Người đăng: Ma Kiếm
Cung Bái Nguyệt
Tuyết rơi thưa thớt, mặt trời đang lặn toát ra ánh sáng chập chờn, Lục Thanh
đứng thẳng trên Bái Nguyệt Phong. Hắn đã lên đỉnh không biết bao nhiêu lần,
nhưng địa điểm mỗi lần mỗi khác.
Hắn chắp tay sau lưng quan sát mặt đất dưới chân, sương mù mênh mông không che
được mắt hắn, trước mặt Chân Long Nhãn, không có gì qua được.
- Lục sư huynh...
Tuyết Ngọc đã đứng cạnh Lục Thanh không biết từ lúc nào, nhìn thanh niên trước
mặt không hiểu vì sao nàng cảm thấy trên người hắn có vẻ thâm trầm cô quạnh
Tuyết Ngọc không nói gì nữa, cứ đứng lặng yên bên cạnh Lục Thanh, thấm nhuần
khí tức đắc đạo từ trên người Lục Thanh toát ra, Tuyết Ngọc chỉ thấy tâm thần
vô cùng yên tĩnh, bình cảnh của cảnh giới Giả Hồn bấy lâu nay, giờ này cũng có
rung động không nhỏ.
Trăng đã lên cao, ánh trăng vàng nhạt như nước thủy triều, tràn ngập khắp Bái
Nguyệt Phong, khoác lên một chiếc áo vàng trên đỉnh núi trắng tinh tuyết đọng.
- Ngửa cô nhìn trăng sáng, cúi đâu nhớ cô hương...
Miệng lấm bẩm một câu thơ, Lục Thanh khẽ thờ dài. Ai cũng nói hắn có một thân
tu vi tuyệt thế, nhưng có ai hiểu được nỗi cô quạnh trong lòng, sống nhưng
tháng ngày phiêu bạc như vậy, thật ra Lục Thanh không thích, du ngoạn là một
chuyện, phiêu bạt lại là chuyện khác.
- Ngửa cô nhìn trăng sáng, cúi đầu nhớ cô hương.., Tuyết Ngọc nghe vậy chấn
động, khẽ gọi:
- Lục sư huynh...
Lục Thanh chỉ khẽ gật đầu.
- Một thân tu vi của Lục sư huynh, ắt hẳn có thể dễ dàng trở về.
- Dễ dàng trở về..
Lục Thanh nghe vậy sững sờ, nhưng lại lắc lắc đầu:
- Trở về ư.., nói dễ hơn làm, nếu không bước vào Kiếm Phách, rốt cục cũng chỉ
là con kiến.
- Không vào Kiếm Phách, chỉ là con kiến.., Tuyết Ngọc cười khổ:
- Tầm mắt của Lục sư huynh quả thật quá cao...
Không phải vậy sao? ở Kiếm Thần đại lục, thật ra câu nói hay được lưu truyền
chính là: "Không vào Kiếm Hồn, chỉ là con kiến!" nhưng từ miệng Lục Thanh nói
ra lại nâng cao thêm một cảnh giới.
Nếu nói chênh lệch giữa cảnh giới Kiếm Nguyên và cảnh giới Kiếm Hòn cũng như
giống so với thép luyện, vậy chênh lệch giữa cảnh giới Kiếm Hồn và cảnh giới
Kiếm Phách cũng như dòng sòng Lệ ở Tử Hà tông với Kiếm Thần Hải vô bờ bến.
Nhưng lời này từ miệng Lục Thanh nói ra cũng trở thành lẽ đương nhiên.., Tuyết
Ngọc thầm nghĩ trong lòng, cảnh tượng ngày trước hắn trấn áp Huyết Vô Cương
vẫn còn khắc sâu rành rành trong đầu nàng, uy thế vô biên như vậy, theo suy
nghĩ của nàng là không gì sánh kịp.
- Tu luyện là vì cái gì?
Bỗng nhiên Lục Thanh quay đầu lại hỏi Tuyết Ngọc.
Tuyết Ngọc chấn động trong lòng, không ngờ Lục Thanh lại hỏi vắn đề như vậy,
nhưng vẫn đáp:
- Tu luyện là để trở nên mạnh hơn, bảo vệ mình không bị bắt nạt, tranh giành
thể diện cho tông môn, cũng để sống được lâu hơn, có thêm thời gian truy cầu
chuyện khác.
- Là như vậy sao.., Lục Thanh gật gật đầu.
- Vậy sư huynh tu luyện là vì cái gì?
Tuyết Ngọc hỏi ngược lại, dường như nàng đã quen thuộc với cách xưng hô như
vậy, tuy tuổi nàng lớn hơn Lục Thanh rất nhiều, nhưng trước mặt uy thế của Lục
Thanh vốn đã đắc đạo, nàng luôn có cảm giác dường như Lục Thanh còn lớn hơn
nàng vài tuổi.
- Ta tu luyện vì cái gì ư.., Lục Thanh lẩm bẩm:
- Trước kia là vì bảo vệ, sau này là vì duy trì, hiện tại cũng là bảo vệ như
trước.
- Bảo vệ tông môn ư? Tuyết Ngọc khẽ hỏi
- Bảo vệ tông môn, chỉ có một mà thôi.
- Chẳng lẽ sư huynh không muốn truy cầu cực hạn của Kiếm Đạo, với tư chất của
sư huynh...
- Tư chất?
Lục Thanh tự hỏi lòng. mình thật sự có tư chất tốt vậy sao?
Lục Thanh biết rất rõ ràng, tư chất của mình là nhờ tu luyện Tử Hoàng Kiếm
thân Kinh mới có thể hơn xa người thường như vậy.
Hiện giờ hắn đã có thể hấp thu chín trong mười thành nguyên khí thiên địa, mặc
dù chưa phải là toàn bộ, nhưng trong mắt người thường đã không khác gì yêu
quái hết sức kinh thế hãi tục.
- Truy tìm cực hạn của Kiếm Đạo ư?
Lục Thanh gật gật đầu, đây cũng có thể xem như một thứ để truy tìm, chỉ có
điều hiện giờ hắn còn chưa có được tư cách ấy. Hay nói cách khác, hiện tại vẫn
còn đang trên đường truy tìm.
Nhìn trăng lạnh trên chín tầng mày, Lục Thanh lại nói:
- Trên đời này rất nhiêu thứ hỗn tạp, vốn khó có thể nói rõ ràng cái gì là
đáng để tranh chấp...
Tuyết Ngọc mơ hồ nghe ra được chút gì, trong lòng căng thẳng. Hóa ra đạt tới
cảnh giới cao như hắn, trong lòng vẫn có buồn phiền, nhưng nàng vẫn hỏi:
- Cho dù thể sự khôn lường, chúng ta cũng phải tranh thủ tìm kiếm mới phải,
Kiếm Giả nên dũng mãnh tinh tiến, không sợ gian nguy, nắm lấy tất cả nhưng gì
có thể nắm được trong tay, tuy rằng không biết tương lai thế nào, nhưng tối
thiếu hiện tại vẫn ở trong tay mình.
'Hiện tại ở trong tay mình', Lục Thanh nghe vậy, toàn thân chấn động. Hiện tại
còn trong tay mình sao? Tâm thần hắn khẽ chấn động, sau đó trấn tĩnh lại rất
nhanh, không sai hiện tại vẫn còn trong tay mình. Hai mươi năm. hiện tại vẫn
còn thời gian hai mươi năm trong tay mình.
Lục Thanh thẩm nghĩ trong lòng, hai mươi năm, bằng vào thân mình đắc đạo, nhất
định phải bước vào cảnh giới Kiếm Phách, tối thiếu phải có đủ lực đánh một
trận với cấp Kiếm Đế. Hai mươi năm là một kiếp luân hồi! Mình dùng thời gian
hai mươi năm đã có thể đứng trên cảnh giới kiếm Hồn đỉnh phong, nhưng dùng hai
mươi năm nữa chưa chắc đã bước vào cảnh giới Kiếm Phách được, nói gì tới cảnh
giới cao hơn, thiên nhân hợp nhất, thiên hợp, nhân hợp, Thiên Đạo tự nhiên bao
phủ Nhân Đạo, mà nhân Đạo lại chia thành rất nhiều nhân tộc. Muốn Nhân hợp,
vậy tâm phải hợp, chỉ có tâm cảnh rộng mở mới có được khí thể ôm ấp thiên địa,
thiên nhân hợp Nhất.
Đứng trên đỉnh Bái Nguyệt Phong này, mấy ngày sau đã không còn thấy Tuyết Ngọc
đâu, thay vào đó, bên cạnh Lục Thanh lại là đám Lý Trường Cầm. Đại sư các tông
có đủ mặt.
Trên chín tầng mây, quầng sáng màu vàng nhạt dường như đang bị huyết quang ăn
mòn, tuy rằng vẫn không thể phá, nhưng không ai biết được Huyết Hải môn còn
giở trò gì nữa hay không, Lý Trường Cầm hít sâu một hơi, nói:
- Các vị, xem ra hiện tại chỉ còn có một biện pháp có thể thử...
Ánh mắt hai người Lý Trường Cầm nhìn sang Lục Thanh, lập tức, ánh mắt của Đại
sư các tông cũng tập trung vào hắn.
- Ở đây chỉ có thực lực của Lục Đại sư là cao nhất, các vị cũng biết, Cửu
Thiên Phong Nguyên kiếm trận ngoại trừ bảo vệ tông môn, còn có lực tấn công
một đòn, tuy rằng so ra kém uy thế Huyết Hải Lan Can Đồ của Huyết Hải môn,
nhưng nếu do Lục Đại sư ra tay, vị tất không thể tạm thời phá ra một lỗ hổng
trên mảng hư không này.
Ngừng một chút, Nhiếp Bích Tâm tiếp lời:
- Mà lỗ hổng như vậy có lẽ chỉ mở ra trong thời gian ba lần hô hấp, trong
thời gian này chỉ có thể đi ra một người, nên ta đề nghị đề Lục Đại sư ra
ngoài chạy tới bốn đại tông môn bẩm báo, mời Tông sư Kiếm Phách của bốn đại
tông môn kia tới đây cùng nhau trấn áp Huyết Hải môn.
Lúc này* Đại sư các tông trở nên trầm mặc. rất nhiều người cau mày, khó lòng
quyết định, Lý Trường Cầm trầm giọng nói:
- Ra Huyết Hải Lan Can Đồ, không ai biết được Huyết Hải môn bày trận thế nào,
nếu chẳng may vượt qua không được, chính là thất bại trong gang tấc, cho nên
chỉ người có thực lực mạnh nhất mới có thể ứng phó được nhiều tình huống sau
đó, các vị đã thấy qua nhân phẩm của Lục Đại sư, thân đầy khí Chân Long, hẳn
là các vị có thể tin tưởng được.
Nói tới đây. Đại sư các tông cũng hiểu rõ ràng, lựa chọn như vậy không có gì
sai, thực lực mà Lục Thanh thể hiện ra bấy lâu nay cũng đã đủ chấn nhiếp quần
hùng, Lý Trường Cầm nói không sai người duy nhất có thực lực đột phá ra ngoài
mời Tông sư bốn đại tông môn, chỉ có Lục Thanh mà thôi trừ phi là Huyết Hải
Lão Tổ đích thân ra tay.
- Không biết ý Lục Đại sư thế nào?
Lý Trường Cầm lại hỏi Lục Thanh. đây chẳng nhưng là sự tín nhiệm của Đại sư
các tông, cũng là một lựa chọn sinh tử, Lục Thanh gật đầu không hề do dự, nếu
ngay cả hiện tại cũng không nắm chắc, còn nói gì tới chuyện tương lai?
- Được, Lục Đại sư hãy tĩnh tu một ngày, Cửu Thiên Phong Nguyên kiếm trận
tích trữ lực lượng, cần có thời gian hơn nửa ngày.
Một ngày nhanh chóng trôi qua, trăng xuống, mặt trời lên, trăng lại xuống...
- Thời gian đã tới!
Ánh mắt Lý Trường Cầm lóe sáng, đột nhiên kiếm chỉ dẫn động, vẽ ra nhưng quỹ
tích huyền ảo giữa không trung, lập tức, trên chín tầng mây, quầng sáng màu
vàng nhạt của Kiếm trận rung động kịch liệt, vô số đạo Kiếm khí tinh thuần
không thuộc hệ nào hội tụ trên quầng sáng, phương hướng của nó chính là Bái
Nguyệt Phong.
- Ong...
Tiếng kiếm ngâm khe khẽ xâm nhập vào tận tâm can vang lên, trên bầu trời Bái
Nguyệt Phong xuất hiện thay đổi bất ngờ. Một đạo bạch quang cực sáng dần dần
hiện ra trên chín tầng mây, Kiếm khí ngưng kết, cũng trở thành một đạo kiếm
quang trong suốt, trong đạo kiếm quang này tràn ngập dao động kỳ dị, lực Lĩnh
Vực.
Không sai chính là lực Lĩnh Vực, nhưng lực Lĩnh Vực này có hơi kỳ quái, chỉ có
khí tức Phong Mang linh hoạt sắc bén, mà không thuộc bất cứ hệ nào, được tâm
Thần hồn thức thể ngộ.
Lục Thanh biết đây là cơ hội duy nhất, không hề do dự, kiếm chỉ vẽ một vòng.
Một dao động huyền ảo lập tức tràn ngập khắp không trung, kiếm cương Phong Lôi
màu tím bạc hòa cùng thiên địa. Phong lôi hội tụ. Một đạo pháp tắc dao động vô
cùng kỳ dị dần dần khuếch tán ra, thần quang pháp tắc màu tím bạc trên chín
tầng mây ngưng kết thành một đóa kiếm vân có chu vi mười dặm, toàn thân đóa
kiếm vân màu tím bạc này tràn đầy khí Phong Mang màu trắng đục, một cỗ Kiếm Ý
khổng lồ như ẩn như hiện dần dần nổi lên từ kiếm vân.
Trên chín tầng mây, bên trong kiếm vân có tiếng long ngâm rền vang, ngay tức
khắc, vô số lôi long dài trăm trượng từ giữa bay ra, quay cuồng trên chín tầng
mây, thân rồng màu tím bạc cường tráng, mắt rồng uy nghiêm nhìn xuống hạ giới.
Kiếm vân trên chín tầng mây ầm vang giận dữ, một con lôi long ngược không bay
lên. phép tắc kiếm cương màu tím bạc chớp động, lập tức lôi long kia hóa thành
một thanh cự kiếm màu tím bạc dài ngàn trượng, thân kiếm hướng lên trên, mũi
kiếm hướng xuống.
Sau đó, kiếm chỉ Lục Thanh lại động, trên chín tầng mây, kiếm vân quay cuồng,
khí Phong Mang linh hoạt nổi trên bề mặt công kích không gian, ngay tức khắc,
hàng trăm lôi long cùng gầm vang giận dữ, thân rồng quẫy khắp không gian,
trong cùng lúc đó, từ kiếm vân ngược không bay lên.