Nghiêm Hình Bức Cung


Người đăng: Ma Kiếm

Huyết Vô Cương như đã hóa điên. hoàn toàn không còn chút phong thái của một vị
Đại sư Kiếm Hoàng.

- Huyết Vô Cương, lão thật sự không nói hay sao? Lý Trường Cầm trầm giọng
hỏi:

- Sao hả, lão muốn thế nào?

Trong mắt Huyết Vô Cương không hể tò ra sợ hãi mơ hồ có Huyết sắc trong đó.

- Sao hả?

Lý Trường Cầm hừ lạnh:

- Hiện giờ Đại sư các tông có ở đây, không thể không dùng chút thủ đoạn. Đồng
tử Huyết Vô Cương co rút lại, rít lên:

- Lý Trường Cầm. uổng cho ngươi là một đời Kiếm Hoàng!

- Nếu lão chịu nói ra, có thê tránh khỏi ném mùi đau khò, nếu như không nói
vậy buộc lòng ta phải động thủ.

Nghe Lý Trường Cầm nói như vậy, Đại sư các tông không nói lời nào. hiển nhiên
chấp thuận.

Nhìn Huyết Vô Cương trước mặt, Lục Thanh lại cảm thấy bùi ngùi. Một đời Kiếm
Hoàng, lúc này lại bị mọi người thẩm vấn, phải quỳ rạp dưới đất nhục nhã vô
cùng, tuy rằng lão đã đầu nhập Ma Đạo, nhưng thanh danh cả đời này coi như bị
hủy không còn.

Ánh mắt Huyết Vô Cương đột ngột chuyển sang nhìn Lục Thanh, trầm giọng nói:

- Lục Thanh, cả đời lão phu bội phục rất ít người, nhưng cũng có ngươi trong
đó, chỉ cẩn ngươi thả lão phu ra, lão phu có thể hứa rằng chuyện trước kia sẽ
bỏ qua. Huyết Hải môn ta còn có thể tôn ngươi làm thượng khách, bất kể là Kiếm
Bảo, thần kiếm, đan dược, bảo giáp.., ngươi có thể tùy ý chọn, năm nay Tử Hà
tông của ngươi gia nhập giới Kim Thiên. Huyết Hải môn ta cũng có thể hết lòng
hộ vệ.

Huyết Vô Cương vừa nói ra nhưng lời này, Đại sư các tông đều chần động toàn
thân, lời hứa hẹn này của Huyết Vô Cương có thể nói là vô cùng trọng hậu, trừ
phi sau này Huyết Vô Cương không muốn đạt thành Kiếm Phách, nếu không lời hứa
như vậy không thể nói bừa, ngày sau sẽ trở thành gông cùm xiềng xích lớn nhất
cho việc đột phá cảnh giới Kiếm Phách của lão.

Thấy Lục Thanh bất động. Huyết Vô Cương lại nói:

- Lục Thanh, ngươi tiền đồ vô lượng, tuổi còn trẻ mà đã đạt tới trình độ như
vậy, sau này muốn thành tựu Kiếm Phách cũng không phải là việc khó, ngươi
không cần phải chết chung với đám người này, chỉ cần ngươi đáp ứng với ta, ta
có thể phát lời thệ tâm ma, tất nhiên là ngươi phải thả lão phu ra trước.

Lúc này Huyết Vô Cương nói như vậy cũng không ai ngăn cản, nhưng ánh mắt của
bọn Lý Trường Cầm đều tập trung vào mặt xem thử phản ứng của Lục Thanh. Điều
khiến Lục Thanh vui mừng chính là hai người Tửu Kiếm Hoàng không hề để ý, chỉ
thản nhiên đếm kiến dưới chân, không có ánh mắt nghi ngờ như nhưng người khác.

Cũng phải nói rằng, lời hứa hẹn của Huyết Vô Cương quả thật vô cùng hấp dẫn,
nhưng đối với Lục Thanh hiện tại, hắn đã đắc đạo, làm sao chịu đáp ứng? Đạo
cương nhu, cương thì không thể bẻ cong.

Lục Thanh lạnh lùng nhìn Huyết Vô Cương:

- Tại hạ đã tự trục xuất mình khỏi Tử Hà tông. hiện giờ đã không còn là đệ tử
của Tử Hà tông nữa, còn về ngoại vật con đường Kiếm Đạo là tu Thiên Đạo, tâm
Thiên Đạo không hề dựa vào ngoại vật, sẽ không có lợi chút nào.

- Ngươi...

- Nói chí phải!

Tửu Kiếm Hoàng quát to một tiếng, lấy ra một hồ lô rượu ném cho Lục Thanh:

- Uống một chút rượu đi thôi!

Lục Thanh không từ chối, uống một ngụm, sau đó trả về cho Tửu Kiếm Hoàng, Lý
Trường Cầm hít một hơi dài sau đó nói tiếp:

- Huyết Vô Cương, ta hỏi lão một câu cuối cùng, rốt cục là lão chịu nói hay
không?

Sau khi bị Lục Thanh từ chối, thần sắc Huyết Vô Cương trở nên lạnh lùng như
trước, không nói nửa lời.

Sát ý trong mắt Lý Trường Cầm bất chợt lóe lên, lão sải chân bước tới trước
mặt Huyết Vô Cương, điểm ra một chỉ.

Tiếng kiếm ngâm vang lên trên kiếm chỉ của Lý Trường Cầm. một cỗ pháp tắc kỳ
quái dao động xuất ra. Pháp tắc hệ Âm!

Thần quang trong mắt Lục Thanh thoáng động, nói đến cùng. pháp tắc hệ Âm này
cũng có thể xem là pháp Tắc Thiên Đạo, bất quá trong đỏ dung nhập thất tình
lục dục, cho nên mới bị xếp vào Nhân Đạo.

Tuy nhiên, nếu so với các hệ Âm Sát bình thường, hệ Âm của pháp tắc mà Lý
Trường Cầm vừa thi triển lại khác đi một chút, nhờ vào hồn thức hùng mạnh, vừa
rồi Lục Thanh cảm ứng được một luồng sóng âm dao động, theo Kiếm chỉ của Lý
Trường Cầm điểm ra, trực tiếp đánh vào trong Thần Đình thức hải của Huyết Vô
Cương.

Tiếng kêu thâm thiết của Huyết Vô Cương vang lên không ngớt, nhưng một thân tu
vi của lão bị phong bế, tuyệt đối không có lực trả đòn.

Trong lúc nhắt thời, trong đại điện trống trải chỉ còn lại tiếng kêu thâm
thiết của Huyết Vô Cương, bên cạnh đó. Huyết Minh kinh hãi nhìn Huyết Vô Cương
trước mặt, không tin trên đời còn có hình phạt như vậy, không thèm đếm xỉa tới
Huyết Vô Cương, Lý Trường Cầm chuyển sang hỏi Huyết Minh:

- Ngươi biết được bao nhiêu, nói ra mau!

Huyết Minh còn đang do dự, kiếm chỉ của Lý Trường Cầm liền điểm xuống.

Lại một tiêng kêu thảm thiết vang lên, nếu so với Huyết Vô Cương, tu vi của
Huyết Minh chỉ là Kiếm Vương, hồn thức không mạnh mẽ bằng, chỉ trong thoáng
chốc đã hôn mê lập tức.

Qua nửa canh giờ sau. Huyết Vô Cương không chịu đựng được nữa. rốt cục ngất
đi.

- Nhiếp huynh...

Một chiếc bình ngọc chợt xuất hiện trong lòng bàn tay của Nhiếp Bích tâm, lão
bèn ném sang cho Lý Trường Cầm, Lý Trường Cầm không cần suy nghĩ, mở bình ra,
nhỏ hai giọt nước trong suốt vào mi tâm hai người Huyết Vô Cương, chỉ qua vài
hơi thở, hai người đồng thời tỉnh lại.

-Hoàn Thần Dịch!

Thấy bình ngọc trong tay Lý Trường Cầm, sắc mặt Huyết Vô Cương đại biến, giận
dữ thét lên:

- Thật là đê tiện!

- Đê tiện ư?

Lý Trường Cầm lạnh giọng nói:

- Huyết Hải môn lão âm mưu hại Kiếm Giả các tông chúng ta, lầy Huyết Hải Lan
Can Đồ Phong bế chu vi ngàn dặm không gian, chẳng lẽ đó là hành vi của người
quân từ, thật nực cười!

Thật không ngờ lúc này Lý Trường Cầm có thể nói ra như vậy, cũng khiến Lục
Thanh khẽ giật mình.

- Nói hay không?

Không có thanh âm nào khác, chỉ có tiếng kêu thảm thiết lại vang lên, lần này
Lục Thanh cũng hiểu ra được một chút, Lý Trường Cầm tu luyện kiếm khí hệ Âm,
dường như là một loại âm thanh chưa từng nghe qua. Âm thanh này vô cùng kỳ
quái tràn đầy lực chắn động, đặc biệt gây ra tổn thương lớn lao đối với hồn
thức, nếu đối chỗ cho Lý Trường Cầm, Lục Thanh chỉ may mắn hơn lão một chút vì
đã hình thành Thức Kiếm, nếu không e rằng khó lòng ngăn cản.

Cái gọi là Hoàn Thần Dịch kia, theo như Lục Thanh thấy dường như có hiệu quả
chừa trị hồn thức, nếu không vì lấy khẩu cung Huyết Vô Cương, e rằng Nhiếp
Bích tâm cũng không chịu lấy ra dùng.

Sau nửa canh giờ, tiếng kêu thâm ngưng bặt, nửa khắc sau lại vang lên lần thứ
ba.

Sau hai canh giờ...

- Sư thúc. đệ tử không chịu đựng được nữa...

Sắc mặt Huyết Minh tái nhọt, tra tấn như vậy đã khiến cho bảy phách (vía) của
y tổn thương nghiêm trọng, nổi đau về hồn phách, cho dù là Đại sư cảnh giới
Kiếm Hồn cũng khó

lòng chịu được.

- Nếu ngươi nói ra sẽ tránh khỏi chịu khổ.

Sắc mặt Lý Trường Cầm lạnh như băng tuyết, nhìn Huyết Minh chằm chằm.

- Huyết Minh, nếu ngươi nói ra, có thể tưởng tượng được sẽ có kết cục thế
nào!

Tuy rằng sắc mặt cũng tái nhợt, nhưng Thần sắc Huyết Vô Cương trấn định hơn
rất nhiều. Rốt cục là Đại sư Kiếm Hoàng từng trải, hồn thức hùng mạnh. sự nhẫn
nại của lão, Huyết Minh không thể sánh bằng.

- Câm miệng!

Lý Trường Cầm bắn ra một đạo kiếm nguyên che miệng Huyết Vô Cương, lập tức ánh
mắt chuyển sang nhìn Huyết Minh:

-Ngươi nói đi...

Nhưng lúc này ánh mắt Huyết Minh dại ra một chút, lập tức lắc đâu, lẩm bẩm
nói:

- Không nói được, các người giết ta đi!

Y vừa nói ra lời này, Đại sư các tông đểu cảm thây được tử khí trong đó, không
ngờ tên Huyết Minh này cũng đã ôm lòng quyết tử.

-Ngươi...

Sắc mặt Lý Trường Cầm tái xanh, chuẩn bị ra tay tra khảo.

- Lý Tông chủ.

Một thanh âm đột ngột vang lên.

- Lục Đại sư?

Lý Trường Cầm sửng sốt, người lên tiếng không phải ai xa lạ, chính là Lục
Thanh.

- Đưa y lên đường đi thôi.

- Lục Đai sư...

- Y đã ôm lòng quyết tử, có bức bách thể nào đi nữa cũng bằng vô dụng, Lục
Thanh lắc lắc đầu:

- Nhân Đạo nhất mạch nếu nói về lực lượng thất tình lục dục, dù là Kiếm Đạo
Thiên Đạo chúng ta cũng bị thao túng như thường, nói chỉ đến người khác.

Lý Trường Cầm trầm ngâm một chút, sau đó thở ra một hơi dài:

- Lục Đại sư tính tình nhân hậu, nếu các vị Đại sư không có ý gì khác, Lý mỗ
sẽ đưa y lên đường.

Nhìn quanh bốn phía, không thấy ai lên tiếng, hiển nhiên mọi người cũng hiểu ý
Lục Thanh. Tên Huyết Minh này đã không thể hỏi thêm chuyện gì được nữa, nếu
tiếp tục tra tấn cũng chỉ là trút giận mà thôi.

- Đa tạ...

Huyết Minh cất giọng khàn khàn nhìn sang Lục Thanh, mắt y mất đi huyết sắc,
trở nên thanh tĩnh rất nhiều.

Lục Thanh thở dài một tiếng, đoạn nói:

- Nhân quả đời này tan đi như máy khói .Sau khi chuyển thể luân hồi tất cả
lại bắt đầu.

Tiếng kiếm ngâm nhàn nhạt vang lên, lập tức thân thể Huyết Minh ngã xuống mặt
đá lạnh như băng. Trên Mi Tâm y xuất hiện một lỗ thủng, nhưng không thấy một
giọt máu tươi chảy ra, lát sau, tiếng kêu thảm thiết lại vang lên trong đại
điện.

Lục Thanh hơi ngẩng đầu nhìn lên nóc điện, nơi đó mơ hồ hiện ra một quầng
sáng. Phía ngoài vầng sáng, một tầng huyết quang màu đỏ máu như ẩn như hiện,
gần như muốn xuyên thấu vào trong, khiến cho Lục Thanh giật mình kinh hãi.
Huyết Hải Lan Can Đồ này, thật sự không có cách nào phá giải hay sao?

Đã một ngày trôi qua, dù là tim bằng sắt đi nữa cũng cảm thấy không đành lòng,
nhưng trước mắt đâu còn cách nào khác? Nếu mềm lòng, người chết đi chính là
mình, không phải ai khác.

Tiếng kêu thảm kéo dài trong hai ngày. Hai ngày này, thinh thoảng có đệ tử hai
tông đi ngang qua trước cửa đại điện, ai nấy tâm thần chấn động, chạy vội mà
qua.

Tới ngày thứ ba. rốt cục tiếng kêu thảm càng ngày càng yếu dần. Giữa đại điện
Bái Nguyệt một lão nhân toàn thân gầy gò ngồi dưới đất, gương mặt tái nhợt
không còn chút huyết sắc, ngay cả đôi mắt cũng vô cùng ảm đạm, ma khí trước
kia mạnh mẽ, lúc này chỉ còn mập mờ ẩn hiện, gần như mai một.

Lý Trường Cầm lui về phía sau, trở lại chỗ ngồi, cho dù với Tu vi của Lý
Trường Cầm, vận dụng pháp tắc ba ngày liên tục như vậy cũng vô cùng mệt mỏi,
bất quá cũng không được kết quả gì.

- Các vị. hiện tại e rằng không xong rồi...

Lý Trường Cầm trầm giọng nói.

Mọi người đều hiểu rõ, nếu đợi các tông phát giác ra chuyện khác thường, e
rằng đã muộn. Hiện tại hy vọng duy nhất là tông sư của bốn đại tông môn có thể
phát hiện, chạy tới cứu viện.

Nhưng cơ hội như vậy là vô cùng mỏng manh.


Bất Diệt Kiếm Thể - Chương #701