Xuyên Không Giả


Người đăng: Quangbkavvn

Chương 1 : Thanh Niên FaceBook

Vào một buổi chiều muộn, không trung mây đen vần vũ. Thời tiết lúc này vô
cùng ngột ngạt, bên trên cửu thiên từng đoàn lôi quang rượt đuổi nhau rạch phá
đất trời.

Trong căn nhà cấp 4 lụp xụp, thanh niên gầy gò ốm yếu nằm dài trên chiếc sofa
cũ rích, đôi mắt mang theo vẻ thất thần cùng chút lười nhác. Hắn nằm đó từ
sáng sớm tới giờ.

Thanh niên tên gọi Tiêu Phong, cái tên Tiêu Phong này cũng chẳng có gì quái lạ
bởi ngày xưa cha hắn vô cùng thích nhân vật Tiêu Phong của đại văn nhân Kim
Dung. Có thể cha hắn hi vọng con mình sau này lớn lên sẽ mang một thân tài
nghệ cùng ý chí và bản lĩnh như Tiêu đại hiệp.

Sinh hắn ra được mấy năm thì cha mất, một mình mẹ khổ cực nuôi hai anh em khôn
lớn đến ngày hôm nay .....

Tiêu Phong Tay lăm lăm chiếc smart phone trên khóe môi khô khan đôi lúc lại
hiện lên một nụ cười quái gở. Có cảm giác như dù cho bên ngoài trời có sập
xuống cũng chẳng liên quan chút gì đến hắn.

" Con mẹ nó! Inbox mười em cùng lúc mà chả em nào thèm rep. Con gái thời nay
chãnh chọe quá đáng a!! "

Hắn năm nay 24 ở cái tuổi như hắn người ta rủ nhau cưới vợ sinh con rồi thi
nhau làm giàu. Còn hắn ngày này qua tháng nọ vẫn nằm dài trên chiếc sofa. Xã
hội hiện đại, dân số đang ngày càng già hóa. Thì việc kiếm được một cô người
yêu ưng ý quả khó như lên trời. Cũng nhiều phen kinh lịch trên tình trường bản
thân hắn nghiệm ra rằng
Muốn có người yêu dễ dàng mà không cần nhọc công đòi hỏi ở thằng con trai ba
điều kiện

Thứ nhất hoặc là phải thật giàu, thứ hai phải thật đẹp, nếu không có hai thứ
trên buộc phải thật tài giỏi. Xoa xoa đầu tóc rối bù hắn thầm than trách cho
số phận

Ngày trước ở cái tuổi mười chín đôi mươi hắn cũng từng yêu thương một người
con gái.Chuyện tình kéo dài ngót 4 năm, trong cảm nhận của hắn lúc bấy giờ thì
chuyện tình yêu kia có lẽ là chuyện tình đẹp và cảm động nhất thế gian.

Nhiều lần nung nấu ý định sẽ viết một thiên tiểu thuyết tình yêu thật hay về
chuyện tình hai đứa. Nhưng không hiểu vì lý do gì người con gái hắn yêu thương
lại bỏ rơi hắn để đi theo một đứa con trai khác. Đau khổ có, dằn vặt cũng có,
cứ hết lần này đến lần khác bị gái bỏ hắn dần dần tích góp cho mình một chút
kinh nghiệm là :

" Lần sau sẽ tiếp tục rút kinh nghiệm"

Đang thẩn thờ suy nghĩ, chợt màn hình điện thoại lóe sáng. Một hồi chuông dài
khiến tâm thần hắn vui sướng. Bật vội app messenger hắn đập mạnh tay vào đùi
hét lên :

" Con mẹ nó, cuối cùng cũng chịu rep, còn là một em gái xinh đẹp nữa phải
tranh thủ tán tỉnh a"

Hắn có thói quen lên mạng tìm kiếm những mẫu tin tán gái hay nhất, sến súa
nhất rồi ghi nhớ trong đầu mong sau này sẽ có cơ hội áp dụng. Nhưng có điều
con gái thời nay quá thực tế, thực tế đến mức phi thường. Dường như loại con
gái thích ngôn tình, thích lãng mạn đã tuyệt chủng hết cả rồi.

Cố gắng nặn ra một câu làm quen thích hợp nhất thì vừa vặn bên ngoài một tiếng
nổ ầm dữ dội vang lên. Đầu óc hắn tê rần, tứ chi cứng ngắc, một luồng điện
lưu cực lớn tràn vào cơ thể. Đại não giờ phút này hoàn toàn trống rỗng

Hắn chỉ kịp cảm nhân bên ngoài vang lên từng hồi âm thanh la hét kịch liệt,
rồi hoàn toàn chìm vào mê man bất tỉnh. Thời gian không biết trôi qua bao lâu
khi kịp lấy lại nhận thức thì cảm giác đầu tiên là cơ thể vậy mà vô cùng nhẹ
nhàng thư thái tựa như một trưa hè nắng cháy được ngâm mình trong dòng suối
mát lạnh

Dần dần mở mắt Tiêu Phong thấy mình đang lơ lửng bên trong một không gian kỳ
lạ. Không gian này tràn ngập hào quang, hào quang vô cùng vô tận như thay thế
ánh dương chiếu rọi cả một vùng trời. Bên dưới vùng hào quang kia là khung
cảnh vô cùng quen thuộc, ngôi nhà thân thương hắn đang sống, con đường bê tông
nhỏ ngoằn ngoèo, cánh đồng mạ non xanh thẳm

Và hơn hết có bóng dáng những người thân quen thuộc. Mẹ hắn đang vật vã ôm
chằm lấy một cỗ thi thể đen thui cháy xém. Bà khóc không ra nước mắt, chỉ nghe
thấy âm thanh nấc nghẹn đau đớn Khung cảnh tang thương bao trùm xóm nhỏ

Phong chợt nhận ra rằng kẻ nằm dưới kia chính là hắn. Xui xẻo thế nào bị Thiên
Lôi đánh trúng.Không cần chứng minh, không cần biện hộ . Hắn biết mình đã
chết, lìa xa cõi trần lìa xa mẹ già, thân nhân bằng hữu. Đại não nổ vang đau
đớn một hồi.

Hắn hoàn toàn không thể nào chấp nhận hiện thực đau lòng trước mắt . Đôi mắt
rươm rướm một giọt lệ ướt. Nhưng nước mắt kia rơi xuống lại hóa thành trăm
ngàn tinh điểm tan biến trong hư vô

" Ta chết thật sao? Giá như lúc đó bước ra khỏi sofa, giá như không cầm điện
thoại trong tay
Giá như tin nhắn khốn nạn kia không đến đúng lúc.. Chết vì gái a!!"

Vốn dĩ là con người thực tế nên dù có đau khổ
Có khủng hoảng đến đâu dần dần hắn cũng chấp nhận sự thật. Hắn đã chết, chết
tức tưởi, chết oan khuất, chết nhục nhã. Thất thần nhìn xuống căn nhà nhỏ của
chính mình lúc này kẻ vào người ra nườm nượp. Một cỗ quan tài vàng rực cũng
được người ta khuân vào đặt ngay ngắn giửa gian nhà.

Lúc này từ đâu đó trong hư vô xa xôi vang lên thanh âm " Xuyên". Thanh âm như
thiên lôi nổ vang khiến hư không ngay lập tức vặn vẹo.

Có cảm giác thời không ngay lúc này dịch chuyễn bằng một quỹ tích vô cùng kỳ
dị. Âm thanh trầm thấp mang theo nét già nua, cổ kính như đã tồn tại đâu đó từ
trăm ngàn tuế nguyệt.

Chữ Xuyên kia vừa dứt trên bầu trời hiện ra một màn sáng cực lớn, màn sáng kia
chầm chậm vận chuyễn, qua một khoảng thời gian ngắn hình thành nên đồ án Thái
Cực. Thái Cực đồ mang theo quang huy rực rỡ. Xung quanh ngàn vạn phù văn viết
bằng ký tự cổ xưa tối nghĩa không ngừng phiêu động.

Thái cực xoay đúng một vòng, thương khung ngay tức thì chìm vào bóng tối. Tiêu
Phong chỉ cảm thấy mình bị kéo vào một đường hầm rất dài.Bên tai là tiếng gió
hú, tiếng thiên lôi nổ vang . Tiếng quỷ khiếu ghê rợn.

Thời gian cứ thế qua đi.Hắn nhắm mắt mặc cho lực lượng thần bí kia muốn đưa
mình đi đến đâu.

" Trước sau gì cũng chết rồi, Thiên Đường, U Minh Địa Phủ hay yêu ma quỷ giới
có gì khác nhau đâu"

Dần dần lực lượng kia dịch chuyễn ngày càng chậm lại, đến một lúc nào đó
trong hư vô lại vang lên thanh âm " Định". Tức thì thời gian, không gian ngay
lúc này ngừng vận chuyễn, hắn có cảm giác như chính mình đang ở trong một cỗ
máy do người ta lập trình sẵn, một dây chuyền công nghệ cao siêu nào đó.

Mấy mươi hơi thở sau, Tiêu Phong lại lâm vào bất tĩnh. Lần đầu tiên mở mắt
hắn thấy vô cùng khó nhằn. Ánh mặt trời chói chang đâm vào mắt đau nhói. Xung
quanh hắn là tiếng hò la, âm thanh rượt đuổi chém giết, cả mùi máu tanh cùng
tử khí rợn người.

" Âm giới cũng có ánh sáng sao? Chẳng phải mặt trời chỉ dương gian mới có? "

Làm quen với ánh nắng hồi lâu hắn chầm chậm mở mắt. Thứ đầu tiên đập vào trước
mắt là một bãi chiến trường tràn ngập máu me và xác chết
Thi thể chồng chất lên nhau xếp thành hàng dài liên miên không dứt.

Địa ngục trong tâm thức hắn hoàn toàn khác hẳn nơi này. Người ta nói kẻ chết
đi bắt buộc phải bước trên Hoàng Tuyền Lộ dài vô tận, phải đến Vọng Hương đài
hướng về cố hương một lần cuối, phải nhìn vào đá Tam Sinh để xem ba kiếp luân
hồi gần nhất bản thân đã trải qua.

Còn canh Mạnh Bà, cầu Nại Hà và yêu ma địa ngục, đầu trâu mặt ngựa. Hắn hoàn
toàn không thấy gì, ngay trước mắt là một chiến trường cực lớn. Người người
đuổi nhau chém giết, tiếng đao kiếm chém vào nhau " leng keng " lạnh người Hắn
cố gắng cựa quậy nhưng hình như trong cơ thể không còn chút sinh khí.

" Chẳng lẽ chết rồi còn muốn chém giết nhau?
Vậy nếu chết thêm lần nữa sẽ đi tới đâu? . Aaa đau đầu quá, ta không cần biết
đây là cái nơi quái qủy nào, nhưng Tiêu Phong ta không muốn chết thêm lần nữa
!!! "

Trong đầu hiện lên trăm ngàn thắc mắc mà sinh thời chưa bao giờ hắn nghĩ đến.
Lúc này trước mặt Tiêu Phong là một đại hán vô cùng cao lớn. Thân mang chiến
giáp tay lăm lăm đại đao, đang lừ lừ tiến về phía hắn.

" Giả chết sao? Kết Đan tu sĩ cũng giả chết sao? Haha đi chết đi"

Tiêu Phong khóc không ra nước mắt, hắn đâu có biết gì, vừa mới mở một mắt tỉnh
dậy đã như thế rồi

" Ta không giả chết a!! Ta hoàn toàn không biết gì
Đây là Âm Phủ a, Âm phủ có luật pháp của Âm Phủ nha. Ta mới vừa tới thôi đã
xách dao hù dọa là sao? "

Đại hán kia trợn tròn đôi mắt, không hiểu tiểu tử sắp chết kia đang nói chuyện
gì.

" Âm phủ con bà ngươi, ngươi xem ta là người chết?"

Đại đao nhằm đầu hắn bổ xuống, ngay lúc này một ký hiệu cổ quái mang theo
hoàng kim quang sắc ẩn ẩn hình thành trên không trung .Kèm theo là thanh âm
đinh tai nhức óc.

"Tử" thanh âm như thiên lôi ầm vang mang theo vô thượng uy lực, bầu trời bị
lực lượng kia co nén đến vặn vẹo, từng mảnh từng mảnh không gian dần dần nứt
vỡ rồi đổ sụp.

Thương khung chấn động, hư vô băng diệt. Đại hán kia cũng không ngoại lệ ngay
lập tức bạo tạc thành một đoàn huyết vụ tiêu tán hư không. Riêng hắn trong giờ
phút nguy cấp cố đưa tay nắm lấy một nắm đất bùn bôi vội lên mặt. Rồi bày ra
tư thế khó coi trên mặt đất. Để chứng minh cho mọi người thấy hắn đã chết thật
sự . Chết vô cùng thảm hại, xong xuôi lại lần nữa chìm vào hôn mê

Nvq

Ae vote, và cmt góp ý nha..!!


Bất Diệt Đạo Tâm - Chương #1