Kiếm Trận Truyền Ảnh, Hội Kiến Tứ Tông


Người đăng: Ma Kiếm

Lôi Xà Cuồng Vũ!

Phó Vũ quát lên một tiếng, ngay sau đó, thần kiếm trong tay lão múa tít, khí
Phong Mang màu trắng tinh thuần lan tràn ra xung quanh, thậm chí Thần kiếm đã
rời khỏi tay Phó Vũ, theo kiếm chỉ của lão dẫn động, múa tít vẽ ra trên không
nhưng quỹ tích huyền ảo.

Pháp tắc kiếm cương màu tím đen bóng loáng lập lòe, kiếm Ý Tử Điện mênh mông
cuồn cuộn không có chút gì giữ lại ép về phía Lục Thanh

Nhưng lập tức Phó Vũ phát hiện ra, kiếm Ý Tử Điện do lão thả ra sau khi ép tới
người Lục Thanh, giống như gặp phải một khối ngọc tròn nhẵn bóng loáng trơn
tuột, kiếm Ý như nước chảy, rẽ sang hai bên rồi tiêu tan mất.

Phó Vũ khẽ run lên, nhưng rất nhanh quanh thân lão đã ngưng kết ra chín con
Lôi xà thật lớn, mỗi một con như vậy cũng không hề nhỏ hơn Lôi xà lúc nãy đối
phó Tử Thiên Lôi.

- Ầm...

Lôi vân hội tụ trên chín tầng mây, khí Thiên Lôi vô cùng vô tận tập trung lại,
phủ lên nhưng đạo kiếm cương Lôi xà kia một tầng Thiên Lôi màu tím.

Chín con Lôi xà lấy Phó Vũ làm trung tâm, tràn ra bốn phía nuốt chửng mọi thứ.
Miệng rắn màu tím há to, lưỡi rắn màu tím thò ra thụt vào, lộ rõ cả hàm rằng
vô cùng dữ tợn.

- Giao Lôi Thần chùy ra, nếu không hôm nay sẽ là ngày chết của ngươi!

Ánh mắt Lục Thanh ngưng đọng, bước ra một bước, nháy mắt biến mất tại chỗ.

-Cái gì?

Đồng tử Phó Vũ co rút lại, gần như không cần suy nghĩ, lập tức dẫn động chín
Lôi xà bên cạnh mình. Từng đạo không gian Động Hư hẹp dài hiện ra, lực cắn
nuốt kinh khủng tràn ngập xung quanh.

Chỉ nghe thấy một tiếng kiếm ngâm réo rất vang lên, ngay sau đó, bắt đầu từ
con Lôi xà thứ nhất, chín cái đầu rắn lần lượt vỡ tan, lát sau, chín thân rắn
cũng vỡ vụn từng tấc, hóa thành vô số điểm kiếm cương trôi nổi trên không, lập
tức bị không gian Động Hư nuốt chửng vào trong.

Thần kiếm cấp Bạch Linh trong tay Phó Vũ bị Kiếm chỉ của Lục Thanh kẹp lại,
pháp tắc kiếm cương hộ thể chỉ trong nháy mắt bị phá nát, chiếc cổ dài của Phó
Vũ đã bị giữ chặt.

- Không thể nào...

Phó Vũ lặng lẽ nhìn Lục Thanh trước mặt, lực đạo truyền từ cổ vào thân thể
khiến cho Phó Vũ không thể nghi ngờ, thanh niên trước mặt có thể bẻ gãy cổ lão
bất cứ lúc nào.

Tuy nhiên bất chấp tính mạng bản thân. ánh mắt lão nhìn châm chú vào Thần kiếm
cấp Bạch Linh đang run lên không ngừng trong tay mình, thần kiếm cắp Bạch Linh
sắc bén như vậy, nhưng lúc này lại bị kiếm chỉ của Lục Thanh phong ấn. Phó Vũ
cảm thấy thần kiếm trong tay giống như bị một ngọn núi cao vạn trượng đè lên,
không thể nhúc nhích mảy may nào.

- Đây là Thần thông gì vậy? Phó Vũ cắt giọng ấp úng hỏi.

Lục Thanh không đáp, buông kiếm chỉ ra, lùi lại một bước về bên cạnh Tử Thiên
Lôi.

- Sư thúc, người còn chưa hiểu hay sao?

Tử Thiên Lôi trầm giọng quát:

- Cảnh giới của Kiếm Đạo không phải là truy tìm ngoại vật. mà là truy tìm con
đường câm ngộ Thiên Đạo, thấu hiểu nhân sinh!

- Truy tìm.., truy tìm cảnh giới chí cao của Kiếm Đạo... Phó Vũ lẩm bẩm.

- Nhưng vì sư thúc cố chấp, không chịu quay đầu, đọa nhập Ma Đạo, vốn ngoại
vật không thể khiến cho mình thêm mạnh, chỉ có thực lực tu vi của bản thân
mình mới chính là nền tảng!

- Ngoại vật không làm cho mình thêm mạnh, thật sao...

Trong mắt Phó Vũ dần dần xuất hiện một chút tỉnh ngộ, có vẻ giãy dựa nhưng
càng ngày cảng rò ràng. Đột ngột lão ngẩng đầu lên nhìn Lục Thanh trước mặt
châm chú:

- Vậy hiện tại tu vi của ngươi...

Lục Thanh không hề do dự, lạnh nhạt đáp:

- Tam kiếp.

- Tam kiếp... hóa ra là tam kiếp...

Rót cục trong mắt Phó Vũ hiện ra vẻ chán nản cô đơn, lập tức xoay người không
nói hóa thành một đạo Kiếm quang biến mất cuối chân trời. Tử Thiên Lôi thở dài
một tiếng:

- Hy vọng sư thúc có thể vượt qua tâm chướng lần này.

Dứt lời, tử Thiên Lôi xoay người nhìn Lục Thanh, rất lâu sau mới bùi ngùi cảm
thán:

- Mới không gặp một thời gian, đệ đã vượt qua ta rất xa, tam kiếp Kiếm
Hoàng.., còn pháp tắc của đệ đã viên mãn hay chưa?

Nhìn ánh mắt đãy kỳ vọng của Tử Thiên Lôi, Lục Thanh lắc lắc đầu.

- Ừ, nếu như viên mãn, quả thật khó lòng tưởng tượng, Tử Thiên Lôi lơ đãng
gật gật đầu:

- Bất quá, tát cả nhưng chuyện không thể nào tưởng tượng, sau khi tới trên
người đệ rồi lập tức trở nên hết sức bình thường.

Lập tức hai người không nói nửa, bắn nhanh về phía Tử Lôi Cửu Phong.

Tử Lôi Phong là một trong Tử Lôi Cửu Phong, đời đời tổ tiên của Tử Lôi tông ở
trên đó cai quản toàn tông, liệt danh đệ nhất trong Từ Lôi Cửu Phong.

Tử Lôi Phong cao tám ngàn trượng, chọc thẳng vào chín tầng mây, tựa như một
thanh cự kiếm chọc trời, nhìn bề ngoài Lục Thanh cảm thấy một cỗ Kiếm Ý dao
động khiến cho tim mình đập mạnh.

Nên biết đây là đại thế của cả một tông môn tích lũy nên, những tông môn có
lịch sử lâu đời trên vạn năm như Tử Lôi tông, ắt tạo nên ý chí Kiếm Đạo trên
ngọn chủ phong, tụ mà không tan, nếu là Kiếm Giả tầm thường khi đối mặt với
chín ngọn núi lớn này, tám trí thiếu kiên định cũng sẽ bi đoạt mất tâm thần.

Trên Tử Lôi Phong, trong đại điện Tử Lôi. một lão nhân thân khoác kim bào,
dáng người gầy gò đang ngồi xếp bằng dưới đất, cạnh đó là hai lão nhân khoác
áo bào màu vàng tím ngồi hai bên, trên thân ba người, dao động pháp tắc vô
cùng kinh khủng khuấy động nhộn nhạo khắp trong đại điện không ngớt, bỗng
nhiên lão nhân kim bào mở to hai mắt:

- Có quý khách tới.

- Chưởng tông sư huynh...

Hai lão nhân bên cạnh đồng thời mở to hai mắt.

- Thiên Lôi, dẫn quý khách vào điện đi.

- Thiên Lôi, dẫn quý khách vào điện đi....

Ở ngoài xa hàng chục dặm, hai người Lục Thanh vẫn nghe được rõ ràng câu này,
trong tai Tử Thiên Lôi, thanh âm này chỉ hơi uy nghiêm một chút, nhưng vọng
vào tai Lục Thanh lại khiến cho sắc mặt hắn đại biến, thanh âm này mang theo
hương vị cương nhu gồm đủ, tự nhiên hài hòa dung nhập vào trong không gian
xung quanh, người này đã đắc đạo!

Lục Thanh thoáng động trong lòng. sau ngày lãnh ngộ được đạo cương nhu ở Sinh
Tử uyên, đối với Kiếm Giả trên thế gian này, hắn có được một phần cảm ứng mơ
hồ. mà cảm ứng kẻ đắc đạo là rõ ràng nhất.

Tử Lôi Phong muôn hình vạn trạng, tuy rằng lúc này còn chưa đến tối nhưng cũng
đã không còn sớm nữa, nhưng từ trên Tử Lôi Phong, Lục Thanh có thể nghe thấy
tiếng kiếm gào thét.

Tiếng Kiếm rít không ngừng, tất cả hết sức tinh thuần, Lục Thanh có thể biết
rõ cảnh giới kiếm pháp của người nào đạt tới đăng đường nhập thất, hay cử
khinh nhược trọng, hay chân chính đại thành.

Từ trên không hạ xuống, còn ở rất xa, Lục Thanh vẫn có thể nhìn thấy một dãy
cung điện màu tím đứng sừng sững trên đỉnh núi có lôi khí mơ hồ lờn vờn, thỉnh
thoảng lại có vài đạo tử điện hiện ra phía trên đại điện, xé rách không gian.
phát ra nhưng tiếng nổ ầm ầm.

Lục Thanh liếc qua một cái, lập tức thấy trước đại điện có ba người đang đứng,
ánh mắt hắn tức thì nhìn chăm chú vào một người.

- Tại hạ Hư Nhược cốc, tham kiến Lục Đại sư!

- Chưởng tông sư huynh...

Hai lão nhân bên cạnh đều lộ vẻ kinh ngạc, dù là gặp mặt Tông chủ tông môn cắp
Kim Thiên, bọn họ cũng chưa từng thấy Chưởng tông sư huynh có thái độ khách
sáo như vậy bao giờ, thái độ của Chưởng tông sư huynh như vậy, chính là đối
đãi với nhân vật ngang hàng, nhưng dù thanh niên này còn trẻ như vậy đã đạt
tới nhất kiếp Kiếm Hoàng, cũng không đến nỗi khách sáo như vậy mới phải...

- Thiên Lôi tham kiến Chưởng tông sư bá, sư phụ, sư thúc, Tử Thiên Lôi đáp
xuống, vội khom mình thi lễ.

Mà Lúc Thanh nhìn chăm chú lão nhân kim bào trước mắt. một lát sau mới khẽ
khom ngươi:

- Lục Thanh tham kiến Hư Tông chủ. Hư Nhược Cốc mĩm cười:

- Xin Lục Đại sư đừng khách sáo, chúng ta luận giao ngang hàng là được.

Nếu như lời nói trước kia của Hư Nhược cốc khiến cho ba người Tử Thiên Lôi
kinh ngạc trong lòng, thì lời này lại khiến cho bọn họ không hiểu.

Dường như nhận ra sự kinh ngạc của ba người. Hư Nhược cốc nói tiếp:

- Lục Đại sư đã đắc đạo, ngày thành Kiếm Phách không còn xa nữa. Rốt cục ba
người Tử Thiên Lôi đều lộ ra vẻ mặt khiếp sợ.

- Chưởng tông sư huynh...

Hư Nhược cốc gật gật đầu. đưa tay ra mời:

- Mời Lục Đại sư vào điện, nhưng Lục Thanh lại lắc lắc đầu:

- Chuyện quá khẩn cấp, tại hạ sẽ không vào điện. Hư Nhược Cốc tỏ ra ngưng
trọng:

- Xin Lục Đại sư cứ nói.

Lúc này, Lục Thanh bên nhanh chóng kể lại tất cả sự việc xảy ra ở cầm Kiếm
tông một lượt.

- Huyết Ma Khí. Huyết Hải Lan Can Đồ!

Thần quang chóp động trong mắt Hư Nhược Cốc, lão liếc nhìn Lục Thanh:

- Lục Đại sư có thể trốn thoát khỏi tay Huyết Hải Lão tổ, thật sự vô cùng may
mắn.

- Tử sư đệ, ngươi nhanh đi mời lão tổ xuất quan, lúc Đai sư, xin mời vào
điện.

Lần này Lục Thanh không từ chối, theo ba người Hư Nhược cốc vào trong đại điện
Tử Lôi.

Trong một góc đại điện, có một Kiếm trận năm mặt tinh xảo, có chu vi chừng một
trượng.

- Đây là...

- Kiếm trận Truyền ảnh có thể liên lạc với bôn tông kia.

Hư Nhược Cốc giải thích, sau đó bắn ra ba đạo Kiếm cương Thiên Lôi vào ba mặt
Kiếm trận.

Lập tức Lục Thanh thấy ba mặt kiếm trận biến ảo, rất nhanh đã hiện ra ba bóng
người, chuyện làm cho Lục Thanh kinh ngạc chính là trong ba bóng người vừa
xuất hiện, có một nữ nhân.

Với tu vi của ba người, cho dù là cách một Kiếm trận Truyền ảnh, vàn làm cho
Lục Thanh cảm nhận được một cỗ Kiếm Ý hùng mạnh như ẩn như hiện, trong ba
người này không có người nào đắc đạo, còn về tu vi cụ thể của bọn họ, vi cách
kiếm trận cho nên khó thể nhìn ra, lúc Lục Thanh đang nhìn ba người, ánh mắt
của ba người cũng đồng thời nhìn châm chú hắn.

Trong ba người, ngoại trừ nữ nhân kia, còn lại là một lão nhân và một trung
niên. Hai người này khí độ bất phàm, thân khoác kiếm bào màu vàng, khi ánh mắt
của họ nhìn Lục Thanh, khiến cho hắn câm thấy một chút khí Phong Mang.

- Hư huynh vận dụng Kiếm trận Truyền ảnh là có chuyện gì?

Lão Nhân kia lập tức nhìn Lục Thanh:

- Còn vị này là...

Không chần chờ lâu. Hư Nhược Cốc lập tức kể lại tin tức mà Lục Thanh vừa mang
tới cho ba người.

- Huyết Hải môn. xem ra bọn chúng không nhịn được nữa rồi.

Nữ Nhân kia khẽ nói giọng lạnh lùng như băng tuyết, thậm chí Lục Thanh còn có
thể cảm ứng được một cỗ sát ý vô cùng sâu nặng.

Trung niên kim bào gật gật đầu, trầm giọng nói:

- Nếu như bọn chúng đã không nhịn được, vậy chúng ta cũng không cần phải e
ngại nhiều như vậy. Hư huynh nghĩ sao?

- Vậy điện Kim Thiên sẽ buộc...

- Bọn họ không muốn đếm xỉa tới chuyện này, nào phải dễ dàng như vậy được!


Bất Diệt Kiếm Thể - Chương #706