Xuyên Không


Người đăng: Quangbkavvn

Bầu trời đỏ rực, ánh tà dương chiếu rọi một vùng đại địa. Như còn muốn ban
phát chút ánh sáng cuối cùng cho nhân thế. Toàn bộ chiến trường giờ phút này
vô cùng yên tĩnh. Mùi khói lửa, mùi máu tươi rợn người xông thẳng vào mũi hắn.
Tiêu Phong cố gắng nín nhịn hồi lâu cuối cùng nôn ra một bãi lớn.

" Con mẹ nó, là chuyện quái quỷ gì đây, phải chăng ta chưa chết? Nếu chết rồi
sao còn nôn ra một bãi to tướng thế này. Suốt hôm qua đâu có ăn được hạt cơm
nào. Mà ma đói thì lấy sức đâu ra để nôn chứ. Nhưng nếu không chết thì ta đang
ở đâu đây?"

Ngay lúc này một luồng thông tin cực lớn tràn vào đại não . Hai dòng ký ức đối
nghịch không ngừng cắn xé, thôn phệ rồi dung hợp với nhau.

Mấy mươi hơi thở sau quá trình dung hợp kết thúc
Tiêu phong biết rằng mình chính xác đã chết rồi
Nhưng linh hồn lại xuyên toa thời không tiến vào một vùng không gian, thời
gian khác, đoạt xá sống lại. Thế giới này cũng không phải nằm đâu đó trên địa
cầu. Mà là một phiến thế giới thập phần xa lạ.

Nơi này được gọi là Tu Chân tinh cầu

Nhân loại ở đây lấy Tu Tiên đạo làm duy lý và mục tiêu phấn đấu. Xem tiên nhân
tựa thánh thần một lòng hương khói cúng bái. Tu Chân tinh cường giả vi tôn lấy
thực lực làm trọng. Không tồn tại thể chế hay bất cứ luật pháp nào.

Con người nói chuyện với nhau bằng nắm đấm, nắm đấm lớn tượng trưng cho danh
khí lớn quyền uy lớn và giải quyết mâu thuẩn bằng dao kiếm, máu tươi.

Tu Chân tinh là nơi chân chính tiên nhân tồn tại
Tiên nhân sở hữu vô thượng pháp lực. Có thể phi thiên độn địa, lăng không phi
hành. Một cái nhấc tay cũng đủ khiến Thiên Địa băng diệt. Hơn nữa thọ mệnh
tiên nhân dài hơn phàm nhân rất nhiều.

Nói một chút về tu tiên chi đạo

Tu tiên chi đạo chỉ là một đạo trong ba ngàn đại đạo, cụ thể hơn là một hạt
muối trong biễn khơi
Kẻ muốn trường sinh thì tu Tiên Đạo. Người mang lòng nhân muốn bốc thuốc cứu
đời thì theo Dược Đạo. Kẻ ác hiễm, hoặc người bị Thiên Điều xui khiến lại vào
Ma Đạo. Phàm nhân vô năng chọn Luân Hồi Chi Đạo vạn kiếp bất phục. Sinh linh
nhỏ bé đến yêu thú cường đại nằm trong Súc sanh-Ngạ Quỷ Đạo.

Tất cả vạn sự trên đời đều chung quy một chữ :

" Đạo"

Đạo là gì?

Câu hỏi mà cả trăm vạn năm nay biết bao người từng hỏi . Từ cổ chí kim nhân
loại luôn truy cầu giới hạn bản thân, truy cầu vĩnh sinh bất tử
Nhưng dù có cố gắng thế nào đi nữa thì bất tử là điều không thể. Nhân loại tạo
ra linh đan diệu dược. Tu tập công pháp luyện thể hòng vĩnh trú thanh xuân. Tu
tiên đạo cũng bởi nhu cầu đó mà hình thành.

Vùng đất hắn đang đặt chân thuộc phạm vi Triệu quốc. Triệu quốc là một quốc
gia tu chân khá lớn
Dân số trên ngàn vạn trong đó phàm nhân chiếm đa phần. Tông môn tiên phái theo
thời gian mọc lên như nấm.

Trận chiến vừa rồi diễn ra cũng bởi hai môn phái tranh chấp, ở tu chân quốc
gia thường thì hôm nào cũng có chém giết, gió tanh mưa máu là điều hiễn nhiên
không tránh khỏi.

Cỗ thân xác này là của một Kết Đan tu sĩ. Trong trận chiến kia bị người ta
dùng thần thông đánh nát Kim Đan dẫn đến thân tử đạo tiêu. Nhờ vậy Tiêu Phong
hắn mới có cơ duyên đoạt xá trọng sinh.

Vừa trùng hợp chủ nhân thân xác này cũng tên gọi Tiêu Phong. Là công tôn thế
gia một gia tộc rất có danh khí trong Triệu quốc. Dù thiên tư tuyệt luân, dùng
không tới năm mươi năm đột phá Kết Đan nhưng kẻ này chính xác là một tên phá
gia chi tử. Đam mê tửu sắc hơn mạng sống.

Đó là đại khái những thứ hắn nhận thức được sau khi trọng sinh. Ngày trước khi
còn trên địa cầu hắn rất mê đọc tiểu thuyết thể loại xuyên không dù luôn cho
rằng. Xuyên không là khái niệm hấp dẫn nhưng vớ vẩn. Hôm nay mọi nhận thức
trước kia hoàn toàn sụp đổ.

Vù một cái từ địa cầu xa xôi xuyên toa tới nơi này. Cái thứ thế giới quỷ dị,
có cả ông bụt bà tiên mà ngày xưa vài lần hắn được đọc đâu đó trong các câu
chuyện cổ tích

" Không cần biết cái thế giới này thế nào nhưng được trọng sinh là một điều
may mắn. Có lẽ ông trời thấy ta thường nằm dài trên sofa. Sống một kiếp sống
tẻ nhạt vô vị, nên mới đưa ta đến nơi này cho ta sống một cuộc sống khác.

Không cần biết con đường về sau phải đi như thế nào nhưng chắc chắn Tiêu Phong
ta sẽ đạp lên nhân sinh đỉnh phong một đường đi lên thành cường giả. Thế giới
này xem vậy mà rất phù hợp với tính cách của ta a!! "

Hắn bất giác nghĩ đến mẹ, nghĩ đến quê hương
Thân nhân bằng hữu. Một giọt nước mắt không kiềm chế được lăn dài trên má. Ở
đâu đó trong hư vô phảng phất bóng hình một thiếu phụ gầy gò xanh xao, đôi mắt
thất thần ngày ngày nhìn lên bầu trời như trong ngóng một điều gì xa xôi lắm

" Giá như lúc này ta được gặp mẹ một lần. Không biết địa cầu thời gian đã trôi
qua bao lâu. Mẹ đã nguôi ngoai chưa hay còn đau lòng vì ta. Ta là một thằng
con trai hư hỏng, hai mấy năm trời chẳng một phút khiến mẹ vui. Nay dứt tình
ra đi như vậy.

Mẹ a! Nếu thế giới này rực rỡ như ta mong muốn, có một ngày con trai mẹ sẽ
thành tựu chí cao vô thượng. Sẽ một lần nữa nghịch chuyễn thời không, quay về
địa cầu thăm mẹ. Không lâu đâu, mẹ đợi ta, hài nhi làm được. Nếu ngày đó tạo
hóa cướp mất mẹ, ta sẽ phá vỡ luân hồi tạo hóa tìm người "

Khóc lóc hồi lâu hắn lại thiếp đi chìm vào cơn mộng mị. Ở đó, trong mộng hắn
thấy.........

Một thôn trang nhỏ nằm trên ngọn đồi hẻo lánh Thôn trang chỉ thưa thớt vài mái
nhà. Một tiểu hài đang ngồi bắt chéo chân trên bãi cỏ trầm tư mắt nhìn về phía
xa.

" Phong nhi .. Ngươi đi đâu còn không về ăn cơm"

Thanh âm trong trẻo hình như của một thiếu phụ

"Chẳng lẽ hôm nào cũng để ta đánh đít mới chịu
Con người ta bằng ấy tuổi đã biết đi khuya về sớm phụ giúp cha mẹ biết bao
nhiêu việc, ngươi nhìn lại mình đi, đúng là vô tích sự mà "

" Mẹ a!!, ta về, ta đang về mà "

Khuôn mặt nhăn nhó khó chịu, tiểu hài ly khai ngọn đồi một mạch chạy về nhà.

Trong ngôi nhà tranh lá đơn sơ, Một thiếu phụ tuổi tầm ba mươi, diện mạo sắc
sảo, my thanh mực tú
đặc biệt thiếu phụ có một đôi mắt rất đẹp . Trong vắt, sâu thẳm và mang theo
nét buồn xa xăm.

Ngồi đối diện là một trung niên nhân cao lớn, trên thân bận một bộ y phục khá
cũ nát, đôi cánh tay vạm vỡ, tóc dài quá vai đã điểm một chút bạc màu của
năm tháng . Trung niên có vẻ trầm tính
Nhìn con mình, cười nụ cười hiền hậu.

" Phong nhi, ăn tối đi con, mẹ nó suốt ngày lải nhãi, hài tử con nhỏ, ăn
chưa no, lo chưa tới lấy đâu ra đi sớm về khuya "

Trung niên nheo nheo mắt nhìn vợ khuôn miệng nở ra một vòng cười âu yếm. Hài
tử nhìn cha mẹ
cười khanh khách, ngồi vào bàn . Trên bàn ăn được dọn sẵn là mấy món rau dưa
đạm bạc vô cùng đơn giản. Bửa cơm ngon lành đầy ắp tiếng nói cười.

Cứ thế, ngày lại qua ngày, hài tử năm ấy đã trở thành một tráng niên .Hắn
thường ngày vào rừng săn bắt thú nhỏ, cải thiện bửa ăn gia đình, về phần còn
dư giả thì đem ra chợ huyện đổi lấy một ít muối gạo, y phục.

Con người ta sống trên đời sợ nhất là Thời Gian thời gian không bao giờ đến
nhưng đi rất vội Nhắm mắt là chuyện của hôm qua, mở mắt ra đã là chuyện của
hôm nay, thời gian luôn luôn bất biến, nhưng nhân sinh lại biến đổi từng
giây từng phút.

Cuộc sống đầm ấm viên mãn, tiểu hài nay đã cưới vợ sinh con, nhìn đứa con
nằm trong nôi mà hắn không kìm được cảm xúc, một dòng nước mắt hạnh phúc lăn
dài trên má.

Bế hài tử trên tay mới hiểu nỗi lòng cha mẹ . Con người ta sống trên đời luôn
luôn nhận thức vừa đúng kịp, nhưng nhận thức là một chuyện, thời gian có cho
phép hay không lại là một chuyện.

Đôi khi vừa kịp cũng đồng thời đã muộn.Phụ thân, Mẫu thân hắn tuổi đã xế
chiều, trên khuôn mặt đầy rẫy dấu tích của năm tháng, Thiếu phụ có đôi mắt
đẹp năm đó nay đã bảy phần buồn bã vô hồn...

Nhân sinh vô thường, Sinh - Lão - Bệnh - Tử là quy luật muôn đời bất biến.
Hội ngộ - Chia Ly . Sinh - Tử phải chăng là một phần tất yếu của hồng trần?

Vào một buổi chiều mưa tầm tả, phụ thân hắn trút hơi thở cuối cùng, nhìn thân
ảnh già nua ốm yếu. Đôi mắt hắn chảy ra một dòng lệ ướt. Lão phụ nhân thì trầm
mặc nhìn chồng, đôi mắt cố nặn ra một giọt lệ ngắn nhưng vô pháp.

Tuổi xế chiều một đời khóc vì con cái, khi con sa ngã một mình mẹ đau lòng mà
khóc, khi con khôn lớn, công danh toại nguyện mẹ cũng khóc vì hạnh phúc ,
khóc đến cuối đời nước mắt cũng cạn khô.

Hài tử nhìn cha mà lòng muốn quay trở lại thời thơ ấu muốn bé mãi trong vòng
tay cha. Cha nghiêm nghị trầm tính nhưng hiền lành, chân chất . Chưa một lần
đánh mông hắn.....


Bất Diệt Đạo Tâm - Chương #2