh bình tâm tĩnh khí, trong lúc Phong Lôi Kiếm Sí vỗ, ánh mắt hắn nhìn
chăm chú vào bước chân thanh niên, dường như cố ý nhường, tốc độ của thanh
niên thủy chung vẫn duy trì không đổi ngay cả sự huyền ảo của bộ pháp cũng cố
ý để lộ ra ngoài toàn bộ hiện rõ ràng trước mặt Lục Thanh.

Biết thanh niên cố ý chỉ điểm cho mình, Lục Thanh cũng không chối từ, hồn thức
chuyển động như nước, vô tình vặn chuyển Luyện Hồn Quyết, trong đầu vô cùng
thanh tĩnh.

Bên trong Thần Đình thức hải của Lục Thanh, trên thân Thức Kiếm màu bạch kim
ngàn trượng, chữ Đạo màu xanh lúc này phát tán ra quang mang tràn ngập, chiếu
sáng toàn bộ thức hải.

Theo quỹ tích bộ pháp của thanh niên, dần dần trên cước bộ của Lục Thanh cũng
chậm rãi phát ra dao động kỳ dị, dao động này theo sự xâm nhập dần dần của hệ
Kiếm Chủng, dưới bước chân của Lục Thanh đồng thời xuất hiện hai luồng sương
mù màu tím bạc.

Trên đám sương mù này còn có âm thanh Phong Lôi cuồn cuộn, còn mang theo khí
đen mmờ mờ, khoảng cách hắn đang vượt qua lúc này chính là khoảng cách mà hắn
dùng Phong Lôi Kiếm Sí bay trong mấy canh giờ khi trước. Mà Lục Thanh lập tức
cảm thấy tốc độ của Phong Lôi Kiếm Sí cũng tăng lên rất nhiều, vốn bình thường
phải sử dụng mười phần lực đạo, nhưng lúc này đã giảm xuống bảy thành.

Vốn Lục Thanh từng cảm ngộ Bộ Ý võ đạo của Thiên Linh tộc trong nơi truyền
thừa ở động Cửu Viêm, nhưng vẫn không nắm được yếu quyết bên trong, nhưng một
trận chiến trong thức hải lúc trước đã để lại mầm móng, lúc này lại được lão
tổ của Tử Lôi tông vun tưới, lập tức nảy mầm, cây non từ dưới đất chui lên,
tràn đầy sức sống.

Qua ba canh giờ sau, Lục Thanh mới dần dần tỉnh lại, lúc này hắn khiếp sợ phát
hiện ra, tốc độ của Phong Lôi bộ đã tăng lên tới trình độ làm cho người ta sợ
hãi. Một bước bước ra vượt qua năm trăm dặm. một cỗ Bộ Ý nhàn nhạt phát tán ra
trong khi bước, tuy rằng vẫn còn non nớt, nhưng đã có thể cảm nhận được rõ
ràng, trong lúc vô tình. Phong Lôi bộ sinh ra bộ pháp đặc biệt.

Tuy rằng cảm thấy tốc độ của bộ pháp vẫn còn có thể tăng lên, nhưng trong một
thời gian ngắn đã đạt tới cực hạn, nhìn về phía trước, rõ ràng thanh niên đang
chờ đợi, Lục Thanh không hề do dự, dùng Phong Lôi Kiếm Sí vỗ toàn lực. Một cái
vỗ này, đột nhiên Lục Thanh cảm thấy khí Động Hư trước mắt bạo động hẳn lên.

Không gian Động Hư tối đen gần như trong nháy mắt bao vây hắn, không gian loạn
lưu trồi qua trước mắt hắn với tốc độ kinh người.

Mà thanh niên vốn lúc nào cũng ở phía trước Lục Thanh cũng đột nhiên chấn
động, quay đầu nhìn lại với vẻ khó tin, dường như đã phát hiện ra chuyện gì đó
kinh người, ngay sau đó. Một không gian Động Hư rộng chững một trượng mở ra
trước mặt, thanh niên không chút do dự bước vào.

Ngoài tám trăm dặm, gần như chỉ sau một hơi thở, hai không gian Động Hư mở ra
giữa không trung, hai người Lục Thanh đồng thời xuất hiện. Sao lại như vậy
được?

Cảm ứng không gian Động Hư phía sau biến mắt, Lục Thanh nhớ lại tất cả chuyện
lúc trước. Vừa rồi, vô tận khí Động Hư đè ép. đưa hắn vào trong không gian
Động Hư, khí Động Hư trong khoảnh khắc lộ ra uy lực hết sức lớn lao, cũng
giống như đi vào trong kiếm trận Động Hư, không gian nháy mắt bị rút ngắn lại.

- Quả nhiên tiểu hữu có cơ duyên rất tốt.

Lúc này, rốt cục thanh niên cũng lên tiếng nói, Lục Thanh xoay người nhìn
thanh niên. vội vàng khom người thi lễ:

- Đa tạ tiền bổi chỉ điểm, Lục Thanh suốt đời khó quên. Thanh niên khoát
khoát tay:

- Ta cũng không chỉ điểm cho ngươi gì cả, chỉ là ngộ tính của ngươi rất khá
mà thôi, bát quá ta thật sự không ngờ, chẳng nhưng lần này làm cho ngươi lãnh
ngộ Bộ Ý của tinh túy bộ pháp, còn lãnh ngộ được thần thông Thuấn Di.

Lục Thanh sững sờ, chuyện này hắn chưa từng nghe qua.

Thanh niên lập tức hờ hừng giải thích:

- Thuấn Di chính là lợi dụng không gian Động Hư để rút ngắn không gian, từ đó
đạt tới hiệu quả tuy xa tận chân trồi mà gần trong gang tấc chỉ là thần thông
như vậy, thông thường chỉ có Tông sư Kiếm Phách mới có thể lãnh ngộ và thi
triển mà thôi.

-Nói như vậy...

Lúc này* Lục Thanh cũng phải giật mình kinh hãi.

- Không sai ngươi đã lãnh ngộ Thuấn Di, chỉ cần vỗ cánh một cái, lập tức đi
được tám trăm dặm. Xem ra chuyện này cũng liên quan tới lực lượng hùng mạnh
của ngươi, dường như không gian loạn lưu không thể tạo ra thương tồn cho
ngươi.

Nói tới đây, thanh niên không khỏi liếc nhìn Lục Thanh một cái thật sâu:

- Từ đây trở đi, nếu gặp phải nhân vật Kiếm Tôn trở xuống, chỉ cần không lọt
vào trong Lĩnh Vực, tiểu hữu có thể lui tới tự nhiên.


Bất Diệt Kiếm Thể - Chương #707